Triệu Tố Uẩn nằm viện đã hai ngày rồi.

Khi Hà Tiêu nhìn thấy bà, bà đang ngồi ở trên hành lang của bệnh viện dạy chữ cho một cậu bé, nhìn qua bờ vai chỉnh tề về phía sau tai, đầu hơi lơ đãng nghiêng nghiêng, thấy mơ hồ vài tia tóc trắng.

Hà Tiêu thả chậm bước chân, đi đến bên cạnh bà: "Cô giáo Triệu."

Giáo sư Triệu kinh ngạc ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Hà Tiêu trong mắt lập tức lóe ra ánh sáng vui mừng: "Tiếu Tiếu, sao con lại ở đây?"

"Con… con không có chuyện gì cả." Nghe được tin Hà Tiêu vội vàng tới đây, cơ bản chưa kịp nghĩ gì cả, bây giờ mới phát hiện mình quá mức vội vàng. Trình Miễn không ở đây, cô đều không biết nên dùng thân phận để đối mặt với mẹ anh."Nghe Lỗi Lạc nói dì ngã bệnh, con tới thăm dì một chút."

Giáo sư Triệu cười cười, đem sách trả lại cho bạn nhỏ, hiền lành vỗ vỗ gáy của cậu bé, mắt tiễn cậu bé rời đi, mới đứng lên, vịn vào tay Hà Tiêu, vỗ vỗ: "Haizz, không có gì đâu . Bệnh cũ nhiều năm ấy mà."

"Dì chớ có gạt con, Lỗi Lạc nói dì phải phẫu thuật."

"Không có gạt con mà. Dù làm giải phẫu cũng chỉ là tiểu phẫu, làm xong nghỉ ngơi một tháng lại khỏe bình thường thôi."

Hà Tiêu vẫn không yên lòng: "Vậy rốt cuộc là bệnh gì ạ?"

Giáo sư Triệu dạy Hà Tiêu ba năm, cũng biết nàng bướng bỉnh, không thể làm gì khác hơn đành nói: "Trong đầu có u nang. Nhiều năm rồi không sao, cũng không thấy gì, chỉ là gần đây cảm thấy tay trái hay bị chuột rút, còn nhức đầu. Bác sĩ kiểm tra nói cần phẫu thuật, không cần gấp gáp."

Lúc này Hà Tiêu mới thở nhẹ một hơi.

Trước kia bà ngoại của cô cũng bị bệnh này, kiểm tra CT nhiều năm thấy không bị nặng thêm, đến khi qua đời cũng không tạo ra ảnh hưởng. Triệu chứng của Triệu Tố Uẩn có hơi nghiêm trọng một chút, nhưng tiến hành giải phẫu xong thì cũng không có vấn đề gì nữa.

"Dì nên nói cho con biết." Hà Tiêu đỡ bà đi từ từ trở về phòng .

"Nói cho con biết làm gì?" Triệu Tố Uẩn nghiêng đầu nhìn nàng cười, "Cũng không phải bệnh nặng không dậy nổi, cần người cả ngày cả đêm canh giữ chăm sóc? Dì không có thói quen như vậy. Tiện thể lần này, Trình Miễn cùng ba nó đều không ở bên cạnh dì, dì sẽ không phẫu thuật?"

"Bác Trình cũng không có ở đây ạ?"

"Đều bận rộn mà. Một người đi huấn luyện dã ngoại, một người đi xuống cơ sở, chỉ tiện để lại một nhân viên cảnh vệ chăm sóc cho dì."

Trong giây lát Hà Tiêu không biết nói gì.

Đúng lúc đến phòng bệnh, Triệu Tố Uẩn bảo nhân viên cảnh vệ Tiêu rót nước cho Hà. Hà Tiêu thấy chiến sĩ này mới mười mấy tuổi, trước mặt thủ trưởng phu nhân rõ ràng còn có chút câu nệ, tự mình nhận lấy phích nước nóng.

"Vốn dĩ bác trai của con định nhờ lão Từ tìm người đến đây, dì nói cũng không phải là dì không làm gì được, làm xong giải phẫu thì mời một hộ sĩ, cố gắng trải qua mấy ngày thì ông ấy có thể trở về rồi."

" Công việc của bác Trình không thể lùi lại ạ?"

"Lùi lại ư?" Triệu Tố Uẩn cười, "Hiện tại lãnh đạo đi kiểm tra, trước đó hai, ba tuần lễ thậm trí trước một tháng đã thông báo xuống, lúc này người ta đã chuẩn bị kĩ càng, một mình mình đâu thể quyết định là đi hay không đi đây? Bác Trình con làm lãnh đạo cũng không dám làm như vậy."

Càng ở vị trí cao, càng phải cẩn thận cùng khiêm tốn. Tuy ông cụ Trình đã lui xuống, nhưng con trai còn đang tại vị, nếu có sai lầm gì, đến lúc đó không chỉ có một người bị liên lụy. Những chuyện này Hà Tiêu không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nhận thức được.

Cô ngưng mắt nhìn nhân viên cảnh vệ đang đứng ở cửa, theo ánh mắt của cô, Triệu Tố Uẩn thở dài: "Tiểu tử này coi trọng lãnh đạo quá rồi, một lát nữa con giúp dì khuyên nhủ cậu ta, để cậu ta trở về đại đội đi, ngày mai không cần vào đây nữa, ở đây dì không cần người chăm sóc đâu."

Hà Tiêu đồng ý , lại hỏi tiếp: "Lúc nào thì dì phẫu thuật?"

"Thứ Tư tuần sau, đã sắp xếp xong rồi, con không cần lo lắng."

"Vậy con sẽ tới đây với dì ạ." Hà Tiêu nói rất kiên quyết, cũng không để cho bà cự tuyệt.

"Được nha." Triệu Tố Uẩn vui vẻ đồng ý, "Giấy giải phẫu của dì cũng cần có người kí tên, để dì nói với lão Trình một chút, để ông ấy giao toàn quyền cho con nhé."

Nghe câu này, Hà Tiêu có chút ngượng ngùng.

Giáo sư Triệu nói như thế, chẳng lẽ đã nghe Trình Miễn nói gì đó rồi?

Từ bệnh viện về nhà, nửa đường thì Hà Tiêu đi vào chợ bán thức ăn, mua mấy con cá, buổi trưa bắt đầu học nấu canh cá cùng lão Hà.

Lão Hà có chút buồn bực: "Đang yên đang lành sao tự nhiên con lại muốn học nấu canh?"

Trước đó Lão Hà cũng đã dạy cô nấu ăn, nên Hà Tiêu cũng học được không ít, nhưng hầu hết là các món ăn gia đình, lại sợ nấu không tốt do ít khi vào bếp, nên cô sợ tiếu tốn nguyên liệu nấu ăn.

"Canh cá bổ não, con nghe người ta nói, nếu thường xuyên ăn cá tỷ lệ bị bệnh đãng trí ở người già cũng thấp hơn một chút. Ba cùng mẹ con cũng nên ăn một chút."

Lão Hà bật cười: "không cần con hao tâm tổn trí? Mau mau đi ra ngoài đi, đừng ở đây gây thêm phiền phức cho Ba."

Nói xong thì đuổi người ra phòng khách.

Hà Tiêu nổi giận: "Ba dạy cho con đi."

"Vậy con phải nói năng rõ ràng cho Ba một chút."

Lão Hà tự cảm thấy mình chưa già, cũng chưa đến mức bị ngốc. Con gái khác thường như vậy, tất nhiên phải có nguyên nhân.

Hà Tiêu biết không thể nói dối Ba mình được, do dự một chút rồi nói: "Ba còn nhớ mẹ Trình Miễn chứ? Giáo sư Triệu_ Triệu Tố Uẩn, hai ngày nữa dì ấy phải phẫu thuật não."

Lão Hà ồ một tiếng, suy nghĩ một chút: "Trước kia giáo sư Triệu quan tâm con không ít, đây cũng là việc con nên làm."

Hà Tiêu cười cười: "Hơn nữa thời gian gần đây này Bác Trình và Trình Miễn đều không ở đây, con sợ dì ấy ở một mình, không ai chăm sóc."

Lão Hà gật gật đầu, lại nhớ tới cái gì đó, lại liếc mắt nhìn cô. Hà Tiêu bị ông nhìn chút sợ hãi, "Sao thế ạ?"

"Con cùng thằng nhóc Trình Miễn có chuyện gì xảy ra rồi?"

"Có chuyện gì xảy ra đâu?" Ánh mắt Hà Tiêu đảo loạn nhìn xung quanh, biểu hiện rõ ràng là đang chột dạ.

Lão Hà hừ một tiếng, đi vào phòng bếp. Hà Tiêu giật thót tim, không biết làm như thế nào, thì nghe thấy lão Hà gọi mình từ bên trong : "Muốn học thì vào đây nhanh lên, bây giờ không học thì không còn cơ hội đâu."

Hà Tiêu nhếch miệng cười một tiếng, đi vào.

Bởi vì sợ lãnh đạo lo lắng, không hoàn thành nhiệm vụ do lãnh đạo giao cho, nhân viên cảnh vệ trong đại viện mời một hộ lý chăm sóc cho Triệu Tố Uẩn. Hà Tiêu vẫn đi làm bình thường, ngày thực hiện phẫu thuật, cô xin phép nghỉ làm, sáng sớm đã đến bệnh viện.

Cả đêm Triệu Tố Uẩn không ngủ ngon, ngày hôm sau nhìn thấy Hà Tiêu, bà cười có chút mệt mỏi: "Đến từng này tuổi rồi, tưởng rằng không còn sợ gì nữa, thật không ngờ tối hôm qua lại không ngủ được."

Hà Tiêu ngồi xuống bên cạnh bà: "Sợ là điều bình thường ạ.

Triệu Tố Uẩn lắc đầu một cái, lấy điện thoại di động ra từ tủ đầu giường: "Tối hôm qua, lão Trình gọi điện thoại tới, cũng không nói chuyện phẫu thuật ngày hôm nay, sau khi cúp, lại gửi tin nhắn tới, nói muốn dì truyền đạt cho con."

Nói xong bà đưa điện thoại di động cho cô.

Hà Tiêu mở ra thì nhìn thấy.

—— Tiếu Tiếu: cảm ơn con đã chăm sóc Tố Uẩn, thay bác ký tên nhé.

Đây vốn là chuyện không quá quan trọng, nhưng khi Trình Kiến Minh gửi tới mấy chữ đó, thì việc kí ở giấy đồng ý phẫu thuật trở lên thật nặng nề. Hà Tiêu có thể cảm thấy Trình Kiến Minh đối với Triệu Tố Uẩn lo lắng và yêu thương, nếu không phải bất đắc dĩ, bây giờ nhất định phải ở bên cạnh bà.

Có lẽ, đây chính là điều bất đắc dĩ của quân nhân. Mặc dù bản thân Trình Kiến Minh có địa vị cao như vậy, cũng không thể tránh khỏi.

Cuộc phẫu thuật của Triệu Tố Uẩn tiến hành rất thuận lợi, cũng không có đau đầu và phản ứng không tốt, chỉ cần nằm viện điều trị một tháng, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.

Ở đây có hộ lý chăm sóc rất tốt về mọi mặt. Cứ đến thứ 7 , Hà Tiêu lại đến thăm bà một chút, có thể thấy, có cô ở đây, Giáo sư Triệu tâm tình rất tốt.

"Tay nghề hầm canh cá cách thủy, là theo ba con học phải không?"

Hà Tiêu nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: "Làm sao dì biết ạ?"

Giáo sư Triệu cười một tiếng: "Hồi trước ở trong viện, tài nấu nướng của ba con rất nối tiếng, hễ khi nào đến nhà con ăn cơm, không có ai không khen . Nói thật, khi đó có không ít người hâm mộ mẹ con."

"Nhưng con lại không thấy mẹ con khen ba, ngược lại con thường nghe bà nói, bởi vì lúc còn trẻ ba con đã từng làm ở ban cấp dưỡng, từng làm sĩ quan hậu cần, cho nên cơm nấu được đều là tiêu chuẩn của phòng ăn tập thể trong đơn vị bộ đội."

"Dì cảm thấy tốt mà, như bác Trình của con, một năm chẳng nấu ăn được mấy lần, cho nên dù khó ăn như thế nào, thì đó cũng là chuyện tốt mà." Giáo sư Triệu đột nhiên thở dài, "Có lẽ dig nên nói luôn, thằng nhóc Trình Miễn cũng không biết nấu cơm, chỉ biết duy nhất một món là trứng gà xào cà chua, nhưng mỗi lần cũng đều cho nhiều muối."

Nói xong hai người đều nở nụ cười.

Triệu Tố Uẩn vừa mới phẫu thuật xong, nên sau khi nói chuyện thường mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, mỗi lần Hà Tiêu đều là nhìn bà ngủ rồi mới rời đi. Tối nay Triệu Tố Uẩn ngủ hơi trễ, Hà Tiêu đắp kín chăn cho bà, rồi nhìn đồng hồ đeo tay, đã chín rưỡi rồi. Cô gọi hộ lý tới, lại sợ quấy rầy Giáo sư Triệu nghỉ ngơi, tự mình đi đến phòng tắm công cộng rửa hộp giữ nhiệt, chuẩn bị về nhà. Khi quay lại phòng bệnh, thì nhìn thấy hộ công ngồi trên ghế dài ở hành lang ngoài phòng bệnh.

Hà Tiêu hỏi: "Sao vậy ạ?"

Người hộ lý cười híp mắt chỉ chỉ bên trong: "Có người đến chăm sóc Giáo sư Triệu rồi."

"Ai vậy?"

Hà Tiêu hỏi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cửa vang lên một tiếng cọt kẹt, khiến người trong phòng quay đầu ra nhìn. Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tiêu thấy được một cặp mắt sáng ngời quen thuộc.

Là Trình Miễn. Một thân quân áo dã chiến ngay ngắn, vẻ ngoài anh tuấn cũng không giấu được khuôn mặt mệt mỏi của anh. Chỉ có cặp mắt kia, mỗi lần thấy cô, đều ấm áp mà có hồn.

Sau khi sững sờ, theo bản năng Hà Tiêu lui về phía sau mấy bước. Trình Miễn nghĩ rằng cô muốn bỏ đi, vội vàng đi tới, giữ cánh tay của cô: "Tiếu Tiếu."

"Nói nhỏ một chút." Hà Tiêu vội vàng xoay người, nhìn vào trong phòng, mới nói, "Giáo sư Triệu mấy ngày nay đều ngủ không ngon, thật vất vả mới ngủ được , anh đừng đánh thức dì."

Trình Miễn gật đầu một cái, chăm chú nhìn cô, Hà Tiêu bị anh nhìn khiến không được tự nhiên, tỏ vẻ phải đi, lại bị anh níu lại, hơi hơi dùng lực, liền bị anh ôm vào lòng.

Cảm giác ấm áp này tới quá đột ngột, Hà Tiêu bối rối mấy giây, mới xác định đây là lồng ngực của Trình Miễn.

"Cám ơn em." Giọng nói của anh có chút khàn khàn, Hà Tiêu muốn ngẩng đầu lên, lại bị anh ép xuống, "Yên nào, để anh ôm một lát."

Người làm anh nhớ nhung suốt cả tháng nay, rốt cuộc được anh ôm trong ngực một cách chân thực, Trình Miễn thõa mãn đến mức muốn cảm thán một tiếng ——

Cảm giác hiện tại thực sự , thật con mẹ nó tuyệt vời.

Hà Tiêu không biết trong lòng anh đang có suy nghĩ, yên phận trong chốc lát, vẫn là nhịn không được đẩy anh một cái, nhỏ giọng nói: "Bên cạnh còn có người kìa anh."

Trình Miễn không tình nguyện mè nheo một lát, cuối cùng mới buông lỏng cô ra.

Hai người đi ra bên ngoài, hộ lý thức thời đi vào phòng bệnh, tiện tay đóng luôn cửa lại. Hà Tiêu im lặng nhìn chằm chằm cánh cửa, hơi hơi thẹn thùng.

"Đừng nhìn nữa." Trình Miễn nắm tay cô, "Ngồi với anh một lát đi ."

Hà Tiêu cố gắng đẩy anh ra, nhưng vẫn bị anh lừa đến trên ghế dài: "anh không phải là đến thăm Giáo sư Triệu hay sao?"

"Thăm rồi mà. Mẹ được em chăm sóc rất tốt, mới vừa rồi còn nói với anh, cô gái này anh không cưới được về nhà thì cũng không cần bước qua cửa nhà."

Hà Tiêu bị anh trêu cười vui vẻ: "Nói linh tinh thì cũng phải đáng tin một chút chứ, trước khi anh tới dì đã ngủ thiếp đi rồi nha."

"Là thật đó . Mẹ anh nói ở trong lòng, bị anh nghe thấy" Trình Miễn quay đầu sang nhìn cô , ánh mắt đen láy , phát ra ánh sáng nóng bỏng.

Hà Tiêu củng không dám nhìn thẳng vào anh nữa, hơi tránh khỏi tầm mắt của anh, hỏi: "Anh về lúc nào vậy?"

Trình Miễn thở dài một hơi ở trong lòng: "Xế chiều hôm nay, thu thập một chút rồi về nhà, mới phát hiện trong nhà không ai, hỏi gác cổng mới biết, mẹ phải đi viện rồi."

"Giáo sư Triệu không nói cho anh, là sợ anh lo lắng."

"Anh hiểu mà, anh cũng không trách bà."

Nói rồi thì nắm tay Hà Tiêu, ánh đèn chiếu lên, hai màu trắng đen rõ ràng.

Trước khi đến trường quân đội, tay Trình Miễn cũng rất trắng. Sau này bởi vì quanh năm suốt tháng phải huấn luyện, cho nên lòng bàn tay hiện đầy vết chai, đốt ngón tay cũng có chút biến dạng, huấn luyện dã ngoại như vậy phải phơi nắng, đen đi rất nhiều.

Hà Tiêu nhìn thấy thú vị, cầm lấy tay của anh, tỉ mỉ vuốt ve lòng bàn tay thô ráp.

Trình Miễn không kìm được chấn động toàn thân, Hà Tiêu thấy thế, ngẩng đầu nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, nên Hà Tiêu có muốn chạy trốn cũng không kịp. Trình Miễn một tay nắm được cằm của cô, chỉ chần chờ một chút , liền hôn lên.

Bởi vì thiếu nước mà bờ môi khô khốc nên bất chấp chạm vào bờ môi mềm mại khiến anh không thể nào quên này, cố gắng cạy hàm răng của cô ra, linh hoạt cuốn lấy đầu lưỡi ẩm ướt.

Hà Tiêu cảm thấy mình không thể hít thở nổi, muốn chạy trốn, lại bị anh giữ eo thật gắt gao. Dùng chân đá anh, cũng bị anh dễ dàng chế ngự.

Cứ hôn một cách càn rỡ như vậy, Trình Miễn rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra. Hà Tiêu giống như được cứu mạng, liều mình hít lấy không khí mới mẻ, Trình Miễn cúi đầu nhìn cô, không nhịn được cười: "Làm sao em lại ngốc như vậy nhỉ, không biết lấy hơi à?"

Hà Tiêu trừng mắt nhìn anh, đang muốn phản bác, đột nhiên nghe được tiếng đằng hắng trầm trầm vang lên từ sau lưng.

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện có một người mặc quân trang đang đứng cách đó không xa.

Nhìn kỹ mới thấy, đó chính là cha củaTrình Miễn —— Trình Kiến Minh. (Khổ thân anh Trình đẹp trai, mãi mới hôn được một cái lại bị ba bắt quả tang :D Ha ha ha ~)

Hết chương 22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play