Đường Tổ Trữ ngủ rất khá, lại không nghĩ rằng khi tỉnh lại đột nhiên cảm thấy tòan thân nhức nhối, không hiểu thế nào mà ngay cả 囧囧 cũng sưng đến đau đớn ?
Thân lại đau ở thắt lưng, mới giật mình nhớ lại tối hôm qua dây buộc chính mình cũng không còn trên người, bất ngờ có người từ phía sau ôm lấy hắn, nghĩ đến tối qua thật tốt đẹp, Đường Tổ Trữ mở miệng cười, liền nhấc khuỷu tay xoay người sang chỗ khác, chẳng ngờ nụ cười đột nhiên đông cứng trên mặt.
Lâm Kiệt hẵng còn ngái ngủ, gương mặt tuấn tú lộ vẻ mỉm cười: “A trữ, sớm a!”
Đường Tổ Trữ vẻ mặt hoảng sợ giãy dụa, ngã khỏi giường.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .”
Đường Tố Trữ nhất thời không thể phản ứng.
Hắn tối hôm qua say là say, nhưng không có say đến nỗi quên mất việc mình đã vào phòng khách sạn. . . . . . Tối hôm qua. . . . . . Không đúng!
Tối hôm qua. . . . . . Hắn bị ôm lấy đem vào phòng, đám con gái ồn ào kia phải trói hắn lại, ánh mắt hướng về mông hắn, rồi mấy cô đều chạy mất trước khi nói thêm, muốn đem hắn giao cho người hắn thích. . . . . .
Sau đó hắn liền hoàn tòan chìm nổi trong bể ái tình. . . . . . Dịu dàng êm ái. . . . . .
Thời điểm hắn say đắm khi được phục vụ, hắn căn bản không hề hoài nghi, chỉ cảm thấy mình thực gặp may, gặp gỡ được một ngọan gia lợi hại, hiểu rõ cách lấy lòng đàn ông như cô nàng Sabrina. Nhưng hiện tại. . . . . .
Hiện tại. . . . . . . . . . . .
Hiện tại. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Tạc. . . . . . Tối hôm qua là anh?!” Đường Tổ Trữ chỉ tay vào Lâm Kiệt.
“Đúng vậy. Từ đầu tới đuôi đều là tôi.” Khuôn mặt tươi cười kia phải gọi là gì đây? Gọi là chồn cấp kê chúc tết, tâm tuyệt đối tuyệt đối bất an!
“A ─────────────” Đường Tổ Trữ không thể không hét lên! Đã hét thì không cách nào ngừng được!
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Kiệt biến mất, chậm rãi cau mày tức giận.
“A Trữ thân yêu, cậu thực ầm ĩ. Cậu còn hét lên, khách trọ từ các phòng khác sẽ qua phàn nàn, cậu thực sự không quan tâm đến sao?”
Tiếng hét nghẹn lại.
Không được! Hắn mới không muốn bị người khác trông thấy cùng tên này chung phòng! Cho dù tên kia có đẹp trai cỡ nào cũng không được!
“Anh. . . . . . Anh có. . . . . . Có hay không. . . . . .” cường thao tôi? Ba chữ này còn có dấu chấm hỏi kia, Đường Tổ Trữ bất kể thế nào cũng không phun khỏi miệng được.
“. . . . . . Có hay không?” Nét mặt Lâm Kiệt chính là hiểu rõ ba chữ kia thêm dấu chấm hỏi trong suy nghĩ của Đường Tổ Trữ, còn giả bộ ngây thơ hỏi.
“Anh. . . . . .”
Đường Tổ Trữ sắc mặt đột nhiên trắng bệch mà trông chính 囧 của mình lộ ra. . . . . . Là. . . . . . Bên trong bắp đùi. . . . . .
Kia. . . . . . Kia vô lực. . . . . . Này âm ấm. . . . . . Từ nơi đó mà chảy xuống. . . . . .
“A ─────────────────” Đường Tổ Trữ khó mà kiềm chế lại la lên.
“Cậu quả là quả là rất ồn ào.” Lâm Kiệt biểu hiện không chút hờn giận nhíu mày.
“Tôi đây mới là phản ứng theo thông thường hiểu không?” Đường Tổ Trữ hoảng sợ rất nhiều, một cơn tức giận bộc phát.
“Chẳng lẽ đêm qua cậu không khó chịu sao?” Lâm Kiệt lạnh lùng hỏi.
Thích a. . . . . . Lâm Kiệt lập tức đọc được phản ứng trong mắt Đường Tổ Trữ.
“Nếu thích vậy bất mãn cái gì?”
Đúng vậy! Có cái gì mà bất mãn? Không đúng!
“Theo tôi chuyện đó phải là một cô gái mới đúng!”
“Vì cái gì phải là?”
“Vì cái gì ư. . . . . . Bởi tôi yêu phụ nữ !”
“Thế nhưng phụ nữ có khiến cậu thích đến vậy không?”
Là chưa từng. . . . . . Đường Tổ Trữ thiếu chút nữa đem đáp án trong đầu mà thốt lên, cũng may đã lập tức ngăn được ý nghĩa tùy tiện của mình làm bừa. Cho dù không có cô gái nào khiến hắn thích đến thế, nhưng hắn vẫn muốn phụ nữ a!
Lâm Kiệt chuẩn bị xuống giường.
Đường Tổ Trữ đề phòng mà dõi theo gã.
囧 thân Lâm Kiệt vóc dáng cao lớn, vai rộng hông hẹp, tòan thân cơ bắp cân xứng hữu lực, cơ bụng đẹp đẽ mà phân bố theo tỉ lệ, ngay cả biểu tượng đàn ông đều mạnh mẽ đến kinh ngạc.
Đường Tổ Trữ nhịn không được nuốt nước miếng. Chỗ kia của Lâm Kiệt không cương thì chiều dài tỉ lệ cũng rất đẹp, nếu cương rồi thì. . . . . . Vậy không phải sẽ tương đối ghê người? ! Ô. . . . . . Khó trách 囧囧 của hắn lại đau đến thế, rất giống khi bị trĩ mà. . . . . . Khóc ~~~ hắn thật sự bị gã kia cường thao? ! Ô. . . . . . . . . . . . . . .
Lâm Kiệt đi đến tủ để áo, giật cánh cửa mở, từ nhất kiện túi của áo vét âu phục lấy ra một hộp danh thiếp, sau đó rút ra một tờ, rồi cất lại hộp danh thiếp kia, đóng cửa tủ áo, đem danh thiếp ném tới trước mặt Đường Tổ Trữ.
“Về sau trước khi tìm tình một đêm phải xác định đối tượng rõ ràng, đừng có mặt dày mày dạn lại tìm đến cô gái đã từ chối mà mời mọc!
Tối qua cậu bị tử đồng yêu thương của tôi chà đạp, đều là chủ ý của tôi, chỉ là muốn dạy cậu một bài, cho cậu nếm thử chút cảm giác bị đối xử bất công, mấy cô em gái qua tôi mà trút giận! Còn nếu muốn báo thù , đó là danh thiếp, lúc nào cũng có thể đến chỉ giáo. Giờ thì cút đi!”
Đường Tổ Trữ kinh ngạc nửa ngày, mà ở dưới tầm mắt khinh bỉ Lâm Kiệt, khó khăn phẫn nộ mặc quần áo.
Trước khi đi, trong tay gắt gao siết chặt danh thiếp của Lâm Kiệt, hắn tức giận quơ tay: “Ngươi nhớ cho kĩ! Ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT