Trong Thiên Vận, Húc Chi Vô Cực là một người lãnh đạo chói mắt như mặt trời, Minh Nguyệt là một tinh linh xinh đẹp đi theo bên người. Sau Húc trải qua tổn thương khi tình nhân bắt tay cùng kẻ thù một mất một còn phản bội, Nguyệt không đành lòng nhìn hắn tinh thần từ từ sa sút, không tiếc vì hắn tuẫn lô đúc kiếm, chỉ mong hắn có thể khôi phục thần thái ngày xưa.
Khoảnh khắc thấy Nguyệt nhảy xuống hỏa lô, Húc bị chấn động, một thứ gì đó không biết tên lặng lẽ sinh trưởng trong lòng….
Nhưng trong hiện thực hai người chưa từng gặp mặt, yêu kia là nhân vật hư cấu, hay là bản thân thật sự? Xao động ái muội giữa bọn hắn, sẽ làm phần tình cảm này cháy lan đến hiện thực sao?
Vô Cực một tay ghìm chặt cổ ta, một tay kéo tai ta về phía sau.
“Sẽ rụng mất, sẽ rụng mất đấy!” Ta không có hình tượng la rầm lên.
“Ngươi cược ta thua?” Vô Cực lại nói, với cái tư thế này, bờ môi của hắn cơ hồ dán trên mặt ta.
Chỉ nhìn thấy hình dáng tuấn tú kia, đôi môi mỏng khẽ hé khẽ hợp, trong tai ta, đã hoàn toàn nghe không được lời hắn nói.
Đông đông! Đông đông! Tiếng tim đập mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ thính giác, tiếng tim đập của ta….