Khi Trình Miễn dẫn Triệu Tuệ Phương đi đến bệnh viện, đúng lúc Tống Hiểu Vĩ vừa mới đi dạo từ bên ngoài trở về. Cho đến bây giờ, hai người đều dựa
vào thư từ để liên lạc, đột nhiên đối mặt nên cả hai người đều ngây ngẩn cả người.
Da mặt Triệu Tuệ Phương mỏng, liếc mắt nhìn người đàn
ông ở đối diện, rồi cúi đầu xoắn ngón tay. Tống Hiểu Vĩ cũng là thanh
niên trẻ tuổi chưa từng nói chuyện yêu đương, bỗng nhiên thấy phụ nữ thì tay chân cũng luống cuống, chứ đừng nói người đang trước mặt còn có thể là vợ tương lai của anh.
Trình Miễn ở bên nhìn không ngừng cười
được: "Được rồi, đừng có ngẩn ra đó, cô nương nhà người ta từ xa đi đến
đây, còn không tranh thủ thời gian mời người ta vào phòng à?"
Qua lời nhắc nhở như vậy của liên trưởng, Tống Hiểu Vĩ vội vàng nhường đường cho Triệu Tuệ Phương.
Nhìn thấy hai người đi vào phòng bệnh, Trình Miễn ở ngoài đóng cửa thay bọn
họ. Trong phòng, hai người cũng bị hành động săn sóc của liên trưởng
làm cho lúng túng mãi, đưa mắt nhìn nhau, gương mặt hai người thi nhau
đỏ lên. Duy trì tư thế mặt đối mặt mất một lúc, Tống Hiểu Vĩ không tự
nhiên ho hai tiếng, tay vịn thắt lưng lấy cái ghế cho cô ngồi. Triệu Tuệ Phương giống như đột nhiên bị đánh thức, vội vàng đưa tay ra.
Tay hai người cùng chạm vào một chỗ, rồi nhanh chóng rụt trở về. Tống Hiểu
Vĩ không chú ý, động vào chỗ nào đó, đau đớn rên một tiếng.
Triệu Tuệ Phương vội vàng mở to hai mắt nhìn anh, muốn tỏ ý chăm sóc, nhưng
không biết nên nói cái gì. Nhìn vẻ mặt rối rắm có chút ngượng ngùng của
cô, đột nhiên Tống Hiểu Vĩ nở nụ cười, cười như trẻ con vậy.
"Ngồi xuống đi." Anh đưa ghế ngồi cho cô, "Là ai để em đến vậy?"
Triệu Tuệ Phương chuẩn bị rất lâu, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Em...em nghe
người trong đại đội của anh nói anh bị thương, một chiến sĩ họ Trương,
nói thắt lưng của anh. . . . . ."
Trương Lập Quân, biết ngay là
tiểu tử này. Tống Hiểu Vĩ khẽ hừ, thấy thỉnh thoảng Triệu Tuệ Phương lại ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt liền hòa hoãn, lấy một quả táo từ bên trong
giỏ trái cây ở bên cạnh, đưa đến tay của cô: "Từ quê đến đây có mệt
không? Khát không? Ăn táo trước nhé. . . . . ."
Miệng Triệu Tuệ Phương nói rằng không mệt không khát, nhưng gương mặt còn còn đỏ so với vỏ quả táo trong tay.
Hai người giống nhau, cứ dè dặt mà ngồi đối diện với nhau như vậy hơn một
giờ, đợi đến khi sắp tới giờ ăn cơm tối, thì Trình Miễn tới đón Triệu
Tuệ Phương. Tống Hiểu Vĩ nhìn thấy anh giống như nghe thấy khẩu lệnh,
không để ý vết thương trên thắt lưng, lập tức đứng lên từ trên ghế, đi
tới trước mặt anh.
"Liên trưởng, anh xem chuyện này. . . . . ."
"Được rồi." Trình Miễn ngắt lời anh ấy, "Cậu cứ thoải mái giao người cho tôi, tôi đến để thu xếp thay cậu đây."
Một câu nói, khiến Tống Hiểu Vĩ giấu hết tâm tư vào trong lòng.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trình Miễn lái xe chở Triệu Tuệ Phương về phía
chợ trung tâm. Anh không có cách bố trí cho cô về bộ đội, bởi vì vừa lúc nãy anh đã dò la được, nhà khách trong sư đoàn đã không còn phòng trống nữa, hơn nữa cấp bậc của Tống Hiểu Vĩ chưa đủ, hai người chưa kết hôn,
nên theo quy định, nhà gái không thể ngủ lại ở doanh trại. Trình Miễn
không muốn làm Tống Hiểu Vĩ khó xử, cũng không muốn ở thời điểm quan
trọng này phàn nàn về cậu ấy, cho nên đành phải tìm ra ngoài tìm chỗ sắp xếp cho Triệu Tuệ Phương.
Có thể thấy, Triệu Tuệ Phương là một
cô gái hiền lành, cố gắng không làm phiền thủ trưởng của Tống Hiểu Vĩ——
Trình Miễn, vì vậy cô ấy nói: "Liên trưởng Trình, anh đưa tôi về bệnh
viện đi, tôi lấy chăn đệm nằm dưới đất ở phòng bệnh của Hiểu Vĩ là được, lần này tôi đến đây vốn là muốn chăm sóc anh ấy. . . . . ."
"Cô
cứ yên tâm ngồi đi, chuyện này cũng không phiền phức là mấy." Trình Miễn nói, "Cô ngàn dặm xa xôi từ quê đến đây, có đạo lý nào lại nằm ngủ trên nền phòng bệnh? Tiểu Tống, cậu ấy có người chăm sóc rồi, hơn nữa không
phải một mình cậu ấy ở phòng bệnh đó, nên tóm lại, cô ngủ ở đó thì rất
bất tiện."
Khi đang nói chuyện, thì đã đến nơi.
Trình Miễn dừng xe một cách ổn định, xuống xe nhìn nhìn biển số nhà của tiểu khu, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
"Xuống xe thôi."
Anh mở cửa xe cho Triệu Tuệ Phương, dẫn cô ấy đi một mạch vào, vào một tầng lầu đơn, rồi nhấn chuông cửa ở đó. Chờ đợi vẻn vẹn vài giây, cửa đã
được mở ra từ bên trong, lộ ra gương mặt vui mừng của Hà Tiêu : "Đến
nhanh như vậy à? Em còn chưa chuẩn bị xong đâu!"
"Lát nữa còn
phải về doanh trại, cho nên phải vội vàng tới đây." Anh đưa mắt nhìn cô, điểm nhẹ xuống trán của cô, "Bận rộn cái gì vậy, trán đầy mồ hôi kìa."
"Không phải anh nói có một người nhà binh lính đến đây ở sao, nên em phải thu
dọn, làm cho người ta ở thoải mái mới được." Nói xong, Hà Tiêu ngó đầu
ra ngoài thăm dò, "Ai vậy? Đưa đến chưa?"
Lúc này, Triệu Tuệ
Phương mới ngượng ngùng lộ ra nửa gương mặt từ sau lưng Trình Miễn, mang theo vài phần giản dị của người miền núi gật đầu chào hỏi Hà Tiêu, bởi
vì có phần không hiểu rõ tình huống, nên không dám lên tiếng.
Trình Miễn nhường cho Triệu Tuệ Phương đi vào cửa, rồi nói với cô ấy: "Trong
khoảng thời gian này, cô ở đây nhé, cách bệnh viện quân khu cũng gần, cô đi thăm Tiểu Tống cũng thuận tiện. Vị này là ——" anh nhìn mắt Hà Tiêu,
trầm ngâm một chút, rồi giới thiệu, "Vị này là người nhà của tôi, cô có
cần gì, cứ việc nói với cô ấy."
Cũng biết miệng lưỡi của anh
chiếm tiện nghi của chính mình, nhưng Hà Tiêu cũng đã quen rồi, nên
thuận theo anh. Nhưng Triệu Tuệ Phương lại trợn tròn mắt, có đánh chết
cô cũng không nghĩ tới lãnh đạo bộ đội này lại có thể làm đến mức này,
đến phòng dành cho người nhà thì không có, lại nhường lại chỗ ở trong
nhà.
"Liên trưởng Trình ——" cô đỏ mặt, "Cái này không được, như vậy quá phiền phức ——"
"Không sao đâu." Trình Miễn nói, "Cũng chỉ ở khoảng hai ngày, đến lúc đó, Tiểu Tống cũng sẽ xuất viện."
"Nhưng ——"
Triệu Tuệ Phương vẫn còn hơi do dự, trước khi đi người trong nhà đã dặn đi
dặn lại, dù có thế nào thì cũng đừng chọc giận lãnh đạo bộ đội, bởi vì
trong bộ đội, tất cả đều do lãnh đạo quyết định. Nhưng cô nhìn dáng vẻ
của Trình Miễn, lại cảm thấy anh ấy không giống như lời người trong nhà
nói.
"Đừng nhưng mà nữa." một tay Hà Tiêu kéo cô ấy vào nhà, cười híp mắt nói với cô ấy, "Hai ngày này cô ở đây với tôi nhé, dù sao thì
một mình tôi ở nhà cũng không có ai tán gẫu, vừa đúng có người làm bạn
với tôi."
Cuối cùng, lời nói của người nhà Liên trưởng khiến Triệu Tuệ Phương xóa tan loa ngại.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Triệu Tuệ Phương, Trình Miễn vội vã quay về
liên đội. Hà Tiêu đi theo Trình Miễn, một trước một sau đi xuống lầu,
đến cửa cầu thang, Trình Miễn đứng lại, quay đầu lại, nở nụ cười với Hà
Tiêu.
Hà Tiêu biết anh cười cái gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cười ngây ngô cái gì chứ ? Đi nhanh lên đi."
Theo lực đẩy của cô với anh, Trình Miễn tiện thể ôm cô vào trong lòng: "Cám ơn em nha, người nhà của anh."
Mặc dù, trước đó đã gọi điện thoại cho Hà Tiêu để liên lạc chỗ ở cho Triệu
Tuệ Phương thì trong lòng Trình Miễn đã biết trước, biết cô sẽ đáp ứng
100%. Nhưng khi vừa đến đây, thấy cô chuẩn bị mọi thứ đều tốt như vậy
thì trong lòng vẫn hơi gợn sóng. Có thể thấy, cô dần dần coi chuyện của
anh thành trách nhiệm của bản thân, không khách khí như vậy, khiến trong lòng anh vui mừng biết bao nhiêu.
Hà Tiêu cúi đầu bật cười, đẩy
anh một cái, sau khi thấy không đẩy được, thì chuyển thành véo lỗ tai
của anh: "Đi nhanh lên, nếu còn không thì có thể sẽ không bắt kịp chuyến xe cuối cùng đâu."
"Không vội, anh lái xe đến mà, để anh hôm đã
nào." Nói xong nâng cằm Hà Tiêu lên, dùng sức cắn cắn trên bờ môi của
cô, rồi hài lòng nhìn một lúc, mới buông tay ra.
Hà Tiêu nhìn vẻ mặt vô lại của anh, thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Sau khi Triệu Tuệ Phương đến đây hai ngày, đúng lúc tuyết rơi ở thành phố B nhỏ lại, đến ngày thứ ba tuyết lại chuyển lớn, mà ngày đó, chính là lúc tuyên bố mệnh lệnh cho lão binh xuất ngũ.
Ba giờ
chiều, toàn bộ quân binh doanh trinh sát tập hợp ở dưới lầu, nghe doanh
trưởng lão Mã đọc chỉ thị. Trình Miễn đứng đứng đầu ở đại đội của mình,
mắt nhìn thẳng. Từ Nghi đứng ở bên cạnh anh, nhìn thẳng về phía trước,
vẻ mặt nghiêm túc giống hệt liên trưởng Trình. Tống Hiểu Vĩ đã xuất
viện, đứng giữa các đồng đội trong đại đội trinh sát, nín thở tập trung
tư tưởng chờ đợi mệnh lệnh được truyền ra.
Trước khi văn kiện
được đưa ra, tâm tình của tất cả binh lính có liên quan đều là nóng nảy
bất an, bọn họ mong đợi kết quả được đưa ra, nhưng cùng lúc đó cũng sợ
kết quả này sẽ khiến bọn họ chấm dứt cuộc sống quân ngũ. Có lúc Trình
Miễn đã nghĩ rằng, tại sao những binh sĩ trẻ tuổi này lại cố chấp ở lại
đây? Là vì sứ mệnh, hay vì —— tương lai? Có lúc anh lại có cảm giác bộ
đội là nơi rất ít khi nói đến tình người, nhiều chiến sĩ tốt tự nguyện ở lại như vậy, bọn họ nguyện ý vì bảo vệ quốc gia mà dâng hiến tuổi xuân
hoặc cũng có thể là mạng sống, nhưng một câu không cần của quân đội, thì sẽ kiên quyết loại trừ bọn họ ra khỏi đội ngũ 230 vạn quân giải phóng
nhân dân Trung Quốc. Sau khoảng thời gian rối rắm, Trình Miễn hiểu, anh
cũng mong muốn một kết quả, một kết thúc.
Đến thời điểm này, lão
Mã cũng không trì hoãn nữa. Anh hắng giọng, dùng thanh âm khiến mọi
người đều nghe thấy, rõ ràng nói: "Tuyên bố chỉ thị xuất ngũ."
Lão Mã đọc lần lượt danh sách binh sĩ rút khỏi thời hạn nghĩa vụ quân sự
lên, khi đến lượt bọn họ ở liên của Trình Miễn, lão Mã không hề dừng
lại, nhưng ngoài ý muốn lại ngẩng đầu nhìn anh một cái. Trong lòng Trình Miễn nhất thời hồi hộp, trực giác thấy không tốt.
Lão Mã đọc rõ ràng cái tên đầu tiên: "Trương Lập Quân."
Thứ hai: "Triệu Thiên Huy"
Người thứ ba: "Chu Ba"
Thứ tư: "Tống Hiểu Vĩ "
Thứ năm: ". . . . . ."
Về sau Trình Miễn cũng không nghe rõ nữa, trong đầu cũng bị bao quanh bởi
ba chữ Tống Hiểu Vĩ. Anh không ý thức bước về trước một bước nhỏ, động
tác nho nhỏ này khiến trong đội ngũ đang hết sức yên tĩnh nhất thời xôn
xao, chợt cánh tay của anh bị người ta bắt được, khẽ nghiêng đầu, là Từ
Nghi.
Từ Nghi không nhìn anh, chỉ hạ thấp giọng nhắc nhở anh: "Đang tuyên bố mệnh lệnh."
Trình Miễn sợ run lên, đứng yên mười mấy giây, rồi mới thu chân lại, trở lại vị trí.
Sau khi kết thúc việc ban bố mệnh lệnh, Trình Miễn đi thẳng đến phòng làm
việc của lão Mã. Từ Nghi không cản anh, không chỉ bởi vì không ngăn cản
được anh, mà bởi vì, anh không muốn làm như vậy. Anh quay đầu lại, nhìn
những binh lính trong liên của mình, những chiến sĩ không bị đọc tên lên cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã có kết quả, bọn họ vẫn
thuộc về nơi này, ba năm, bốn năm, có thể là thời gian dài hơn. Mà những binh sĩ phải rời khỏi thời hạn nghĩa vụ quân sự, sự chia ly của bọn họ, chỉ mới bắt đầu ——
Từ Nghi nhìn vậy, khẽ thở dài trong đáy lòng. Nghĩ lại mấy ngày nay đã từng có tranh chấp với Trình Miễn về việc phục viên và chuyển nghề, không thể không đồng ý với một câu nói mà cậu ấy
đã từng nói: không hổ là người có nhiều năm công tác, tâm tư cũng cứng
rắn hơn rất nhiều.
Trình Miễn đi thẳng đến bên ngoài phòng làm việc lão Mã, chờ đợi vài giây, rồi mới gõ cửa.
Lão Mã lớn giọng để người ta đi vào, vừa nhìn rõ là Trình Miễn, thì nở nụ
cười: "Có chuyện gì vậy? Đến lúc này mà vẫn còn rảnh rỗi mà đến đây tán
gẫu với tôi à, không nhanh đi về mà bận rộn đi?"
Trình Miễn giơ tay lên thi hành quân lễ: "Tôi muốn thỉnh cầu được xem văn bản gốc."
Cánh tay lão Mã cầm ly trà lên, nghe vậy thì vẻ mặt không hiểu nhìn anh: "Cậu xem cái đó để làm gì?"
Trình Miễn cũng không giấu giếm anh ấy: "Em có một binh lính, lúc nộp danh
sách lên có xếp hạng rất cao, nhưng đúng lúc anh tuyên bố, cậu ấy lại
không được giữ lại."
"Ai vậy?"
"Tống Hiểu Vĩ ."
Lão Mã ồ một tiếng: "Tôi biết cậu ấy, năm nay cậu ấy đại diện cho sư đoàn
chúng ta tham gia tỷ võ ở quân khu, còn thắng mấy trận ." Ngẫm nghĩ lão
Mã lại hỏi, "Binh lính tốt như vậy? Lại không được ở lại à?"
Lần
này không cần Trình Miễn yêu cầu, chính anh cũng cảm thấy khó tin nên
liếc nhìn văn bản gốc một lần nữa, di chuyển đến danh sách binh sĩ trong liên trinh sát, ba chữ Tống Hiểu Vĩ đứng rõ ràng ở đó. Lão Mã hắng
giọng, xoay người, nhìn Trình Miễn, hơi do dự rồi nói: "Trên đây quả
thật có tên của cậu ấy, nhưng Trình Miễn, cậu cũng biết, đây chỉ thị
được tuyên bố bên trong sư đoàn, không thể thay đổi nữa rồi."
"Em hiểu." Trình Miễn trả lời cũng không lưu loát như bình thường, "Nhưng
em muốn vì sao biết, chỉ tiêu lưu đội ở đại đội em là mười một người,
bất kể nói đến phương diện nào, tiểu đội trưởng Tống cũng nên được tính ở trong đó."
"Không chỉ cậu, tôi cũng muốn biết vì sao ....!" Lão
Mã cũng hơi tức giận, "Nhưng cậu nói cho tôi biết đi, chúng ta đi đến
đâu nói lí lẽ đây?"
"Doanh trưởng." Trình Miễn nhìn lão Mã, cũng hơi có ý cầu khẩn.
Doanh trưởng lão Mã nhìn thẳng vào người ở trước mặt mình, đột nhiên lại cảm
thấy hơi nhức đầu: "Cậu trở về đi. Giống như những gì tôi vừa mới nói,
bây giờ mệnh lệnh đã ban xuống, chúng ta chỉ có thể thi hành mệnh lệnh
cho thật tốt thôi. Cậu hỏi tôi tại sao? Chuyện như vậy, không phải tôi
với cậu nói hai câu là có thể rõ ràng. Ở doanh trinh sát này, ở nơi nhỏ
bé này tôi và cậu có thể làm chủ, nhưng một khi phạm vi mở rộng đến
trong sư đoàn, còn do tôi với cậu định đoạt toàn bộ sao? Có khối người
có quan hệ, có tiền của, những người này muốn ở lại, còn cần cậu đồng ý
à?"
Lời này được nói ra, mặc dù lão Mã không nói rõ, Trình Miễn
cũng đã hiểu. Cơ hội để Tống Hiểu Vĩ được lưu đội được trao cho người
khác, cũng chính là binh sĩ có quan hệ.
Trình Miễn chép chép miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào rồi rời khỏi phòng làm việc của lão Mã.
Lão Mã nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được thở dài.
Ngược lại, anh thật sự hi vọng Trình Miễn sẽ bởi vì mấy câu nói đó của anh mà từ bỏ ý đồ, nhưng đồng thời anh cũng quá hiểu anh chàng trẻ tuổi này,
nhuệ khí và nhiệt tình của cậu ấy và những quy định cứng nhắc trong
doanh trại bộ đội màu xanh lá cây không hề ăn khớp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT