Nhuyễn muội tử thật nhu thuận. Tôn Vũ muốn trói như thế nào nàng đều ngoan ngoãn nghe hắn.

Khụ khụ, ngươi đừng có dùng khuôn mặt hồng hồng cùng đôi mắt to ngập nước của ngươi để nhìn ta được không? Trong lòng Tôn Vũ đổ mồ hôi nghĩ: ta không có ý định ở rể nhà ngươi đâu....

Thật ra cách trói của hắn cũng rất đơn giản. Đầu tiên trói hai tay lại, sau đó tiếp tục trói hai chân, cuốn vài vòng ở đó. Ha ha, thế là xong!

Tôn Vũ phủi tay nói: "Bá Khuê, miệng cũng phải bịt lại."

Sắc mặt của nhuyễn muội tử đã đỏ đến mức sắp rỉ máu. Nàng xấu hổ nói: "Miệng cũng phải bịt ư? Vậy mà ta tưởng rằng... Nam nhân thích nghe nữ nhân... chứ!"

Khụ khụ, ở đằng sau ngươi muốn nói gì nữa? Đừng có bảo là “rên rỉ” nhé? Trong lòng Tôn Vũ toát mồ hôi lạnh. Mặc kệ, làm thí nghiệm trước đã. Hắn tìm một miếng vải nhét vào miệng nhuyễn muội tử.

Phù, thật sự là mệt mỏi. Mặc dù nhuyễn muội tử rất phối hợp nhưng tại sao ta cứ có cảm giác khó chịu vậy. So với lúc làm thí nghiệm với Triệu Vân còn mệt mỏi hơn nhiều. Tôn Vũ lấy " Thái bình yêu thuật " ra, định đặt vào tay của nàng.

Đúng lúc hắn sắp chạm đến bàn tay của nguyễn muội tử, đột nhiên có một tiếng quát to ở ngoài cửa truyền vào: "Này, dâm tặc, ngươi định làm gì tỷ tỷ của ta?"

Á..., đây là tiếng của Công Tôn Việt. Nàng ta không phải đã đi quân doanh tập hợp quân để chuẩn bị trở về Bắc Bình sao? Tại sao lại quay trở về? Trong lòng của Tôn Vũ hoảng sợ, hắn phát hiện tình huống lúc này rất phiền phức. Công Tôn Toản bị hắn trói thành cái bánh chưng nằm trên giường, trong miệng bị nhét vải, còn mình lại đứng ở bên giường, cái này giống như...

Công Tôn Việt hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ. Nàng rút kiếm ra, chém một kiếm về phía Tôn Vũ, miệng hét lớn: "Dâm tặc xem kiếm!"

Ối! Công Việt làm thật rồi. Lần này là chém thẳng vào mặt chứ không còn là chém sượt sang bên cạnh ta nữa rồi. Tôn Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng ra lệnh cho NM01 kích hoạt tế bào, nghiêng người sang né tránh được trường kiếm của Công Tôn Việt. Sau đó hắn liền thuận thế khóa tay của nàng lại.

Công Tôn Việt giận dữ, đem kiếm chuyển sang tay kia, lại chém tới. Tôn Vũ đành vươn tay ra khóa chặt cả hai tay nàng lại. Hai tay bị khóa thì còn có hai chân, Công Tôn Việt liền nhấc chân đá về phía hạ thân của Tôn Vũ.

Ái chà, tiểu cô nương nhà ngươi thật là độc ác. Tôn Vũ bất đắc dĩ đành phải đẩy Công Tôn Việt ngã xuống giường, rồi đè nàng xuống để nàng không đá được hắn nữa. Sau đó hắn mới vội vàng nói: "Hãy nghe ta giải thích, ta không phải..."

"Ngươi không phải cái gì?" Công Tôn Việt khẩn trương nói: "Ngươi ăn hiếp tỷ tỷ của ta, bây giờ còn định ăn hiếp ta? Mau buông ta ra!"

Tôn Vũ vội nói: "Ta không phải định ức hiếp tỷ tỷ của ngươi. Nàng chỉ đang giúp ta làm một thí nghiệm nhỏ mà thôi."

"Nói bậy! Nhất định là nói bậy." Công Tôn Việt nói: "Ngươi tưởng ta dễ bị lừa gạt như vậy sao?"

"Ta thật sự không lừa ngươi, nếu không tin ngươi có thể hỏi tỷ tỷ của ngươi." Tôn Vũ vội la lên.

Công Tôn Việt quay đầu lại, liền thấy trong miệng của Công Tôn Toản bị bịt vải, chỉ nghe thấy tiếng kêu “Ư … Ư…” của nàng. Công Tôn Việt tức giận nói: "Ngươi bảo ta hỏi tỷ tỷ? Ngươi biến tỷ tỷ thành như vậy, nàng trả lời thế nào được? Ngươi là đồ độc ác!"

"Khụ khụ!" Tôn Vũ đổ mồ hôi: "Chuyện này có nguyên nhân, ngươi hãy nghe ta giải thích đã..."

"Ta không nghe, không nghe không nghe!" Công Tôn Việt vùng vẫy kịch liệt muốn đứng lên, nhưng Tôn Vũ đã nhanh chóng đè nàng lại, khiến cho nàng không thể động đậy được.

Không nghe ta giải thích thì phải làm sao? Trong lòng Tôn Vũ chợt động, a, đây chẳng phải là một đối tượng thí nghiệm sao? Được rồi, cứ trói nàng vào cùng làm thí nghiệm, làm xong sẽ thả ra. Đến lúc đó tất nhiên là không cần giải thích nữa rồi.

Tôn Vũ lại lấy thêm một sợi dây thừng nữa, dứt khoát trói Công Tôn Việt lại.

Hắn một bên trói, Công Tôn Toản một bên kêu "Ư... Ư...", Công Tôn Việt một bên khóc "Hu hu".

Sau khi trói xong Công Tôn Việt, Tôn Vũ lại lấy thêm một miếng vải ra, chuẩn bị nhét vào miệng Công Tôn Việt.

Công Tôn Việt nhìn thấy Tôn Vũ sắp đem miếng vải nhét vào miệng của mình, nàng đột nhiên ngừng khóc, sắc mặt trở nên tái nhợt, sau đó gằn từng chữ: "Ngươi... lại dám... cùng lúc ô nhục cả ta và tỷ tỷ!"

"Ngươi... Tên vô lại, ta đã nhìn nhầm ngươi rồi!" Công Tôn Việt sợ rằng khi miệng nàng bị bịt sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa, vì vậy nên nàng nói cực nhanh: "Ta còn tưởng rằng ngươi là anh hùng hảo hán, cho nên ta lén vụng trộm thích ngươi ở sau lưng tỷ tỷ. Thậm chí ta từng tưởng tượng cùng với tỷ tỷ hầu hạ một chồng. Kết quả... ngươi lại là một người như vậy! Ta nhìn lầm ngươi rồi."

Đổ mồ hôi... Tay Tôn Vũ đang cầm miếng vải run lên, sợ tới mức làm miếng vải rơi xuống trên mặt đất. Chuyện này... thông báo này đến quá đột nhiên, ta còn chưa có tư tưởng chuẩn bị. Thế giới này không phải là nữ tôn nam ti sao? Nhị nữ cùng thờ một chồng là chuyện gì? Chẳng lẽ... giống với thế giới kia của ta, hai huynh đệ lấy một vợ... Chuyện này chỉ có ở người nghèo thôi chứ.

Công Tôn Việt tiếp tục nói: "Hôm nay ta và ngươi làm một giao dịch. Nếu như ngươi đồng thời ô nhục hai tỷ muội chúng ta, nếu ta không chết , thề giết ngươi đến cùng. Nhưng nếu ngươi chỉ ô nhục một mình ta, buông tha cho tỷ tỷ của ta, ta... ta sẽ không truy cứu nữa, coi như mình bị rắn cắn một phát. Tỷ tỷ thấy được bộ mặt thật của ngươi, tất nhiên sẽ không cho ngươi ở rể Công Tôn gia nữa. Chúng ta coi như chưa từng gặp ngươi... Hu hu!"

Ta ngất, ngươi càng nói càng thái quá. Tôn Vũ đổ mồ hôi nhễ nhại, dứt khoát nhét miếng vải nhét vào trong miệng của Công Tôn Việt. Sợ rằng nếu cứ để nàng nói tiếp, không biết nàng sẽ nói ra những thứ gì nữa.

Trói hai người xong rồi, phù, Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại có thể yên tĩnh mà làm thí nghiệm rồi. Hắn lại cầm lấy " Thái bình yêu thuật ", nói với Công Tôn Việt: "Nhị tiểu thư, ta thật sự đang làm thí nghiệm. Sau khi ta làm thí nghiệm thí nghiệm xong tự nhiên sẽ thả các ngươi ra."

Công Tôn Toản: "Ư... Ư...!"

Công Tôn Việt: "Ư... Ư...!"

Tôn Vũ đổ mồ hôi, vội vàng đem " Thái Bình Yếu Thuật " đặt vào bàn tay của Công Tôn Toản. Hắn nhẹ nhàng đụng một cái, không có phản ứng, tóc của Công Tôn Toản vẫn là màu đen, một chút biến đổi cũng không có.

Hừm! Không có hiệu quả.

Tôn Vũ lại nhét " Thái Bình Yếu Thuật " vào trong tay của Công Tôn Việt. Vẫn không có hiệu quả.

Nếu đã đều không có hiệu quả, vậy thí nghiệm xong rồi. Lần lượt thí nghiệm với Triệu Vân, Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, ai cũng không có biến hóa, chẳng lẽ "Thái bình yêu thuật " chỉ có tác dụng với một mình Trương Bạch Kỵ ư? Đừng nói với ta món đồ chơi này là trang bị đã khóa nhé.

Trước tiên Tôn Vũ lấy miếng vải trong miệng hai tỷ muội Công Tôn ra, sau đó hắn suy nghĩ một lúc, quyết định cởi trói cho Công Tôn Toản trước. Có trời mới biết sau khi cởi trói cho Công Tôn Việt liệu cô nàng này có không phân biệt phải trái gì nhảy lên chém ngươi hay không.

Hai tỷ muội vừa được lấy miếng vải ra khỏi miệng, còn không đợi sợi dây trên người được cởi bỏ đã lập tức mở miệng.

Công Tôn Toản mặt đỏ mà nói: "Chỉ như vậy là xong rồi sao? Hóa ra là thí nghiệm thật sao, ta còn tưởng rằng... Ôi chao!"

Công Tôn Việt sắc mặt tái nhợt, lau mồ hôi nói: "Xong rồi?"

Tôn Vũ đáp: "Đã xong!"

"Ngươi không phải định ô nhục tỷ muội chúng ta?" Công Tôn Việt quả thật không thể tin được.

"Chậc, tất cả chỉ là thí nghiệm thôi. Ta không có ý định ô nhục các ngươi." Tôn Vũ tức giận nói.

Công Tôn Việt sắc mặt tái nhợt, giận dữ nói: "Chẳng qua chỉ là làm thí nghiệm ư? Ngươi có còn là nam nhân nữa không! Nếu như ngươi là nam nhân, trong tình huống như vậy mà chỉ muốn làm thí nghiệm thôi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play