Thật ra cô đã chuẩn bị đi càn quét mộ cổ cùng anh rồi đấy chứ. Có lẽ anh không chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, anh có thể gọi người khác đi cùng, nhưng anh lại gọi cô. Có lẽ cô cũng nên làm giống anh lúc trước luôn đi cùng với một người như cô.
Đi cùng với anh.
Mấy chữ đó cứ đè nặng vào tim cô.
Khi Tô Y Thược đi ngủ, trong đầu không còn luẩn quẩn những hình ảnh cũ nữa, chỉ còn lại mấy chữ kia không thể nào gạt đi được, cùng với chiếc áo báo màu xám trắng hơi phất phơ trong gió kia. Nghĩ lan man một hồi, cô lại chìm vào giấc ngủ. Không bất an như trước, hôm nay, Tô Y Thược ngủ thật sự rất yên ổn, có lẽ trong giấc mơ cũng có một người như vậy sánh đôi với nỗi cô đơn của cô.
Những ngày tháng vô thưởng vô phạt ấy cũng dần qua, rốt cuộc cũng tới ngày Tô Y Thược tốt nghiệp.
Khắp nơi đều là những sinh viên đang chụp ảnh kỷ niệm, Lục Hân cũng kéo Tô Y Thược đi chụp ảnh khắp nơi, cùng đi với hai người còn có cả Lục Thần Hi nữa.
Tô Y Thược cứ cảm thấy ánh mắt Lục Thần Hi nhìn cô hơi là lạ, nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng là anh trai của Lục Hân.
Thật ra, Lục Hân cũng không hy vọng anh mình cùng đi đến đây, chỉ tiếc là cô lại bị khuất phục dưới nụ cười của anh ấy, đúng là lam nhan họa thủy. Lục Hân chán nản, hơn nữa, hai ngày nữa là Lục Thần HI phải quay về Mỹ rồi, cô chỉ cần cẩn thận một chút, không để anh ấy biết Y Thược chưa có bạn trai là tốt rồi.
Lục Hân còn đang mải nghĩ ngợi thì…
“Chị Y Thược!” Mấy người Tô Y Thược nghi hoặc quay đầu lại, trước mặt là một bó hoa hồng đỏ rất to.
“Tôi… tôi… thích chị đã lâu rồi!” Nam sinh cúi đầu, ngượng ngùng nói.
Có điều… trước mặt đã không còn thấy bóng dáng Tô Y Thược đâu.
Nam sinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt mình chỉ còn lại khoảng không, mà Tô Y Thược thì đang đứng ở rất xa, khiến cậu ta ngẩn ra.
“Bạn học này, Y Thược nhà chúng tôi bị dị ứng phấn hoa.” Nhìn cậu bạn học nào đó ngây người ra, Lục Hân bèn chỉ vào bó hoa hồng trong tay cậu ta, thật sự không đành lòng, đành phải lên tiếng giải thích.
Hiển nhiên là, vị bạn học nam kia sau khi nghe thấy cũng không giác ngộ, mà là hóa đá hoàn toàn.
“Ha ha, tôi đã bảo là chị ấy chắc chắn sẽ không đáp lại cậu đâu mà.” Một nữ sinh mặc áo trắng, quần bò xám trắng đi từ đằng sau tới, mặt đầy vẻ trêu đùa nhìn cậu thanh niên cầm hoa hồng kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy có vẻ rất bướng bỉnh.
“Hừ, sao cậu biết, chỉ cần chị ấy chưa có bạn trai, thì tôi vẫn còn cơ hội theo đuổi chị ấy.” Cậu con trai kia giận dữ đáp.
Lục Thần Hi kinh ngạc hỏi: “Không phải Tô Y Thược có bạn trai rồi sao?” lại nhìn Lục Hân đầy nghi hoặc.
Lục Hân nhíu mày thầm nghĩ, thôi xong rồi, xong rồi, tên nhóc này đến chẳng đúng lúc gì cả.
“Làm gì có, chị Y Thược chưa từng nhận lời người con trai nào cả.” Lục Hân không kịp ngăn lại, bây giờ thì thực sự muốn chết luôn cho xong. Cô nguyền rủa cậu nhóc này không tìm được bạn gái, khốn kiếp!
“À…” Lục Thần Hi nhìn Lục Hân với dáng vẻ “giật mình hiểu rõ”.
Lục Hân lập tức làm ra vẻ đang mải ngắm nghía hoa cỏ ven đường.
“Được, tôi chờ cậu…” Cô gái kia giơ ngón tay giữa về phía cậu nam sinh, dứt khoát đi thẳng qua cậu ra, hướng về phía Tô Y Thược đang đứng ở đằng xa.
Cô ấy còn chưa nói hết câu nói của mình, thật ra, câu nói trọn vẹn là: Tôi chờ cậu, chờ đến khi cậu phát hiện ra, sau lưng cậu, cô gái ngốc nghếch là tôi đây vẫn luôn ở bên cậu.
Nhìn vẻ mặt hơi chua chát của cô gái kia, Tô Y Thược bỗng hiểu ngay. Cô thực sự không muốn bọn họ bỏ lỡ nhau như vậy, không muốn bọn họ giống cô và anh.
Cậu nam sinh kia vẫn đang nhìn tình hình bên phía Tô Y Thược.
Đột nhiên cô giơ chân ra, cô bé kia dường như đang đi vào cõi thần tiên, cứ như vậy bước tới, vấp phải chân cô liền ngã nhào xuống.
Tô Y Thược cố ý làm động tác thật khoa trương, để cho cậu con trai ở xa xa kia cũng nhìn thấy rõ.
Cô gái khó hiểu nhìn Tô Y Thược, Tô Y Thược dùng ánh mắt như muốn bảo cô ấy quay lại nhìn.
Cô gái quay đầu.
Mặt cậu con trai kia đầy vẻ lo lắng.
“Trong mắt của cậu ấy có em, cố lên.” Cô bé quay đầu ngơ ngác nhìn Tô Y Thược. Giúp cho cô bé ấy, cũng là cách để cậu nam sinh kia hết hy vọng.
Nói xong, Tô Y Thược chậm rãi bước đi xa.
Nhìn bóng lưng mỏng manh của cô gái dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, đột nhiên cô cảm thấy cô ấy xa xôi đến không thể với tới được.
“Sao cậu ngốc thế chứ? Có đau không?” Sau lưng vang lên tiếng hỏi đầy lo lắng của cậu nam sinh.
Cô nhoẻn miệng cười, tuy chỉ là thoáng qua, nhưng đây cũng là nụ cười thật sự phát ra từ tim cô lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua.
Trong trí nhớ của cô, cũng có một khuôn mặt như vậy.
Từng có người nhẹ nhàng nói bên tai cô rằng: “Tố Tố, sao em ngốc thế chứ.” Sau đó lại dịu dàng nắm tay cô bước qua những con đường gồ ghề đầy bùn đất.
Đúng thế, sao cô lại ngốc như vậy chứ. Ngốc đến mức đánh mất anh, ngốc đến mức cứ đứng tại chỗ chờ anh suốt bao nhiêu năm như vậy, lại chưa từng cảm thấy hối hận. Ngốc đến mức hiện giờ vẫn còn mong chờ anh quay lại đón cô, dù cô vẫn nghĩ rằng, anh đã quên cô rồi.
Cô đang chờ anh, cô muốn chờ đợi anh.
Lục Thần Hi không hiểu nổi hành động của Tô Y Thược, cho đến khi nhìn thấy bộ dạng vội vã chạy tới phía cô gái kia của cậu nam sinh đó, thì hắn mới hiểu ra. Rốt cuộc cô là người con gái như thế nào? Không hề bận tâm đến cái nhìn của người khác, cũng chẳng sợ để lại ấn tượng không tốt về mình trong lòng những người thích cô.
Nhìn ánh mắt thâm sâu của anh trai mình, Lục Hân không biết phải làm sao, cứ như thế này, anh cô sẽ càng lún sâu hơn thôi, rồi sẽ có một ngày không thể tự rút ra được nữa. Đến lúc đó, dù cô có muốn giúp anh ấy cũng không có cách nào.
Buổi sáng cứ thế trôi qua, buổi chiều là thời gian để sinh viên lên sân khấu đọc diễn văn.
Nhìn Tống Thanh và Tống Tâm Di trên sân khấu đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, hòa nhã, Lục Hân giễu cợt: “Hai người này đi đóng kịch được đấy.”
Tô Y Thược nói với Lục Hân một câu “đi trước đây” rồi rời đi ngay. Lục Thần Hi nhìn thấy thế cũng vội đuổi theo cô.
Nhìn ông anh mình, Lục Hân chỉ biết lắc đầu, kệ vậy. Đàn ông mà, bị tổn thương sẽ trưởng thành hơn, đây là câu mà Lục Trấn Hải thường xuyên nói.
Tống Thanh đứng trên sân khấu lại vẫn nhìn theo bóng Tô Y Thược rời đi.
Trong lòng Lục Hân như muốn thét gào, mấy anh con trai à, tự bảo trọng nhé…
Tô Y Thược vốn muốn ở một mình một lát, đột nhiên lại phát hiện ra Lục Thần Hi cũng đi theo.
“Anh quay về chiếu cố Lục Hân đi.” Y Thược nói.
“Anh muốn đi cùng em một lát.” Lục Thần Hi nhìn sâu vào mắt cô.
“Em không sao, anh cứ quay lại đi.” Có lẽ vì hắn là anh trai của Lục Hân, nên cô cũng không đối xử với hắn lãnh đạm như với những người khác. Nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô sẽ không thích hắn. Tuy hắn rất tốt, nhưng chuyện đó từ trước tới giờ cũng không có liên quan gì đến chuyện tình cảm cả. Cô không muốn làm hắn bị tổn thương.
Nói xong, cô lại đi lướt qua Lục Thần Hi.
Ở ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, Lục Thần Hi thực sự rất muốn giữ chặt cô lại, hắn muốn nói với cô rằng: hắn nhìn thấy sự đau thương mà cô giấu kín, hắn tình nguyện là chỗ dựa cho cô khóc lóc.
Nhưng mà, hắn lại do dự.
Vì thế, hắn để vuột mất.
Cứ như vậy, trơ mắt đứng nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Cuộc sống học hành của Tô Y Thược cứ như vậy mà kết thúc. Không có tình yêu, cũng chẳng có tình thân, chỉ có một mình cô, có lẽ còn có hai người mới quen biết không bao lâu nhưng lại ở lại trong lòng cô kia, cũng có thể, cái gọi là trưởng thành, cần con người ta phải mất cả một quá trình mới hiểu thấu được.
Có lẽ đời sinh viên của cô không có gì phấn khích, chỉ là, cuộc sống của cô chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện tương lai, ai biết trước được chứ.
Tô Y Thược sắp xếp lại đồ đạc xong thì đi thẳng đến căn phòng thuê ở khu trung tâm kia.
Cô đến chào hỏi chủ nhà cho thuê trước, chủ nhà là một bác gái rất hiền hòa, cứ nhìn Tô Y Thược rồi khẽ cười.
Sau đó, Tô Y Thược đi vào gian phòng của mình, nhìn căn phòng trống trơn không có đồ đạc gì, cô khẽ nhíu mày, xem ra phải đi siêu thị một chuyến rồi. Căn nhà trọ này chỉ có hai gian phòng đối diện nhau. Lúc Tô Y Thược đi ra cửa, thì khách thuê ở nhà đối diện cũng đang bước ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT