Bộ dáng của Đoan Mộc Vũ hiện thời rất đỗi bình thường. Mấy ngày qua hắn bị đuổi giết liên tục, lại thêm trọng thương chưa khỏi nên vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt. Nhìn thoáng qua trông hắn rất giống những người chạy nạn khác.
Chắp tay tạ ơn lão giả đã lên tiếng nhắc nhở, Đoan Mộc Vũ không nói gì mà tiếp tục đi về phía trước. Lão giả kia thấy vậy liền ngạc nhiên nhưng lắc đầu quầy quậy rồi thôi.
Tiếp tục tiến về phía trước thêm hai ba mươi dặm, Đoan Mộc Vũ vẫn chưa thấy ác quỷ trong lời lão giả mà lại nhìn thấy mấy người tu hành đang tám nhảm trên một sườn núi phía xa. Bộ dạng bọn họ dường như rất thảnh thơi.
Mấy người tu hành này đều ở cảnh giới Tàng Phong. Cả đám gồm ba nam, hai nữ. Nam thì áo xanh, nữ mặc áo tím, nhưng trên trán họ đều có một ấn ký lá trúc màu đỏ, hẳn là đệ tử Vô Cực Môn.
Thấy bọn họ, Đoan Mộc Vũ lập tức nghĩ đến Cảnh Chung và Tín Dương. Cảnh Chung đã chết, mà Tín Dương không biết sao lại không thấy tung tích.
Lúc này, mấy vị đệ tử Vô Cực Môn cũng nhìn thấy Đoan Mộc Vũ. Một người trong đó quát lên: "Này, không thể đi tiếp, mau lui ra đi! Thấy mình sống đủ rồi sao? Này, chờ chút! Ngươi cũng là người tu hành, chẳng lẻ đến đây cũng vì Mỵ Yêu?"
"Mỵ Yêu?"
Đoan Mộc Vũ cau mày, nhưng ngay sau đó liền bình thường trở lại. Mỵ Yêu chính là một loài trong Yêu Tộc, thông thường là do sói, cáo, nhện, cóc... các loại sinh vật âm tính tu luyện mà thành. Loài yêu này tính tình vô cùng tàn bạo, thường lấy sắc đẹp mê hoặc con người, sau một lần xuân phong mãn ý sẽ ăn tim uống máu đối phương, tàn nhẫn vô cùng. Người phàm không biết chuyện nên cho là ác quỷ tàn sát bừa bãi cũng là điều dễ hiểu.
Ngoài ra, Mỵ Yêu cũng có tiếng xấu trong Yêu Tộc vì đối tượng bọn chúng nhắm đến không quản là người hay yêu mà chỉ cần là loài có sức sống, ngay cả dã thú tầm thường cũng không buông tha. Hơn nữa, loại yêu này phiêu hốt vô hình rất khó đối phó.
Mấy tên đệ tử của Vô Cực Môn tu vi như thế mà cũng dám tới đây để đối phó Mỵ Yêu thì thật sự là can đảm quá!
Khẽ gật đầu, coi như đã đáp lại, Đoan Mộc Vũ cứ tiếp tục đi về phía trước. Mỵ Yêu thường hoạt động có quy luật, bình thường nó chỉ xuất hiện vào ban đêm còn bây giờ là ban ngày nên đi qua đây cũng không có gì đáng ngại. Còn chuyện ra tay diệt trừ nó, hắn cũng chẳng rãnh rổi mà làm. Bây giờ thương thế còn chưa lành lấy gì đối phó Mỵ Yêu.
"Vị huynh đài này, xin dừng bước! Nếu cùng là người đồng đạo sao nghe thấy Mỵ Yêu tác quái mà lại không quan tâm thế chứ? Không bằng huynh đi cùng chúng ta, tru diệt Mỵ Yêu này nhé? Coi như thay trời hành đạo, chẳng phải là tốt đẹp sao!"
Nghe xong lời ấy, Đoan Mộc Vũ dừng bước. Hắn không quay đầu mà chỉ hờ hững hỏi lại: "Chỉ bằng vào năm người các ngươi?"
"Dĩ nhiên, năm người chẳng lẽ còn ít hay sao? Chúng ta hợp lực, đánh chết Mỵ Yêu này dễ như trở bàn tay!" Tên Đệ tử Vô Cực Môn ấy ngẩng đầu nói với bộ dạng cực kỳ tự tin. Với bộ dáng đó hắn khiến cho hai nữ đệ tử kia vô cùng kính nể.
Khẽ lắc đầu, Đoan Mộc Vũ chẳng thèm đáp lại mà tiếp tục đi về phía trước.
"Huynh đài cho rằng chúng ta không đủ tư cách hay sao? Hay ngươi muốn một mình đánh chết Mỵ Yêu? Chuyện này không thể được, mọi việc đều có thứ tự trước sau! Mấy vị sư đệ sư muội, chúng ta đi!"
Đệ tử Vô Cực Môn này hiển nhiên có chút tự phụ, nói một tiếng với mấy Đệ tử Vô Cực Môn rồi chạy lên.
Đoan Mộc Vũ nhìn bọn chúng một cái rồi không thèm để ý nữa. Đối với bọn chúng thì cho dù giải thích thế nào cũng chỉ là thừa nên không cần phí hơi phí sức.
Mấy tên đệ tử Vô Cực Môn sau khi đuổi theo Đoan Mộc Vũ thì bèn song hành cùng hắn. Chúng thoải mái hàn huyên, rõ ràng coi Mỵ Yêu này chẳng có gì to tát. Tên đệ tử Vô Cực Môn cầm đầu dẫn chứng phong phú, lời nói hài hước, thường xuyên chọc cho hai vị sư muội của hắn nói cười không ngừng. Bản thân hắn cũng càng thêm đắc ý.
Trong lúc bọn chúng nói chuyện với nhau, Đoan Mộc Vũ cũng được biết năm người bọn chúng từng tham dự trận tiểu trừ ở Ngô Châu đợt trước, thậm chí còn đánh chết rất nhiều yêu binh. Tuy lúc trở về Vô Cực Môn thì năm người này hái linh thảo dọc đường nên phân tán với đại đội nhân mã Vô Cực Môn. Dọc đường tới đây, chúng mới phát hiện bóng dáng Mỵ Yêu.
Trong lòng mỗi người tu hành tiến vào tu hành giới không có bao lâu tất nhiên sẽ có một giấc mộng muốn trảm yêu trừ ma, đại sát bốn phương. Mấy tên đệ tử của Vô Cực Môn này cũng không ngoại lệ. Vừa rồi quyết định đánh chết Mỵ Yêu đúng lúc mà Đoan Mộc Vũ đi ngang qua.
Tuy nhiên, bọn chúng cũng không quá mức tự đại nên mời Đoan Mộc Vũ hỗ trợ. Đáng tiếc, chỉ có mình Đoan Mộc Vũ biết rõ sáu người bọn hắn cũng chưa hẳn là đối thủ của Mỵ Yêu. May mà bây giờ là ban ngày nên không kinh động tới nó.
Tiếp tục đi về phía trước hơn mười dặm, vòng qua một chân núi, thế núi phía trước cũng đã bằng phẳng rất nhiều. Một con đường nhỏ đơn sơ kéo dài về phía chân trời. Hai bên đường có thể nhìn thấy đồng ruộng vườn cây, cảnh tượng hết sức an bình. Có hai thôn nhỏ cực kỳ yên tĩnh. Nếu ở trong núi này dường như có một loại cảm giác lánh đời.
Đáng tiếc hiện tại hai thôn nhỏ này đã yên tĩnh như quỷ vực, không có tiếng lấy một tiếng gà bay chó chạy. Lại càng không có bóng dáng của con người mà chỉ có mùi máu nồng đậm từ thôn tỏa ra.
"Hai thôn nhỏ này hẳn là hai thế gia đại tộc vì tránh họa mà ẩn cư ở ở đây. Không ngờ ở sâu trong núi mà họ cũng không được an bình. Bọn ta gặp phải chuyện này sao có thể làm như không thấy?" Đệ tử Vô Cực Môn này vừa nói, ánh mắt lại nhìn về phía Đoan Mộc Vũ. Mới vừa rồi hắn đã thử dò xét vài lần, nhưng Đoan Mộc Vũ thủy chung không nói một lời, làm hắn cảm thấy Đoan Mộc Vũ có tính tình bàng quan hết thảy.
"Lỗ sư huynh, ngươi đừng phí sức lực nữa. Có người trời sinh đã nhát gan, ngươi nói nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng. Chúng ta thương thảo một chút xem nên đánh chết Mỵ Yêu này như thế nào đi. Ta nghe nói, trên đầu Mỵ Yêu chỉ có ba sợi tóc, nếu lấy chúng kết thành hình trái tim, đeo trên người là có thể được ý trung nhân. Không biết chuyện này có thật không nữa?" Lúc này một nữ đệ tử của Vô Cực Môn nhìn Lỗ sư huynh hỏi, cặp mắt long lanh mọng nước.
"Khụ khụ, chuyện này tuy là truyền thuyết nhưng không có lửa thì làm sao có khói, cho nên cũng có thể nó là thật." Lỗ sư huynh rất thoải mái, dương dương đắc ý trả lời.
"Hừ! Tóc của Mỵ Yêu có lẽ chuyên dùng để đầu độc nam nhân đó, sư huynh ngươi cẩn thận chút!" Một nữ đệ tử khác của Vô Cực Môn không vui hừ lạnh.
"Đúng đúng, Tân Đồng sư tỷ nói cực kỳ chính xác! Chúng ta là người tu hành nên phải làm một quân tử trong sáng vô tư, một thân chánh khí. Tóc của Mỵ Yêu, vừa nghe đã thấy là vật dâm tà!" Lúc này thì một nam đệ tử khác của Vô Cực Môn phụ họa theo. Đáng tiếc người này đầu óc hơi chậm chạp nên không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tân Đồng. Bởi thế tự rước lấy một cái nhìn tức giận khinh thường nhưng vẫn còn không biết mình đã nói sai cái gì.
"Được rồi, không có nghiêm trọng như vậy đâu, nó chỉ là một loại tài liệu hiếm có thôi. Ta nghe nói trên đầu Mỵ Yêu chỉ có hai sợi tóc đặc biệt. Thứ này đến lúc đó sẽ phân cho La Anh sư muội và Tân Đồng sư muội. Bảo đảm sẽ làm cho hai vị sư muội càng thêm rực rỡ động lòng người. Ta đây cam nguyện bị đầu độc!!!" Lỗ sư huynh phân chia đơn giản làm mặt mày La Anh và Tân Đồng hớn hở. Xem ra, bọn chúng sở dĩ mạo hiểm tới săn giết Mỵ Yêu như vậy, cũng không phải vì câu thay trời hành đạo mà chỉ bởi vì hai sợi tóc của Mỵ Yêu.
Lúc này mọi người đã tới chân núi. Khung cảnh chỉ có một dòng sông nhỏ trong suốt lững lờ chảy xuôi. Hai bờ sông là hai sơn thôn xinh đẹp, ở giữa có một cây cầu trúc nối ngang.
Đoan Mộc Vũ đến nơi đây, cuối cùng không dằn lòng được bèn mở miệng khuyên nhủ: "Chư vị nghe lời ta nói, lúc này rời đi vẫn còn kịp!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT