Khi quay lại phòng bệnh, lão Hà đã tỉnh lại, không biết đang nói gì với bà Điền, chỉ nghe thấy bà càu nhàu: "Mấy hôm nữa cứ ở đây đi, chúng ta
vẫn xoay được tiền viện phí, chờ đến khi có kết quả kiểm tra thì hãy nói chuyện xuất viện, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến cửa hàng của ông, đóng
cửa vài ngày cũng không phá sản được."
Lão Hà cũng đành chịu, đành phải nhẹ nhàng nháy nháy mắt với Hà Tiêu.
Hà Tiêu nở nụ cười, chóp mũi lại chua chua. Cô thu hồi cảm xúc đó lại,
hỏi lão Hà: "Cha, có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Lão Hà gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi, không cần lo lắng đâu, không có chuyện gì lớn ."
"Con biết rồi." Cô ngồi xuống bên cạnh mép giường, dém lại góc chăn cho
ông, "Nhưng mà bác sĩ Đồ nói, tình huống của ba thì vẫn nên ở lại bệnh
viện vài ngày cho tốt, cẩn thận kiểm tra một chút, để xem xem rốt cuộc
có bệnh gì không."
"Ba thì có thể có bệnh gì chứ." Giọng nói của lão Hà mệt mỏi, vỗ vỗ mu bàn tay của Hà Tiêu, rồi không nói thêm gì nữa.
Từ giọng nói của ông, Hà Tiêu cũng biết, bọn họ không thể lừa ông được.
Có lẽ ông cũng sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên hôm nay mới bình tĩnh như
vậy. Từ rất lâu rồi, cô cũng biết rõ, ba cô sẽ không để cho người khác
thao túng suy nghĩ của mình.
Cũng bởi vì điều đó, nên Hà Tiêu mới càng cảm thấy khó chịu.
Đợi đến khi lão Hà lại ngủ thiếp đi, bà Điền Anh gọi Hà Tiêu đi ra
ngoài, đưa cho cô chìa khóa xe, bà nói: "Ba con còn phải ở đây vài ngày
nữa, cho nên con về lấy cho ba mẹ mấy bộ quần áo và đồ dùng rửa mặt.
Thời tiết không tốt, con cũng đừng gấp gáp, đi đường chậm một chút."
Nắm chìa khóa xe ở trong tay, Hà Tiêu có phần không kìm chế được: "Mẹ ..."
"Con bé này, khóc cái gì chứ!" Điền Anh buồn cười, vỗ nhẹ xuống bả vai
của Hà Tiêu, "Hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi rồi, vẫn dễ rơi nước mắt
như vậy à..."
"Ba con làm sao bây giờ?" Cô cúi đầu nghẹn ngào.
"Còn có thể làm thế nào? Có bệnh thì chữa bệnh thôi!" Điền Anh thắt chặt khăn quàng cổ cho cô, "Kết quả kiểm tra còn chưa có, ai biết được sẽ
như thế nào, nếu mà tệ nhất ..."
Hà Tiêu giương mắt nhìn bà, chỉ thấy Điền Anh tạm dừng lại, rồi lại khôi phục như trước, "Dù tệ nhất, vậy cũng phải chữa trị." Sau khi thắt lại
khăn quàng cổ, bà vỗ vỗ quần áo của cô: "Được rồi, mau đi đi."
Dường như có thể yên lòng hơn một chút, Hà Tiêu nhíu nhíu lông mày, bước nhanh rời đi.
Hai ngày sau đó, bệnh viện bố trí kiểm tra mấy hạng mục cho lão Hà.
Hà Tiêu khẩn trương đi theo quan sát, đến bác sĩ cũng không có biện
pháp. May mắn là trưởng bối của Đồ Hiểu, cũng biết quan hệ giữa hai
người, nên chỉ cười nói mình có thêm một người hầu nhỏ.
Thời gian chờ đợi kết quả không đến một tuần, nhưng đối với những người
trong Hà gia mà nói, lại dài đằng đẵng như một năm vậy. Hà Tiêu xin nghỉ đông, hàng ngày đều ở bệnh viện giúp chăm sóc, đầu tiên là không yên
lòng về lão Hà, thứ hai là muốn thay cho mẹ để bà đi về nghỉ ngơi. Nhưng cô làm sao có thể khuyên bảo được bà Điền Anh, nói là Hà Tiêu chân tay
vụng về sẽ không chăm sóc người khác được, thật ra thì Hà Tiêu biết rõ,
trong lòng bà vô cùng lo lắng và sốt ruột, không ít hơn so với cô một
chút nào.
Lão Hà trải qua cuộc sống cơm tới thì há miệng, quần áo đến thì vươn
tay, ngày nào cũng tỏ ra thích thú : "Ba phục vụ mẹ con các con bao
nhiêu năm như vậy rồi, rốt cuộc đến phiên ba được hưởng thụ một lần."
Mỗi lần như vậy thì bà Điền cũng phải trừng mắt nhìn ông: "Đúng vậy, còn đến bệnh viện mà hưởng thụ nữa!"
Ở cùng một bệnh viện, nên Lỗi Lạc và Đồ Hiểu cũng thường đến đây thăm
ông, cũng không nói một chữ nào về chuyện khối u não, chỉ toàn nói về
chuyện khi bọn họ còn bé .
Bởi vì sự kiện dây chuyền ngọc trai, nên đối với Lỗi Lạc, có thể nói là
bà Điền đã khắc sâu ấn tượng. Nên giọng nói cũng không thoải mái, nhìn
thấy con gái và cô ấy đã làm hòa, bản thân cũng làm mẹ nên cũng không so đo. Bà từng âm thầm hỏi Hà Tiêu.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại làm hòa với con gái nhà họ Trác vậy, hồi nhỏ hại con chưa đủ thảm à?"
Hà Tiêu buồn cười nhìn mẹ mình: "Ngài còn nhớ rõ nhỉ, cô ấy đã sớm hoàn
lương rồi, bây giờ đang ở chung một chỗ với Hồng Kỳ, cũng chuẩn bị kết
hôn rồi."
Bà Điền Anh ồ một tiếng: "Cũng tìm quân nhân à?" Bà bĩu môi, "Tại sao mọi người đều không thể rời khỏi bộ đội đại viện vậy nhỉ."
Hà Tiêu hơi bất mãn, nho nhỏ nói thầm: "Làm lính thì có gì không tốt?"
Điền Anh liếc xéo cô: "Tôi nào dám nói làm lính không tốt? Cứ cho là con gả đi rồi, chờ mẹ với ba con già rồi, bị ốm phải đến bệnh viện, con xem xem cậu ấy có thể rút ra thời gian cùng con đến phục vụ hai chúng ta
không, nhìn xem đến lúc đó có phải chỉ có một mình con bận trước bận sau hay không nhé!"
Hà Tiêu nghĩ thầm nào có chuyện như vậy, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, lão Hà nằm viện một tuần nay, người nào đó còn đang bận huấn luyện dã
ngoại nên chưa tới thăm một lần. Dù ngày hôm trước Giáo sư Triệu đã đến
thăm một lần, nhưng mẹ cô vẫn cảm thấy Trình Miễn không đáng tin cậy, về sau cũng không thể trông cậy hết vào bốn ông bà già trong nhà
chứ?
Trong lòng Hà Tiêu cũng không trách Trình Miễn, bởi vì ngay từ đầu, cô
đã không có ý định nói cho anh biết trước khi kết quả kiểm tra được đưa
ra, Triệu Tố Uẩn ở bên kia cũng nóng nảy tra hỏi nên cô không thể không
nói. Thời gian chờ đợi rất đau khổ, cho nên cô không muốn khi anh đang
bận rộn không phân thân ra được lại còn khiến anh lo lắng.
Nói không hề cảm thấy mất mát một chút nào, đương nhiên là gạt người
rồi. Hà Tiêu cảm thấy, bây giờ đối với Trình Miễn cô càng ngày càng ỷ
lại, nếu như anh có thể ở bên cạnh giúp đỡ, vậy thì có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Đêm trước ngày kết quả được đưa ra, Hà Tiêu và Điền Anh cùng ở lại bệnh viện.
Trong phòng bệnh chỉ cung cấp một chiếc giường ngủ cho người thân, Hà
Tiêu mang giường xếp mà Lỗi Lạc dùng khi trực đến, cô cố chịu đựng mà
ngủ. Bởi vì cô biết rõ, một đêm này cô sẽ không ngủ được.
Cha mẹ hai người đã chìm vào giấc ngủ ngon. Nửa đêm Hà Tiêu tỉnh lại,
chỉ nghe thấy hô hấp nhàn nhạt của hai người, đều đều kéo dài. Cô cười
nghĩ, rốt cuộc bản thân vẫn ít tuổi, tố chất tâm lý hoàn toàn kém so với người đã sống nửa đời người. Ngồi trên giường xếp ngây ngô mất một lúc, cô khoác tạm chiếc áo khoác quân đội lên người, đẩy cửa ra, lặng lẽ đi
ra ngoài.
Cả một tầng lầu đều rất an tĩnh, ở bên ngoài, ngoại trừ y tá trực ban
ra, trong hành lang cũng chỉ có một mình cô. Hà Tiêu lặng lẽ đi đến cuối hành lang, xuyên qua cửa sổ nhìn ánh trăng ở bên ngoài, khoảng không
gian đen kịt, không nhìn thấy được một chút xíu ánh sao nào.
Đứng yên một chỗ một lúc lâu, Hà Tiêu cảm thấy hai chân hơi tê tê, nên
mới kéo kéo quần áo, ngồi lên trên một băng ghế ở bên cạnh. Cô không vội trở về, dù sao nằm ở đó chỉ lăn qua lộn lại, còn không bằng ngồi im
lặng ở đây một lát, để tránh ầm ĩ tới giấc ngủ ngon của ba mẹ.
Hơi buồn chán, cô lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi, không như ý
nguyện, tất cả các ván đều thua, Hà Tiêu không khỏi cảm thấy hơi uể oải. Ném điện thoại sang một bên, đầu dựa vào tường, từ từ nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, còn có tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Đã trễ thế này, còn có ai đến vậy?
Cô từ từ mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đen láy quen thuộc, sau đó, hơi ngạc nhiên.
Trình Miễn cũng không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cô, anh hơi ngừng lại một
chút, rồi lại bước nhanh lên lầu, đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi:
"Trời lạnh như thế này, sao lại ngồi ở đây vậy?"
Hà Tiêu chưa phản ứng kịp, chỉ thấy anh cúi người xuống, cài hết cúc áo
của áo khoác quân phục cho cô. Cô cười khe khẽ, bắt lấy cánh tay của anh lại: "Sao anh lại đến vào lúc này?"
Trình Miễn chỉ cúi đầu, rầu rĩ nói: "Nếu như em chịu nói cho anh biết, chỉ sợ anh còn có thể đến sớm hơn."
Hà Tiêu bĩu môi: "Nói cho anh biết làm gì? Dù sao cũng phải đợi."
Trình Miễn cũng không bị sự giác ngộ này của cô làm cảm động, vẫn dùng
giọng nói không tốt mà nói với cô như cũ: "Đừng ngồi ở đây nữa, đứng dậy đi về phòng bệnh đi."
"Em không muốn về." Cô không buông tay, "Trở về cũng không ngủ được, anh ngồi ở đây nói chuyện với em một lúc được không?" Cô nhìn anh, dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt trong suốt vô cùng.
Trình Miễn nhìn lại, cũng biết không rút ra được. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi của cô, xem như là đồng ý.
Đêm xuống, ghế dài lạnh vô cùng.
Trình Miễn bế Hà Tiêu lên, để cô ngồi trên đùi của mình. Hà Tiêu cũng
tiện thể mà làm ổ trong lòng anh, cảm giác cực kì ấm áp và thoải mái.
"Trở về lúc nào vậy?"
"Tối hôm nay." Trình Miễn nói, "Gọi điện thoại cho em thế nào cũng không gọi được, khi nhận được điện thoại của giáo sư Triệu mới biết chú Hà
nhập viện rồi, trái lại bên chỗ em lại quá yên tĩnh, một tin nhắn cũng
không có."
Hà Tiêu cọ cọ trên bả vai của anh, giống như là lấy lòng. Trình Miễn cúi đầu hôn lên mái tóc dài mềm mại của cô: "Bao giờ thì có kết quả?"
"Ngày mai."
"Nói như vậy thì anh đến rất đúng lúc." Anh cười, "Anh với em, cùng nhau chờ nhé."
Hà Tiêu đồng ý luôn, không có lời dư thừa.
Trình Miễn ôm chặt lấy cô: "Mệt à?"
"Không có." Cô hạ thấp âm giọng, "Chỉ là, nghĩ đến một số chuyện."
"Chuyện gì?" Anh hỏi.
"Mấy câu chuyện cũ, đều về lão Hà và mẹ." Hà Tiêu cười, từ từ nhớ lại, " Buổi sáng ngày hôm qua, không biết lão Hà cáu kỉnh cái gì đó, cứ không
chịu uống thuốc. Trong cơn tức giận, mẹ em đã nói sớm biết người này khó hầu hạ như thế này, ban đầu nên kiên quyết hủy hôn. Lão Hà nghe xong
còn đặc biệt hài lòng."
Trình Miễn nhướng nhướng lông mày: "Lúc còn trẻ bác trai và bác gái cũng từng ầm ĩ như vậy à?"
Hà Tiêu cũng cảm thấy thú vị, "Em cũng mới được nghe nói."
Lúc Lão Hà còn trẻ, trong nhà rất nghèo, mặc dù dáng vẻ không tệ lắm,
những người chịu gả cho ông cũng không nhiều lắm. Theo lời của bà Điền
nói lại là bà khi còn trẻ ngu ngốc mới đồng ý xem mặt với ông ấy, đính
hôn không bao lâu thì bà liền hối hận, muốn từ hôn, liền viết lá thư gửi đến bộ đội.
Lúc ấy lão Hà chỉ là một nhân viên văn thư trong doanh trại, nổi tiếng
là người bị trắc trở trong chuyện kết hôn, thật vất vả đơn vị mới giới
thiệu cho một người, còn chưa vui mừng được mấy ngày, dã nhận được thư
từ hôn từ nhà gái. Không chịu nổi đả kích, ngay đêm đó thì bắt đầu phát
sốt, sốt chừng mấy ngày liền. Trạm trưởng hết biện pháp rồi, nên viết
một lá thư cho vợ chưa cưới Điền Anh của lão Hà. Câu nói đầu tiên chính
là: chúng tôi đều nhất trí cho rằng, Hà Húc Đông, là một đồng chí tốt!
"Mẹ ta không chịu nổi áp lực của tổ chức, nên thu hồi thư từ hôn, đợi
đến lễ mừng năm mới ba em được nghỉ phép về nhà, hai người liền kết hôn
luôn cho xong."
Trình Miễn nghe vậy, nhạy bén nói: "Thì ra còn có một chiêu như vậy, để
lần sau anh cũng thử một lần xem sao?"Cácbạntheodõitruyệntại☢DĐLQĐ
Hà Tiêu liếc mắt nhìn anh, vươn tay ra nhéo lỗ tai của anh: "Ít nghĩ bậy nghĩ bạ đi."
Trình Miễn cười: "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Về sau cũng chỉ là một cặp vợ chồng bình thường với những vấn đề nhỏ trong cuộc sống. Khi đó cấp bậc của lão Hà không đủ, có con rồi
cũng chỉ có thể để vợ ở nhà. Ông bà nội bởi vì Hà Tiêu là con gái, nên
rất ít khi quan tâm đến bọn họ, Điền Anh cũng chỉ có thể ở nhà một mình
chăm con, tất cả khổ sở đều tự mình nuốt xuống, đợi đến khi lão Hà được
nghỉ phép về nhà, nhìn thấy sắc mặt gầy yếu, khô vàng của vợ, nước mắt
liền rơi xuống ngay lập tức. Đáng tiếc ông là người con có hiếu, nên
không có cách nào nói gì với cha mẹ, vì vậy cho đến khi Hà Tiêu bốn năm
tuổi, lão Hà mới được cân nhắc, bộ đội sắp xếp cho theo quân, cuộc sống
của bọn họ mới tốt hơn một chút.
"Ở trong ấn tượng của em, lão Hà vẫn luôn là người cha tốt, người chồng
tốt. Đối với mẹ em, ông ấy cưng chiều và bao dung đến trình độ quả thật anh sẽ không cách nào tưởng tượng được, dĩ nhiên, ông ấy cũng rất
thương em. Ông thường nói, ở nhà em, ông là người không có địa vị nhất,
tùy mẹ con em sai bảo." Hà Tiêu nói xong, khóe môi hơi cong lên, "Thật
ra thì em biết rõ, những năm gần đây, ông đều cố gắng hết sức để đền bù
cho mẹ con em, nhất là mẹ em. Bởi vì ông đắc tội mẹ em sáu, bảy năm, nên ông mới tự phạt mình dùng cả đời để đền bù."
Hiếm khi thấy Trình Miễn im lặng, đến bây giờ anh mới sâu sắc cảm nhận
được sự phản đối của bà Điền Anh với những lời anh nói. Chỉ vì từng trải qua, cho nên mới hiểu được.
"Đừng buồn." Anh vuốt ve đầu Hà Tiêu.
"Em không buồn." Hà Tiêu ngồi dậy, nở nụ cười với anh, "Khi đó em còn
nhỏ, về những chuyện này, cũng không nhớ rõ. Ấn tượng sâu sắc duy nhất,
là mùa đông năm bốn tuổi đó."
Mùa đông năm ấy, Điền Anh bị bệnh, Phải nhập viện. Sợ Hà Tiêu ở nhà
chồng một mình không có ai chăm sóc, nên giao phó cô cho chị gái của bà, cũng chính là dì của Hà Tiêu. Khi đó, tuy nói Hà Tiêu không hiểu
chuyện, nhưng vẫn biết mẹ không thoải mái, nên cũng ngoan ngoãn ở nhà
dì, không làm làm ầm ĩ muốn gặp mẹ. Khi đó sắp đến tết âm lịch, mỗi buổi tối đều có rất nhiều người đến nhà dì, vây quanh lò lửa uống trà nói
chuyện phiếm. Cô chơi đùa với con gái của dì, lấy mạt chược ra xếp thành đống.
Có một buổi tối, khi cô đang chơi vui vẻ, chị họ đột nhiên vỗ vỗ đầu của cô. Nhìn theo phương hướng của chị ấy, Hà Tiêu nhìn thấy có một người
đứng ở cửa phòng, mặc áo khoác quân phục, trên người là vẻ phong trần
mệt mỏi và chật vật. Nhìn thấy người kia, Hà Tiêu hoi lờ mờ nghĩ ra, đợi đến khi cô nhớ người này là ba cô thì người nọ đã xoay người đi trong
chớp mắt, cũng không ở lại một phút nào.
"Sau này em mới hỏi lão Hà, em nói tại sao ba không đi vào gặp em, chỉ
vội vã đi thăm mẹ em, cũng có thể rút lại một phút để nghe con gọi ba
một tiếng ba chứ?"
"Thế chú Hà nói thế nào?"
"Ba em ấy à, ông ấy nói..." Khóe miệng Hà Tiêu vẫn có nụ cười, nhưng ánh mắt lại có một tầng hơi nước từ từ nổi lên, "Ông nói ông không dám vào, sợ vừa tiến đến ôm lấy em sẽ không nhịn được mà khóc lên trước mặt
nhiều người như vậy."
Cảm thấy thân thể cô đang run rẩy, Trình Miễn ôm chặt cô hơn: "Tiếu Tiếu...”
"Anh biết không? Chỉ cần em nhớ đến những lời này, thì lại cảm thấy khổ
sở." Hà Tiêu vùi đầu vào hõm vai của Trình Miễn, nước mắt rơi vào trong
quần áo của anh, nhiễm ướt một mảnh, "Trình Miễn, em không thể để mất ba em, em không có cách nào tưởng tượng ra có một ngày như thế."
"Sẽ không đâu." Trình Miễn hôn lên khuôn mặt ướt át của cô, "Sẽ không đâu, Tiếu Tiếu."
Hà Tiêu níu chặt quần áo của anh, khóc đến khổ sở. Giống như sự sợ hãi
và lo lắng của mấy ngày nay đều được trút hết ra ngoài vào lúc này, cũng không thể kiềm chế được nữa.
Hết Chương 53
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT