Chứng kiến sự lợi hại của Tôn Vũ, thiếu nữ dần bình tĩnh lại. Nàng kính nể nói: "Tráng sĩ thật tài ba, vừa ra tay đã giết được mấy tên ác nhân này... Đa tạ công tử đã cứu giúp." Lúc đầu nàng gọi tráng sĩ, nhưng thấy Tôn Vũ lịch sự nho nhã, không có vẻ vũ dũng, nhìn thế nào cũng không giống một tráng sĩ nên đành đổi lại thành công tử.

Trong lòng Tôn Vũ thầm buồn cười. Cô gái này vừa mới trải qua một trận chiến mà bây giờ vẫn còn chú ý loại chi tiết vụn vặt này, thật thú vị. Hắn lắc đầu nói: "Không cần cám ơn, dù sao bọn chúng muốn giết cả ta nữa, ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Trên bàn còn chút đồ ăn, ta thấy cô có vẻ rất đói bụng rồi, ngồi xuống ăn một chút đi, sau khi ăn xong thì mau ra khỏi đây, ta phải đốt cái hắc điếm này đi."

Thiếu nữ vén áo thi lễ với Tôn Vũ nói: "Tiểu nữ không muốn ăn đồ do mấy tên hèn hạ đê tiện này làm! Tiểu nữ họ Mi... khụ, tiểu nữ họ Mễ tên Trinh, xin hỏi quý tính đại danh của công tử? Ân cứu mạng của công tử, tương lai tất có báo đáp." Nàng vốn tên là Mi Trinh, nhưng vừa mới báo ra chữ Mi thì liền sửa lại nói mình họ Mễ để che giấu thân phận của mình.

Nhưng chữ Tôn Vũ đã nghe rõ ràng nàng nói chữ Mi. Người bình thường nghe được cái tên này có lẽ còn không có phản ứng gì nhưng Tôn Vũ nghe thấy thì kinh ngạc. Họ Mi tên Trinh... Mi Trinh? Người này... người này không phải là muội muội của Mi Trúc, Mi Phương sao? Phu nhân của Lưu Bị, mẹ hai của A Đẩu, cũng chính là Mi phu nhân nhảy giếng tự vẫn trong trận Trường Bản!

Mi gia vốn là nhà phú hào nên việc có ngọc bội giá trị năm kim cũng là chuyện bình thương. Vừa rồi nàng còn nói qua, ngọc bội là do tỷ tỷ của nàng mua được, tỷ tỷ theo lời nàng nói không biết là Mi Trúc hay Mi Phương, trong thế giới này có lẽ hai người đều là nữ nhân? Gọi tỷ tỷ cũng không sai! Đúng rồi, nơi này là Bắc Hải, cách quê quán Từ Châu của Mi gia không xa, nàng xuất hiện ở đây cũng là bình thường, có điều không biết vì sao nàng lại ăn mặc rách rưới như vậy.

Wow, nhặt được bảo bối rồi. Trong lòng Tôn Vũ rất vui vẻ, cái cảm giác mình đoán được thân phận của người khác nhưng người khác lại không biết được đã bị lộ thật sảng khoái. Hắn nhịn không được tò mò hỏi: "Mễ cô nương, ta họ Tôn, tên Vũ, chữ Tầm Chân. Nhìn bộ dạng của cô như vậy nếu ta đoán không nhầm là bỏ nhà ra đi, không biết là vì nguyên do gì?"

Mi Trinh nghe hắn nói thì vẻ mặt lại buồn rầu, nàng thấp giọng nói: "Công tử thật tinh mắt, tiểu nữ đúng là bỏ nhà ra đi. Nguyên nhân là vì... Ôi, một lời khó nói hết."

Tôn Vũ chép miệng, trong lòng thầm nghĩ: một vị tiểu thư khuê các con nhà gia thế như vậy bỏ nhà ra đi, có lẽ chỉ có mấy nguyên nhân sau: nếu không phải là bị ép gả, thì chính là bị ép gả,chỉ có thể là bị ép gả. Không có khả năng khác! Ta có nên giúp nàng không đây?

Phải giúp đỡ, tính ta vốn không muốn nhìn thấy nữ nhân phải chịu khổ.

Tôn Vũ mỉm cười với Mi Trinh nói: "Mễ cô nương, cô mang một khối ngọc bội đáng giá trên người thì đi tới chỗ nào cũng có thể gặp phải cường đạo. Cho dù không có khối ngọc bội kia cũng có thể sẽ có mấy tên dâm tặc ham mê sắc đẹp của cô mà làm bậy. Ta nghĩ cô nên tìm một hiệu cầm đồ ở các thành lớn đổi ngọc bổi đổi lấy tiền chứ không nên phiêu bạt ở nơi hoang vu này."

Tôn Vũ đoán không sai, Mi Trinh đúng là bị ép hôn. Nàng bởi vì lý do bất đắc dĩ nào đó nên phải bỏ trốn. Hơn nữa thế lực của Mi gia rất rộng, nàng sợ trong các thành thị lớn có tai mắt của Mi gia nên đành phải lưu lạc ở nơi hoang dã này. Nghe Tôn Vũ nói, nàng thở dài một tiếng, thật lâu không nói được lời nào.

Tôn Vũ thấy nàng buồn rầu thì đoán được ý nghĩ của nàng, nhịn không được lại nói: "Nếu không... Cô nương hóa trang thành muội muội của ta? Có ta chiếu cố cho cô, cho dù đi vào thành thị lớn người nhà của cô cũng chưa chắc đã tìm ra được. Hơn nữa có ta bảo vệ cô cũng an toàn hơn rất nhiều. Đương nhiên cô cũng không cần phải làm muội muội thật sự của ta, chúng ta chỉ che dấu mà thôi."

Mi Trinh nghe vậy liền động tâm. Nàng cẩn thận đánh giá Tôn Vũ, thấy hắn ngũ quan đoan chính, mặt mũi tràn đầy chính khí, không giống người xấu. Tiểu nha hoàn Trương Bạch Kỵ hắn mang theo kia cũng mi thanh mục tú, bộ dạng giống như cô bé nhà bên, cũng không giống người xấu.

Mi Trinh vén áo thi lễ nói: "Vậy thì... Tiểu nữ phải quấy rầy yên tĩnh của công tử rồi..."

Tôn Vũ dẫn Mi Trinh, đỡ Trương Bạch Kỵ ra khỏi hắc điếm, sau đó cho một mồi lửa đốt cái hắc điếm này thành tro tàn.

Mi Trinh không có ngựa, nàng đi bộ suốt từ Từ Châu đến Bắc Hải, cũng không biết nàng đi mất mấy tháng nữa. Những món đồ trang sức nàng đeo trên người đều đã dùng để đổi tiền, bất đắc dĩ nàng mới phải lấy ra ngọc bội kia thành ra rước họa vào người. May mắn là nàng gặp được Tôn Vũ, bằng không thì chết bởi đám cường đạo chỉ là chuyện sớm muộn.

Tôn Vũ đỡ Trương Bạch Kỵ lên lưng ngựa nghỉ ngơi, còn bản thân mình thì cùng Mi Trinh tiếp tục đi bộ về phía Bắc Hải. Hai người đi không được bao lâu lại gặp được một tiểu điếm ở phía trước. Tôn Vũ đi vào mua một chút đồ ăn cho Mi Trinh. Cô nàng đáng thương này có lẽ đã đói bụng lắm rồi, nàng nhanh chóng ăn sạch hai cái bánh nướng.

Tôn Vũ đoán nàng rời nhà trốn đi có quá nửa là bị bức hôn nhưng lại không tiện hỏi, giả bộ như không biết gì cả. Hắn bảo nàng đóng giả thành muội muội Tôn Trinh của mình mới có thể giảm bớt phiền toái.

Mi Trinh hỏi Tôn Vũ đi Bắc Hải làm gì, Tôn Vũ thành thật trả lời là đi tìm Hoa Đà. Mi Trinh bình thường là tiểu thư khuê các, tin tức không linh thông, cũng không biết tin tức của Hoa Đà. Dù sao nàng cũng là đào hôn nên không hề có chỗ để đi, nghĩ rằng mình theo Tôn Vũ tìm kiếm Hoa Đà sẽ rất vui nên cũng không nhiều lời.

Hai người đều mặc áo vải rác rưới, đi bộ dắt một con ngựa trắng loại tốt, trên lưng ngựa là cô gái nhà bên Trương Bạch Kỵ. Phối hợp kỳ lạ này khiến người đi đường ngang qua ai ai cũng phải ghé mắt lại nhìn.

Tôn Vũ nhìn ra được tâm tình của Mi Trinh không tốt. Tuy nhiên nàng ở được giáo dục rất tốt, tâm tình xấu không hề biểu hiện ở trên mặt, chỉ có một nét buồn bực khó có thể thể xóa đi được mà thôi. Nguyên nhân chắc hẳn là có quan hệ với việc nàng nàng bỏ nhà ra đi.

Để tránh đụng phải đám cường đạo thổ phỉ, Tôn Vũ lựa chọn đi đường vòng, hơn nữa cố gắng đồng hành cùng những người qua đường khác, vì vậy trên đường đi không có nguy hiểm gì. Vài ngày sau họ đã có thể nhìn thấy quận thành Bắc Hải ở phía trước.

Tôn Vũ từ phía xa nhìn thấy thành Bắc Hải tường cao cửa rộng, khí thế uy nghiêm, quả là một tòa thành lớn. Tôn Vũ cũng không hiểu sâu về quận Bắc Hải, hắn chỉ biết rõ nơi đây bị giặc Hoàng Cân bao vây, Đông Lai Thái Sử Từ xuất hiện lần đầu tiên chính là ở tòa thành lớn này.

Cửa thành có thật nhiều người ra vào tấp nập, muốn ra khỏi thành không hề bị ngăn cản, nhưng muốn đi vào lại phải nộp năm văn tiền thuế vào thành. Tôn Vũ lấy ra hai mươi văn tiền đưa cho lính canh cửa, còn thừa năm văn xem như tiền boa cho hắn, tên lính canh rất mừng rỡ. Tôn Vũ thuận tiện hỏi thăm một chút vị trí của quan phủ.

Đi theo chỉ dẫn của tên lính canh Tôn Vũ không hề khó khăn đã tìm được phủ đệ của Khổng Dung. Đây là một tòa phủ đệ chiếm diện tích cực kỳ rộng. Tòa phủ đệ này có diện tích khoảng mấy chục mẫu, cửa cao đình sâu, u nhã tĩnh mịch mà lại toát ra vẻ uy nghiêm. Khoảng đất trống trước cửa lớn rộng lớn như một hoa viên ở đời sau. Cửa chính cao hơn một trượng, rộng hai trượng, nước sơn màu đỏ thẫm trên cửa càng lộ ra khí thế uy nghiêm. Trên cửa treo một tấm hoành phi, trên đó viết hai chữ lớn "Khổng phủ"!

T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play