Hôm sau tảo triều kết thúc, hoàng đế bệ hạ thuận theo thừa tướng cùng Lễ bộ thị lang và các thần tử liên quan mở tiệc chiêu đãi hoàng tử Thổ Phiên.

Bệ hạ bởi vì đêm qua nghĩ chuyện Tiểu Hỉ Tử, ngủ không được yên, vì vậy có chút mệt mỏi, hốc mắt hõm xuống, bờ môi khô khan, khi lâm triều liên tục thất thần, lại thêm vụ mở tiệc chiêu đãi hoàng tử Thổ Phiên, tuy là đầu óc mơ màng, nhưng chuyện liên quan quốc thể, cũng phải gắng vực dậy tinh thần.

Nói xong phần mở đầu, bệ hạ liền ban lệnh cứ tự nhiên, chúng thần lục tục kính rượu hoàng tử Thổ Phiên, bệ hạ lại một mực đặt ánh mắt trên người thừa tướng.

Trong lòng bệ hạ có một cái nghi hoặc, cứ thế nghẹn từ buổi triều sớm đến bây giờ chưa được giải —— thừa tướng đại nhân từ sáng sớm đến giờ chưa từng nhìn thẳng bệ hạ.

Trên đường từ Kim Loan điện đến Bảo Hòa điện, bệ hạ vốn định tìm một cơ hội hỏi y điểm tâm đêm qua có hợp ý không, không ngờ vừa há mồm, thừa tướng đại nhân lập tức nhìn như không thấy, lui ra phía sau hai bước đi trò chuyện với các đại thần khác.

Trong lòng bệ hạ là có chút tức giận, hắn cảm thấy đêm qua mình cho đưa đồ ăn khuya đi, chính là xin lỗi rồi, thừa tướng đại nhân lại còn âm dương quái khí bày sắc mặt cho hắn nhìn, bụng dạ hẹp hòi quá đáng!

Nhưng bệ hạ nghĩ lại, thì cảm thấy có cái gì đó không thích hợp. Theo những gì mà bệ hạ hiểu về thừa tướng đại nhân, phần lớn thời gian thừa tướng đại nhân đều vô cùng dễ dỗ lại cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, bệ hạ bảo y chơi cờ, y tuyệt đối không nói uống trà, trừ phi thực sự là khát nước; bệ hạ triệu kiến y, y tuyệt đối sẽ không để bệ hạ đợi lâu, trừ phi đang bận tối mày tối mặt; bệ hạ bảo y đừng nóng giận, thì y dù có cái khí gì cũng đều tiêu trọi, trừ phi y tức giận đến không thể kềm chế nổi.

Bệ hạ nghĩ không ra, mình chẳng qua là chơi một ván cờ với đại tướng quân, thừa tướng gia làm sao sẽ giận thành thế này?

Theo như trước đây, cái lúc hắn chạy đi Mộ Vân hiên uống rượu giải sầu, cũng đâu thấy thừa tướng gia không chịu nói chuyện với hắn a.

Bệ hạ nghĩ không ra.

Trong buổi tửu yến ấy người người tiếu ý đầy mặt, duy có bệ hạ và thừa tướng hai bên cau mày.

Tửu yến vừa dứt, tiễn hoàng tử Thổ Phiên về, bệ hạ vời Tiểu Quế Tử đến trước mặt: “Ngươi nói một chút, đêm qua ngươi đưa đồ ăn khuya đến phủ thừa tướng như thế nào.”

Tiểu Quế Tử vừa nghe trong lòng thiếu chút nữa khóc ra: Bệ hạ này… lại nữa rồi.

May mắn lần này hắn học lanh, lưu ý quan sát biểu tình và ngữ khí của thừa tướng.

“Nô tì đưa đồ ăn khuya đến phủ thừa tướng, ban đầu thừa tướng có điểm kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp nhận rất cung kính. Mỗi món đều nếm qua một miếng, nói cho nô tì: ‘Những điểm tâm này đều rất ngon miệng, nhờ Quế công công thay ta cảm ơn hoàng thượng.’ Lúc thừa tướng nói những lời này thì hơi hơi cười, hẳn là rất vừa ý những món ngự thiện phòng làm.”

“Ờ.” Bệ hạ xụ mặt, không thèm bình luận, những cái này tối qua hắn đã biết rồi, “Tiếp theo…”

“Tiếp theo thừa tướng gia hỏi nô tì: ‘Hoàng thượng… nhưng vẫn đang chơi cờ?’ Khi thừa tướng nói những lời này thì… ách, bởi vì không quá xác định bệ hạ người phải chăng đang chơi cờ, cho nên biểu tình có chút do dự…”

Bệ hạ bất mãn kinh khủng, cắt ngang lời Tiểu Quế Tử: “Trẫm không cần nghe ngươi tự ý giải thích. Ngươi chỉ cần bắt chước lại vẻ mặt và ngữ khí của hắn.”

Tiểu Quế Tử đụng trúng cái đinh, không dám giải thích nhiều hơn, bèn nói: “Thế là nô tì hỏi ‘Thừa tướng có chuyện gì ạ?’ ”

Bệ hạ vừa nghe liền tối mặt đi: “Khốn nạn! Ngươi cả gan nói chuyện với thừa tướng như vậy! Thừa tướng hỏi ngươi ngươi không biết đáp hả!”

Hai đầu gối Tiểu Quế Tử mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, nói liên thanh: “Nô tì biết tội!” Trong bụng trái lại nhủ thầm bệ hạ này quả nhiên khó hầu hạ, rõ ràng chính ngài bảo ta đừng có nói cơ mà…

Bệ hạ cúi đầu liếc Tiểu Quế Tử một cái, không kiên nhẫn: “Nói tiếp!”

“Thừa tướng đại nhân nói: ‘Không có, chỉ là sợ hoàng thượng buổi tối mệt nhọc quá đỗi, lỡ việc ngày mai. Thỉnh Quế công công thay ta nhắc nhở người.’ ”

Nghe trong lời này có mùi chua! “Sao tối hôm qua ngươi không nói cho trẫm!”

“Nô tì… nô tì nói hồi tối rồi…”

“Ngươi nói rồi?” Bệ hạ đứng lên oán hận đạp đạp chân, “Ngươi có nói như vậy sao? Ngươi nói ‘thừa tướng nhắn bệ hạ sớm đi nghỉ ngơi’… ‘sớm đi nghỉ ngơi’, có thể giống với ‘quá đỗi mệt nhọc’ hay sao!”

Tiểu Quế Tử nằm sấp không dám hé răng, thầm nghĩ bệ hạ này chung quy là nhìn mình không vừa mắt chỗ nào rồi, nhất định lặt xương trong trứng gà. Thừa tướng gia lo lắng ngài mệt nhọc quá đỗi, còn chẳng phải là muốn nói ngài sớm đi nghỉ ngơi?

“Sau đó thì sao?” Bệ hạ đứng bên cạnh Tiểu Quế Tử nhìn xuống hỏi.

“Nô tì nói: ‘Thừa tướng đại nhân thực là trung thành tận tâm với hoàng thượng. Nô tì trở lại tự nhiên sẽ chuyển lời.’ ”

“Ngươi!!!” Bệ hạ chỉ vào Tiểu Quế Tử, run lên cả buổi mới mắng thành lời, “Khốn nạn! Sao ngươi không biết thuận theo ý thừa tướng, nói với hắn trẫm đã sớm nghỉ ngơi rồi, hả!”

Tiểu Quế Tử rốt cục nhịn hết nổi, tội nghiệp nói: “Đấy chẳng phải hoàng thượng người bảo không thể nói cho thừa tướng người đang làm gì sao ạ.”

“Ngươi!”

Bệ hạ tích tụ trong lòng, tâm hoả một ngọn cao hơn một ngọn, ánh mắt thiếu chút nữa thì đem Tiểu Quế Tử đốt ra hai cái lỗ.

Một lúc lâu, bình phục xuống, thở dài, trong lòng cảm khái vạn phần: “Người chính là như thế này, lúc ở cạnh bên ngươi ngươi không cảm thấy hắn tốt, không ở bên người rồi, ngươi mới cảm thấy hắn tốt.”

“Đợi thọ điển của trẫm kết thúc, ngươi cùng Tiểu Hỉ Tử đổi một phát đi.” Bệ hạ yếu ớt hạ chỉ.

Bệ hạ đã hỏi rõ xong ngọn nguồn, bèn suy nghĩ phương pháp vớt vát, thản nhiên nhìn thiếp thân thái giám đang trắng bệch mặt ra, trong lòng âm thầm lắc đầu, Tiểu Quế Tử này chắc chắn là không trông cậy được gì rồi, chỉ có chính mình tự đi một chuyến, nói rõ hiểu lầm.

Đang xung động muốn đi, bệ hạ bỗng nhiên dừng chân, nghĩ bụng giờ nếu mình mang sắc mặt mệt mỏi như vầy mà đi, chỉ sợ thừa tướng chưa nghe đến lời giải thích đã giận trước rồi, với lại đầu hôn não mê thế này, sợ chống đỡ không nổi tâm tư nghìn hồi trăm chuyển của vị thừa tướng đại nhân nọ, cái gọi là mài dao đỡ tốn công đốn củi, thôi được, trước tiên nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi đủ rồi lại đi cũng không muộn.

Thế là một giấc cứ thế ngủ thẳng đến giờ ăn tối.

Dùng xong bữa tối, bệ hạ phân phó Tiểu Quế Tử đi chuẩn bị thường phục xuất cung, vừa đổi xong quần áo, lại nghe báo rằng thừa tướng đại nhân tới rồi.

Bệ hạ thấy vui lắm, cổ thi có câu: Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông, chẳng phải chính là nói điều này!

“Nhanh tuyên!” Bệ hạ chỉnh áo ngồi ngay ngắn, yên tĩnh đợi thừa tướng.

Thừa tướng gia tiến điện, trước tiên kính cẩn thi hành quân thần chi lễ.

Bệ hạ nói: “Miễn lễ bình thân. Ái khanh tìm trẫm muộn như thế, là có chuyện gì?”

Thấy Tiểu Quế Tử kia cư nhiên còn đứng một bên hầu hạ, bệ hạ không khỏi nhíu mày với hắn.

Tiểu Quế Tử sửng sốt.

Bệ hạ ngày càng tưởng niệm Tiểu Hỉ Tử, đành nói trắng ra: “Ngươi lui ra ngoài hầu hạ.”

Tiểu Quế Tử đỏ mặt đi ra.

Trong điện chỉ có bệ hạ cùng thừa tướng hai người. Thừa tướng gia nói: “Vi thần lo sợ, lần này đến đây, là có một thỉnh cầu quá phận.”

“Ô? Nói nghe một chút.” Bệ hạ tâm tình tốt, lời nói như gió xuân phất qua mặt.

Thừa tướng gia bèn nói: “Vi thần muốn xin bệ hạ ban cho thần cùng ngự y Trần đại nhân, giục ngựa hành tẩu từ Ngọ Môn.”

“Hả?” Bệ hạ kinh ngạc.

“Chỉ đêm nay.” Thừa tướng gia chầm chậm giải thích rằng, “Chính là bởi vì một vị bằng hữu của vi thần bị bệnh cấp tính, y quán trong thành lại đều không còn làm việc, cho nên vi thần đặc biệt đến thỉnh ngự y Trần đại nhân hồi phủ chẩn bệnh. Bởi vì sợ lỡ mất thời gian, cho nên đặc biệt đến gặp bệ hạ thỉnh chỉ.”

“Bộp!” Bệ hạ đập long án một phát, nổi giận đùng đùng đứng dậy la hét, “Từ Mộng Phi, ngươi đừng có quá đáng!”

Thừa tướng gia đứng yên bất động: “Vi thần không dám.”

“Hừ! Ngươi không dám!” Bệ hạ bước nhanh xuống long tọa, đi tới trước mặt thừa tướng gia, “Ngươi vì một tên bằng hữu, cư nhiên bảo trẫm ban ngươi cưỡi ngựa Ngọ Môn! Ngươi biết rõ ai mới có thể được hưởng loại ân thưởng này! Tiền triều đại tướng quân Ngô Anh đánh tan La Sát bộ ba trăm dặm…”

Thừa tướng gia hơi khom người xuống: “Vi thần —— tự biết không xứng, chỉ vì chuyện quá khẩn cấp…” Nói đọan quỳ xuống đất, lớn tiếng nói, “Vẫn thỉnh bệ hạ niệm công lao ngày xưa của thần, thành toàn một lần.”

“Hừ!” Bệ hạ không ngừng cười khẩy, năm ngón tay nắm chặt, một lúc lâu hỏi rằng, “Bằng hữu kia của ngươi… có phải là người… trong Mộ Vân hiên hôm đó hay không?”

“Quả thực có gặp mặt bệ hạ một lần.” Thừa tướng gia không kiêu không hèn trả lời.

“Được thôi.” Sắc mặt bệ hạ trắng bệch, giọng như hàn băng, cười bảo, “Trẫm, thành toàn ngươi. Dù thế nào chăng nữa, ngày xưa thừa tướng cũng từng hết lòng hầu hạ trẫm, không có công lao… cũng có khổ lao… Trẫm, chung quy không thể bạc đãi ngươi…”

Thừa tướng gia rốt cục nhìn thẳng vào hoàng thượng, trong đôi mắt đen như mặc đàm lánh qua một chút xao động, nhưng chưa kịp nhìn rõ đã biến mất không gặp, ngừng lại một chút, mới nói: “Tạ hoàng thượng long ân.”



* Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông: trích thơ Vô Đề của Lý Thương Ẩn, ý nói mặc dù thân bị chia cách hai nơi nhưng tâm ý vẫn tương thông như có thần giao cách cảm.

* mặc đàm: con đầm đen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play