Hắn chào ai?

Người này nhìn hơi quen quen… Tô Y Thược thầm tìm kiếm trong trí nhớ.

Đương nhiên Lâm Mạc Tang nhớ kỹ người này, hắn tới đây làm gì?

[Phụ cận] Nhất Thược: Anh là?

[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Chúng ta đã gặp nhau rồi.

Tô Y Thược nghĩ hắn nói là gặp trong game, liền suy nghĩ một chút, hình như khi cô dùng acc “Tôi Là Thương Nhân”, chính người này đã mua thuốc trường sinh bất lão của cô thì phải. Lẽ nào hắn biết mình chính là “Tôi Là Thương Nhân”?

Lâm Mạc Tang không nhớ ra trong cuộc sống hiện thực Tô Y Thược có tiếp xúc với người nam giới nào khác, người thanh niên này làm thế nào mà biết cô?

[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Sân trung tâm thương mại. Trốn người.

Trong đầu Tô Y Thược lập tức hiện ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, e rằng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó một lần, mọi người sẽ không quên được. Có điều, gặp một người cứ nghĩ sẽ không gặp lại nữa ở trong game đúng là chuyện rất kỳ lạ.

[Phụ cận] Nhất Thược: Tôi không nhận ra anh.

Cô chỉ gặp người đàn ông này có một lần thôi, không ngờ lại có thể đụng nhau trong game, mà hắn lại biết được thân phận thực sự của cô, chứng tỏ chắc chắn hắn đã tự tiến hành điều tra về cô, chỉ tiếc là cô không có hứng thú.

[Phụ cận] Tự Trần Khuynh Điềm: Em rất đặc biệt, tôi rất hiếu kỳ.

Một câu nói đã xác nhận việc hắn phái người điều tra về thân thế của cô, cũng biết chính xác cô là ai.

Diệp Tư Trần không tin hắn đã nói như thế mà cô vẫn từ chối sự tiếp cận của hắn. Hắn luôn rất tự tin với khuôn mặt của chính mình, chỉ tiếc là Tô Y Thược không phải loại con gái dễ bị vẻ ngoài mê hoặc, nếu không hắn cũng sẽ không thích cô như vậy.

Hiển nhiên Lâm Mạc Tang nhớ rõ người đàn ông chặn Y Thược ở góc tường ngày ấy, anh hơi căm ghét. Khuôn mặt của người đàn ông đó quá tai họa. Trực giác giữa đàn ông với nhau rất chính xác, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng đó là một đối thủ có năng lực tương đương với mình.

Lâm Mạc Tang nhìn Tự Trần Khuynh Điềm trên màn hình, dường như đang cân nhắc đánh giá gì đó.

[Phụ cận] Nhất Thược: Ờ.

Tô Y Thược lại bắt đầu bận rộn chế dược, mà tự động quên đi hai người đàn ông rất thu hút sự chú ý của người khác ở trước mặt mình.

Dù Nhược Thủy Tam Thiên và Tự Trần Khuynh Điềm đã quen với việc bị Nhất Thược ngó lơ, nhưng dù sao trong đời thực họ cũng là những người đàn ông luôn trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, cô gái này thật sự khiến lòng tự trọng của đấng nam nhi bọn họ bị tổn thương sâu sắc…

Vì vậy, hai người đàn ông đồng thời bắt đầu cuộc đối thoại không muốn người khác biết.

[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Nói chuyện riêng.

[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Nói chuyện riêng.

Hai người cùng gửi tin cho nhau.

[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Anh thích cô ấy.

[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Anh thích cô ấy.

Ba giây sau.

[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Cô ấy là bà xã của tôi.

[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Hiện giờ vẫn chưa phải. Hơn nữa, tôi đã gặp cô ấy ngoài đời, ít ra tôi cũng gần gũi với cô ấy hơn anh, không phải sao?

Diệp Tư Trần cho rằng Lâm Mạc Tang chưa gặp Tô Y Thược ở ngoài đời thực, hoặc có thể họ quen nhau nhưng không biết đó là cô.

[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Bà xã.

Tô Y Thược không biết anh nổi cơn điên gì, tay run lên, không đáp lại cũng không phủ nhận.

[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Hơn nữa, chúng tôi sống cùng nhau.

Nhược Thủy Tam Thiên vừa nói câu này, không khí lặng hẳn xuống. Lâm Mạc Tang nheo mắt y như một con cáo già, anh cũng đâu có lừa hắn, rõ ràng là bọn họ sống cùng với nhau, cùng một nhà trọ mà…

[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Anh là Lâm Mạc Tang.

Đây không phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Xem ra tuy Diệp Tư Trần chỉ vừa bước chân vào đống bùn lầy này, nhưng về thái độ và cách xử lý công việc vẫn rất tinh tế, gọn ghẽ, hắn cũng dám phái người điều tra anh. Như vậy cũng có thể thấy hắn rất để tâm tới Y Thược.

[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Cậu là Diệp Tư Trần.

Giờ phút này, cả hai người đàn ông đều đã xác nhận được thân phận của đối phương, dường như đều xuyên qua máy tính để đánh giá đối phương, giống như… giống như một con sói và một con sư tử đang cắn xé nhau, khiến người khác sợ đến run người.

[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Tôi sẽ không buông tay.

Sẽ khuông bỏ qua Tô Y Thược, càng không bỏ qua cơ hội đánh bại nhà họ Lâm.

[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Chết tâm đi. Lo mà học hỏi anh trai cậu cho tốt vào.

Từ trước đến giờ Lâm Mạc Tang vốn rất am hiểu thuật giết người không dao, chỉ cần nói vài câu cũng có thể đâm thẳng vào nỗi đau của người khác, làm kích động sự tức giận của họ. Diệp Tư Trần bỏ nhà đi cũng được một thời gian rồi, đã không còn non nớt như trước kia nữa, đương nhiên cũng biết vui giận không lộ rõ.

[Mật] Tự Trần Khuynh Điềm: Vậy cứ chờ mà xem.

Nói xong hắn quay người rời đi. Nếu Lâm Mạc Tang đã ở đây, dù có nán lại cũng chẳng có chuyện gì tốt, chi bằng rời đi còn hơn. Tô Y Thược nhìn bên cạnh mình chỉ còn lại Nhược Thủy Tam Thiên cũng thoáng nghi hoặc. Cô đã đồng ý với anh rồi, sao anh còn chưa đi?!

Hiện giờ Lâm Mạc Tang đang do dự xem có nên nói cho cô biết anh chính là Lâm Mạc Tang hay không. Dù sao vừa rồi Tự Trần Khuynh Điềm cũng đã nói rõ hắn điều tra về cô, anh càng kéo dài thời gian chỉ e sẽ càng khó nói thành lời.

[Mật] Nhất Thược: Có việc gì à?

Tô Y Thược cầm cốc trà nhìn Nhược Thủy Tam Thiên, sở dĩ cô đồng ý kết hôn với anh cũng là vì cô nghĩ cưới ai cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao cũng chỉ là một danh phận trong trò chơi ảo mà thôi, cô không quá câu nệ.

Càng chủ yếu hơn là, cô không ghét anh.

[Mật] Nhược Thủy Tam Thiên: Anh là Lâm Mạc Tang.

Lâm Mạc Tang.

Ba chữ này như đâm sâu vào mắt Tô Y Thược, đôi mắt tĩnh lặng lâu ngày chợt như nảy sinh chút gợn sóng… Ngực Tô Y Thược vô vàn cảm xúc hỗn loạn.

Cả anh cũng chơi trò mèo vờn chuột với cô sao? Đùa giỡn cô vui lắm sao? Lâm Mạc Tang!!!

Hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Tô Y Thược cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương. Nhìn Nhược Thủy Tam Thiên lẳng lặng đứng đó, trong mắt cô toát ra đầy vẻ cô đơn.

Nhìn khung chat im lặng, trong lòng Lâm Mạc Tang có dự cảm bất an. Đột nhiên anh thấy hơi hối hận vì đã nói thẳng thân phận của mình, có phải quá đột ngột không? Hình như càng quan tâm lại càng không thể chấp nhận có một chút sơ suất nào.

Đột nhiên, hình ảnh cô gái váy hồng biến mất.

Nhìn máy vi tính đã tắt, Tô Y Thược chậm rãi nhắm hai mắt lại, hiện giờ cô cần được yên tĩnh một chút. Từ sau khi anh ấy rời đi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có một người đang từ từ đi vào trong tim cô. Đã có lần cô nghĩ mình lăng nhăng, hiện giờ, những sự tự trách của cô đều chỉ biến thành trò cười mà thôi! Mỉa mai làm sao!

Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, còn nhiều hơn nữa là cảm giác tổn thương do bị người mà mình quan tâm lừa dối.

Tân Việt Trạch thấy một bóng đen vụt qua, cửa đóng lại ‘rầm’ một cái. Anh ta ngơ ngác nhìn chỗ ngồi trước máy tính giờ đã không thấy Lâm Mạc Tang đâu. Anh vội vàng chạy đi đâu thế không biết?

“Rầm rầm… rầm rầm… rầm rầm…” Tiếng đập cửa gấp gáp đã trả lời ngay câu hỏi của Tân Việt Trạch. Tân Việt Trạch khẽ nhíu mày, có chuyện gì xảy ra rồi? Vì thế, anh ta cũng chậm rãi đi tới bên cửa.

Tiếng đập cửa không ngừng bên tai, nhưng người ở bên trong cánh cửa dường như vẫn quyết tâm không ra mở.

Lưu Kỳ vốn đang ngủ trong phòng, bị tiếng đập cửa đánh thức, liền đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa, chợt thấy Tô Y Thược đang yên lặng ngồi trên salon, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước nhưng lại không có tiêu điểm.

Cảm xúc của Tô Y Thược rất ít khi biến động, Lưu Kỳ thấy hơi kỳ lạ không biết đã xảy ra chuyện gì với cô.

“Mở cửa ra.” Giọng nói hơi cuống quít sốt ruột vang lên ngoài cửa, Lưu Kỳ đương nhiên biết giọng nói này là của ai.

Cô ấy do dự một chút nhìn Tô Y Thược còn đang ngây người ngồi đó, rồi đi ra cửa.

“Cảm ơn!” Cửa vừa mở ra, Lâm Mạc Tang vội vàng lao về phía Tô Y Thược.

Nhìn sắc mặt trống rỗng của cô, Lâm Mạc Tang có cảm giác như tim mình bị xé nát, tự trách chính mình! Lâm Mạc Tang đấm mạnh một quyền vào tường, dù tự trách trong lòng nhưng cũng không cách nào để bớt rối loạn.

Nhìn bàn tay chảy máu của Lâm Mạc Tang, Lưu Kỳ đứng cạnh cửa không biết làm sao.

“Ngốc ạ!” Tân Việt Trạch thấy Lưu Kỳ ngẩn ra, liền kéo khuỷu tay cô ấy, kéo ra ngoài cửa, tiện thể đóng cửa lại cho hai người kia.

Tô Y Thược vẫn không có chút phản ứng gì, dường như đang trốn trong thế giới của chính mình. Lâm Mạc Tang căn bản không thèm để tâm đến bàn tay bị thương của mình, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, mắt đầy vẻ cầu xin.

“Em nhìn anh đi, được không?” Giọng nói trầm khàn hơi run lên, bàn tay rướm máu cầm lấy cánh tay Tô Y Thược. Anh rất sợ trái tim Y Thược sẽ ngăn anh ở ngoài ngàn dặm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play