Dịch giả: One_God

Đoan Mộc Vũ vung tay lên, sáu luồng hàn khí lạnh như băng liền đông cứng đám người Từ Trần Phong đang sắp không chịu đựng được nữa lại, sau đó tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp vang lên. Dù đã sớm đánh giá cao uy lực của linh đan Lam Nguyên Thông Mạch nhưng đám người Từ Trần Phong vẫn không ngờ rằng dược lực của linh đan bá đạo đến thế! Mới vừa phục dụng, trong nháy mắt có thể cảm giác được giống như bản thân mình tự nuốt một viên than nóng đỏ vào bụng, đốt cháy kinh mạch toàn thân. Dùng cụm từ xuyên tim đục cốt để hình dung cũng không quá đáng!

Lúc trước bọn họ cho rằng mình có tư cách kiêu ngạo, thống khổ chẳng là gì nên mới xem chuyện nuốt linh đan là bình thường. Nhưng lúc dược lực phát tác thì cảm ứng của cả đám trở nên bén nhạy, cảm nhận được cỗ dược lực nóng rực tác động vào từng bộ phận! Loại thống khổ này quả thực không cách nào có thể tưởng tượng. Thì ra tất cả linh đan không hề giống nhau, không thể xem là món điểm tâm như tiểu Bồi Nguyên Đan!

Nếu như lúc này có thể lựa chọn thì đám người Từ Trần Phong nhất định sẽ lựa chọn không dùng, hoặc dứt khoát lấy cái chết để đổi. Đây quả thực là hình phạt kinh khủng nhất trên đời!

Nhưng có hối hận thì cũng vô dụng, cả bọn chỉ có thể nằm yên mặt đất mà kêu rên thống khổ. Một màn này khiến Chu Đại không phục dụng Linh đan Lam Nguyên Thông Mạch sắc trắng bệch, thầm hô may mắn!

Sắc mặt Đoan Mộc Vũ vẫn luôn bình tĩnh!

Cái hắn cần chính là những thủ hạ trung thành và đám người Từ Trần Phong chính là nhân tuyển tốt nhất, nhưng với thực lực của bọn họ mà muốn đuổi theo hắn thì chịu thống khổ là điều tất yếu.

Ước chừng một lúc sau hắn mới từ từ bước lên trước, quan sát tinh tế một phen. Trước hết, Đoan Mộc Vũ đi tới bên cạnh Địa Lão Thử. Thực lực của hắn yếu nhất, thiếu chút nữa không thể vượt qua, giờ phút này chắc hẳn đã đến giới hạn cuối cùng rồi. Nhưng chính vì chút chênh lệch thời gian này mà ngày sau thực lực của hắn yếu nhất trong sáu người!

Mặc niệm pháp quyết trong miệng, tay trái Đoan Mộc Vũ liền xuất hiện một trăm cây băng châm dài chừng ba tấc, cực kỳ mảnh khảnh. Sau đó, một trăm cây băng châm đã được hắn châm vào các yếu huyệt toàn thân của Địa Lão Thử một cách vô cùng quen thuộc.

Một trăm cây băng châm ghim vào, đau đớn trên người Địa Lão Thử nhất thời tiêu giảm nên hắn liền ngủ say.

Chờ đợi khoảng chừng mười tức, Đoan Mộc Vũ tiếp tục cắm vào người Kiều Huyền trăm cây băng châm. Còn Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải và Vương Giới thì đợi thêm bởi vì phục dụng linh đan Lam Nguyên Thông Mạch không phải ai cũng giống nhau, sẽ đạt được hiệu quả như nhau mà là ai có thể kiên trì thời gian càng lâu thì kinh mạch có thể càng thêm thông suốt, đối với tu hành sau này lại càng hữu ích!

Bốn người Từ Trần Phong quả không tệ, hẳn kiên trì thêm thời gian uống cạn nửa chén trà nóng chắc không thành vấn đề. Song trong bốn người thì kiên trì lâu nhất lại là Vương Giới. Điều này khiến Đoan Mộc Vũ cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới Vương Giới vốn yếu nhược lại có thể kiên nghị như thế, thật sự không phải chuyện đùa!

Đâm toàn bộ băng châm vào, Đoan Mộc Vũ liền sai Đại Hắc ném sáu người bọn họ vào trong cái hồ lớn trên chủ phong Phù Vân Sơn để tắm rửa, mấy ngày sau bọn họ sẽ tự tỉnh dậy. Mà chính hắn đưa Chu Đại xuống núi rồi trở về chủ phong Phù Vân Sơn, làm hàng xóm cùng Tác Ly, tự mình tu luyện.

Thời gian thoáng qua mấy tháng, đúng như lời Thương Minh Tử đã nói, hết thảy đều bình lặng vô sự. Nhưng ngay cả nhóc mập và đám người Từ Trần Phong cũng cảm giác được có một cổ áp lực vô hình nên đều liều mạng tu luyện, đề cao thực lực bản thân.

Sáu người Từ Trần Phong trải qua một phen khảo nghiệm sinh tử, kinh mạch toàn thân thông suốt, tu luyện ít lại được nhiều nên tu vi mọi người đều nhanh chóng tăng lên.

Về phần nhóc mập, Lam Mị, Hành Vân Hành Không cũng đều toàn lực tu luyện. Cả đám đều lấy Thục Nguyệt làm mục tiêu nhưng trong tương lai ba năm tới có lẽ chỉ có Lam Mị tiến vào cảnh giới Động Huyền.

Một ngày kia, Đoan Mộc Vũ đang ở dưới một gốc cây cổ mộc tĩnh tọa thì đột nhiên mở mắt nhìn. Hắn thấy Ninh Chi Đồng đi đến, trên gương mặt nàng cực kỳ ngưng trọng. Một bên là Tác Ly và hai nam tử sắc mắt tiều tụy xa lạ, trên người vết máu loang lổ.

"Ninh sư tỷ, Tác Ly sư huynh!"

Đoan Mộc Vũ đứng dậy, khẽ chắp tay.

"Đoan Mộc Vũ, hai vị này là đệ tử Thất Tinh Môn đặc biệt tới Phù Vân Sơn chúng ta cầu viện. Bây giờ sơn môn Thất Tinh Môn bị vô số yêu ma, tà tu vây công, nguy trong sớm tối. Sư tôn đã đáp ứng để ta dẫn đội, mang Tác Ly, Trình Nguyệt, Thục Nguyệt, Hành Vân, Hành Không, Từ Trần Phong, Triệu Khắc, Tào Khải, Vương Giới, Kiều Huyền, Địch Hạ cùng nhau cứu viện. Thực lực ngươi không tệ nên để ngươi thủ hộ sơn môn!"

"Ta?" Đoan Mộc Vũ ngạc nhiên, nhìn hai đệ tử Thất Tinh Môn tới cầu viện một chút. Hắn vội vàng thấp giọng nói: "Ninh sư tỷ, lúc này sao các ngươi có thể xuống núi?"

Ninh Chi Đồng khẽ lắc đầu: "Đây là lệnh của Chưởng môn sư tôn. Hà huống chi Phù Vân Sơn lại là môn phái gần Thất Tinh Môn nhất. Đều là môn phái tu hành sao có thể thấy chết mà không cứu? Cứ như vậy đi, ngươi chỉ cần phụ trách việc tuần sơn hằng ngày! Có Đại Hắc giúp ngươi, hết thảy đều không đáng ngại, huống chi còn có Chưởng môn sư tôn trấn giữ? Mặt khác, ngươi cứ cách mấy ngày thì vấn an Anh Nhược sư huynh một chút! Thời gian gần nhất, càng ngày huynh ấy càng tiều tụy rồi!"

Lúc này Đoan Mộc Vũ cũng không thể nói thêm gì nữa. Hắn không thể làm gì khác hơn nên đành nói: "Ninh sư tỷ, các ngươi phải bảo trọng!"

"Ngươi cũng không cần quá lo lắng! Không chỉ có Phù Vân Sơn tới cứu viện mà ba đại tông môn cùng với các tông môn khác cũng phái đệ tử cứu viện. Tình huống nguy cấp của Thất Tinh Môn chắc hẳn sẽ được giả trừ nhanh thôi!" Ninh Chi Đồng nói xong liền dẫn theo đám người Tác Ly rời đi vội vã.

Đám người Ninh Chi Đồng vừa rời đi, Phù Vân Sơn đã vắng nay lại càng heo hút hơn. Mỗi ngày, Đoan Mộc Vũ cho Đại Hắc tuần sơn thay hắn, còn hắn lại để tâm chú ý Anh Nhược. Chẳng qua, qua mấy ngày cũng không có bất cứ điểm nào không ổn, chỉ có Anh Nhược lại càng tiều tụy thêm. Vốn là một công tử văn nhã anh tư thần tuấn, thì hôm nay lại biến thành ốm yếu, luộm thuộm.

Còn Tiểu Hà Nhi thì lại sống một mình cách nơi Anh Nhược bế quan một dặm. Hôm nay, Đoan Mộc Vũ lại càng hoài nghi nàng hơn nhưng nếu Thương Minh Tử đã nói để chuyện này cho lão thì Đoan Mộc Vũ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.

So ra thì hắn lo lắng cho đám người Ninh Chi Đồng đi cứu viện Thất Tinh Môn hơn.

"Đoan Mộc sư huynh! Sư huynh!"

Lúc này, Đoan Mộc Vũ đang đứng ở trên một tảng đá lớn ở trên chủ phong Phù Vân Sơn và nhìn về phía bắc trầm tư thì bị thanh âm của Lam Mị cắt ngang. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lam Mị không biết từ nơi nào tìm được một đoạn gỗ màu tím, đang đứng dưới tảng đá gọi hắn. Gần đây tiểu nha đầu này thần thần bí bí, cũng chẳng biết đang mân mê cái gì nữa!

"Hôm nay tu luyện xong rồi hả?" Hỏi xong, Đoan Mộc Vũ giơ tay kéo Lam Mị lên, thuận tay cầm lấy mảnh gỗ nó ôm trong ngực.

"Tử Đinh Hương Mộc, một trăm hai mươi năm. Không bị côn trùng đục, không bị sét đánh, chưa bị dao chém, gõ vào âm thanh phát ra trong, sờ thấy nặng. Nếu làm đàn thì sẽ cực kỳ tốt!" Đoan Mộc Vũ chỉ lấy tay nhẹ nhàng gõ gõ, đã nói toàn bộ lai lịch khúc gỗ này ra!

"Oa, sư huynh thật là lợi hại! Nhìn cũng không nhìn mà lại có thể biết lai lịch Tử Đinh Hương Mộc!" Khuôn mặt Lam Mị đầy sùng bái nói.

"Không cần vuốt mông ngựa! Nói đi, muốn làm gì? Đừng có nói là muốn học Ninh sư tỷ đánh đàn nhen. Chuyện này phải tìm tỷ ấy mới được, chứ tìm ta làm gì?" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói.

"Sư huynh!" Lam Mị lôi kéo cánh tay Đoan Mộc Vũ làm nũng nói: "Học đàn đương nhiên sẽ tìm Ninh sư tỷ, nhưng chế đàn thì Ninh sư tỷ không am hiểu. Đàn cổ tỷ ấy dùng là của sư thúc Yên Vân Tử lưu lại từ. Tiểu Mị Nhi cũng muốn một cái đàn như vậy!"

"Cho nên ngươi đến tìm ta? Ta cũng đâu phải không gì không làm được!" Đoan Mộc Vũ bật cười nói.

"Làm sao có thể? Với tiểu Mị Nhi thì sư huynh chính là người không gì không làm được! Cũng không cần quá tốt, nhưng chỉ cần do sư huynh chế ra thì Tiểu Mị Nhi cũng sẽ thích!"

"Được rồi, ta sẽ giúp! Nhưng chuyện này cần nói rõ trước, có một cái đàn rồi thì đừng có đòi Nghê Thường Vũ Y nữa được không?" Đoan Mộc Vũ mỉm cười nói. Một khúc Tử Đinh Hương Mộc phẩm chất cũng không tệ nhưng nếu muốn đạt tới tiêu chuẩn như đàn cổ của Ninh Chi Đồng thì không được, vì vậy chỉ có thể dùng tài liệu để luyện Nghê Thường Vũ Y bỏ vào.

"Uhm! Có thể! Sư huynh, Tiểu Mị Nhi không tham lam đâu!" Lam Mị suy nghĩ một chút rồi nói. Hiển nhiên là đàn cổ vẫn có sức hấp dẫn lớn nữa.

"Ha ha, tốt! Nhưng ta có một vấn đề, tiểu Mị Nhi ngươi phải trả lời thành thật. Khúc Tử Đinh Hương Mộc này từ đâu muội có?" Đoan Mộc Vũ đột nhiên hỏi.

"Chuyện này... Sư huynh, tiểu Mị Nhi đã đáp ứng tỷ tỷ không nói ra rồi!" Lam Mị mở trừng hai mắt, đáng thương nhìn Đoan Mộc Vũ nói.

"Rất tốt! Hết lòng tuân thủ hứa hẹn là căn bản để làm người. Không tệ. Muội cũng về đi, qua một thời gian thì ta sẽ đưa cho một cái đàn cổ chân chính!" Đoan Mộc Vũ mỉm cười nói, nhưng đến khi Lam Mị vui vẻ rời đi thì ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo, giơ tay xuất Phi Vũ Kiếm bay thẳng tới cấm địa dưới Phù Vân Sơn!

Ở ngoài thạch bích nơi Anh Nhược bế quan, một con sông nhỏ quanh co lẳng yên chảy xuôi. Một cô gái tinh tế, nhu nhược ở bên bờ sông nhỏ giặt quần áo. Cho dù thế nào cũng thấy nàng là một cô gái vô cùng lương thiện.

Chẳng qua sau một khắc, kiếm quang Đoan Mộc Vũ từ trên trời đáp xuống đối diện sông nhỏ khiến nàng kinh hô một trận.

"Ngươi không cần giả bộ nữa. Tiểu Hà Nhi, ngươi thật là quá đáng. Ngươi ẩn thân ở Phù Vân Sơn thì cũng thôi nhưng lại dám đánh chủ ý vào sư muội ta, len lén đưa nàng một khúc Tử Đinh Hương Mộc! Ngươi cho rằng, ta thật sự không có biện pháp bắt ngươi sao?"

Lời vừa ra, Tiểu Hà Nhi vốn kinh hãi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng mê người. Nàng nhẹ nhàng gạt những giọt nước trên tay, lúc này mới chậm rãi nói: "Ta thật hối hận sao lại không giết ngươi lúc ở trấn Hồi Long. Ai có thể nghĩ một tiểu tử tư chất cực thấp như ngươi lại thâm tàng bất lộ như thế! Hừ! Thành thật khai báo lý do ngươi ẩn thân ở Phù Vân Sơn cho ta?"

"Ngươi chất vấn ta? Ngươi có tư cách gì?" Đoan Mộc Vũ có chút sững sờ. Hắn thật sự không nghĩ tới khẩu khí Tiểu Hà Nhi so với hắn còn mạnh hơn, lại chất vấn ngược hắn.

"Ta dĩ nhiên có tư cách! So với ngươi thì lại càng có tư cách hơn!" Tiểu Hà Nhi bỗng nhiên lộ ra một cái nụ cười cực kỳ lạnh lùng, giống như là ở nhớ lại cái gì. Một lúc lâu, nàng mới lạnh lùng phất tay áo nói: "Ngươi đi đi, đừng ép ta giết ngươi! Còn nữa, đàn của Tiểu Mị Nhi nếu ngươi không có năng lực chế luyện cũng đừng làm mất mặt!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play