Tân Hạ Noãn là cô gái hay suy nghĩ. Có
đôi khi ngay cả chính cô cũng tự hỏi, trong đầu cô như thế nào luôn để
những thứ đơn giản trở nên phức tạp. Lục Tử Ngân biết đến người bạn trai trước của cô là Liên Tu, chẳng qua chỉ là chuyện trùng hợp hay còn có
sự tình gì bên trong? Nếu đã từng quan biết, nhất định là trước khi Lục
Tử Ngân trở về nước, vì khi đó Liên Tu còn đang ở nước ngoài, như vậy…
Bọn họ là quen nhau khi còn ở nước ngoài.
Liên Tu vẫn biết trong lòng cô luôn có
hình bóng của Lục Tử Ngân. Cô khó có thể tưởng tượng hai người họ khi
đối mặt với nhau sẽ như thế nào? Mà cô sẽ đóng vai gì trong đó? Nghĩ đến đây cô khẽ gõ nhẹ đầu mình, có chút tức giận, tự nói với bản thân không cần suy nghĩ quá nhiều, không cần phải lo sợ hoang mang.
Lục Tử Ngân đối với vấn đề bến tàu có
chút lo lắng. Miếng đất kia sắp đến ngày đấu giá, Lục Tử Ngân đã lên kế
hoạch rất chu đáo. Anh sớm giao cho Tân Hạ Noãn chuẩn bị tốt công việc
hậu cần, lên báo cáo tiến độ, tình hình thực tế rồi chờ đợi đến buổi đấu giá.
Vừa đến giữa trưa, Tân Hạ Noãn rốt cuộc
cũng chịu đứng dậy xoa lấy thắt lưng. Cánh tay chưa kịp hạ xuống thì
Chân Âm bỗng dưng đẩy cửa đi vào, quăng một tập văn kiện lên trên bàn,
hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng tức giận, “Tân Hạ Noãn, cô đừng vội
nghĩ có cơ hội bay lên trở thành phượng hoàng, cô chưa nghĩ đến một khi
ngã xuống đất sẽ như thế nào sao. Cô thử xem qua phần tư liệu này xem
chúng là thứ gì?”
Tân Hạ Noãn nhìn cái bìa kẹp hồ sơ màu
vàng, cô liền nhận ra ngay. Lục Tử Ngân bảo cô tìm tư liệu về lượng
khách của khách sạn, cô tìm cả buổi tối, mới chỉ có bảy, tám trang.
Nhưng một bản báo cáo mà chỉ có bảy, tám trang làm sao có thể được. Một
bản báo cáo thông thường phải đạt tối thiểu bốn mươi đến năm mươi trang. Nhưng cô thấy không cần thiết phải làm đến con số đó, chỉ cần chọn lựa
những vấn đề cần thiết, chỉ cần so sánh về lượt khách đến khách sạn, về
mặt mấy chục trang còn lại chỉ cần sơ lược thông tin của các khách sạn
khác là được rồi. Quả thật một bản cáo tốt chủ yếu phải nêu rõ lên được
ba điểm chính, năm trang đầu nêu vấn đề chính, ba trang cuối nhắc lại
vấn đề cho rõ hơn, ở giữa chỉ sơ lược tóm tắt không quan trọng lắm chỉ
cần đủ số lượng. Đây là chuyện mà mọi người đều biết, Chân Âm không thể
không biết.
Chỉ là bản báo cáo này được đưa đến chỗ cô ấy, nên cố ý đến đây gây phiền toái cho cô mà thôi.
Tân Hạ Noãn ngẩng đầu, “ Tôi không biết bản báo cáo này có vấn đề ở chỗ nào.”
Chân Âm cười lạnh, “Báo cáo có vụ giết người xảy ra ở khách sạn và doanh thu của khách sạn thì có liên quan gì?”
Tân Hạ Noãn khẽ cắn môi, cô phải bình
tĩnh kiên nhẫn. Chân Âm tự nhiên chạy đến bàn cô làm khó dễ chẳng qua
đơn giản là muốn để cho Lục Tử Ngân nhìn thấy, chỉ vì văn phòng của Lục
Tử Ngân nằm ngay bên cạnh bàn làm việc của cô, hơn nữa chỉ cách nhau một tấm thủy tinh.
Quả nhiên, chuông điện thoại reo lên. Tân Hạ Noãn vội nghe điện thoại, bên đầu dây vang lên giọng nói của Lục Từ
Ngân, “Em cùng Chân Âm đến văn phòng anh một lát.”
Thân thể Tân Hạ Noãn khẽ run lên, thầm nghĩ, tổng giám đốc lại đang nhàn rỗi, thật là thảm. Chân Âm nhướng mắt, “Sao vậy?”
“Chúng ta đến văn phòng tổng giám đốc nói chuyện đi.” Tân Hạ Noãn cầm tập văn kiện trên bàn, không thèm nhìn Chân Âm một cái. Chân Âm cười lạnh, nhỏ giọng thầm thì bên tai cô, “Sợ cái
gì, bạn trai của cô cùng lắm chỉ giận dỗi một chút thôi.”
Tân Hạ Noãn liếc nhìn Chân Âm một cái,
không thèm để ý đến. Bị cấp dướp cho rằng cô ỷ thế vào mối quan hệ mờ ám với cấp trên mà không cam lòng, cố ý làm khó dễ cô là điều khó tránh
khỏi.
Lục Tử Ngân cầm trong tay tập văn kiện
màu vàng, vừa xem vừa cười, “ Thư kí Tần quả là chuyện nghiệp, ngay cả
chuyện đáng xấu hổ xảy ra ở khách sạn cũng đưa vào, tôi biết nên khen cô toàn diện hay là mắng cô thật giả lẫn lộn?”
Tân Hạ Noãn không nói gì, còn có cảm giác cây ngay không sợ chết đứng. Chân Âm vẻ mặt cười lạnh, nói chen vào một câu, “Cái này đúng là thật giả lẫn lộn.”
Chân Âm vừa dứt lời, Lục Tử Ngân liền
nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cô chỉ cảm giác như bản thân vừa rơi vào trong một hầm băng lạnh lẽo. Lục Tử Ngân đóng lại tập hồ sơ, “Quả thật, tôi phải phạt em.”
Chân Âm nghe thấy vẻ mặt tỏ ra vui sướng
khi thấy người khác gặp họa. Lục Tử Ngân nhíu mày, tức giận nhìn về phía Chân Âm đang cười trên tai họa của người khác, “Bí thư Chân chẳng lẽ
không biết Tân Hạ Noãn là gì của tôi sao?”
Chân Âm không hề nghĩ đến Lục Tử Ngân sẽ
nói như thế với cô, không khỏi sửng sốt, lập tức gật đầu. Lục Tử Ngân
nói tiếp “ Là quan hệ gì?”
Vẻ mặt khiêm tốn của Lục Tử Ngân, khiến
Tân Hạ Noãn thiếu chút nữa không nhịn được cười, anh không định để cho
cô còn chút mặt mũi nào sao? Để cho người ta chỉ trỏ gây khó dễ thì có
thể sống thoải mái sao? Bộ dạng cố tình lên tiếng bảo vệ của Lục Tử Ngân khiến cho Chân Âm hốt hoảng, cũng không nghĩ đến Lục Tử Ngân sẽ có thái độ như vậy, nhỏ giọng nói “Bạn gái.”
“Cô ấy là vợ tôi.” Lục Tử Ngân cầm lấy
tách trà trên bàn nhấp một ngụm, ngữ khí thản nhiên, lại có chút lạnh
lùng. Chân Âm cảm thấy kinh ngạc, không nói nên lời.
Tân Hạ Noãn thì khác, không thấy những
lời này có ý nghĩa gì. Nhưng Chân Âm hình như đã hiểu. Bạn gái và vợ
khác nhau, một người chỉ là để chơi đùa thoáng qua, tùy thời điểm sẽ ”
Say goodbye”, đối với một món đồ chơi, chỉ có thể đến mức như vậy. Vợ
thì không giống như vậy, đó là hai người nguyện ý cầm tay nhau cả đời.
Vị trí của người vợ dù nói thế nào, cũng là quan trọng nhất, ai cũng
không thể can thiệp vào. Lục Tử Ngân cố ý ra thiện chí cảnh cáo cô đã
gây khó dễ nhầm người.
Chân Âm cắn môi, không nói một lời. Lục
Tử Ngân xua tay, “Cô đi ra ngoài đi.” Tân Hạ Noãn tưởng anh bảo cả hai
người ra ngoài, vừa định ra ngoài theo Chân Âm thì sau lưng lại vang lên giọng nói của Lục Tử Ngân, “Em yêu, em phải ở lại chịu phạt.”
“. . . . . .” Tân Hạ Noãn lập tức hóa đá.
Tân Hạ Noãn đóng cửa văn phòng lại, vẻ mặt đầy cảnh giác hỏi “Cái gì mà chịu phạt?”
Lục Tử Ngân nghiêm túc suy nghĩ, tỏ vẻ
nhíu mày, giống như đang suy nghĩ về một vấn đề khó khăn. Trong lòng Tân Hạ Noãn có chút run sợ nhìn Lục Tử Ngân. Nếu cắt chức cô, cô nhất định
sẽ nhảy sông tự tử, chỉ vì cô làm sao có thể ngẩng đầu nhìn đám bạn đại
học đây? Còn chưa được một tuần nhậm chức phấn đấu cho sự nghiệp, lại
muốn cô từ bỏ tất cả.
Lục Tử Ngân suy nghĩ càng lâu, nội tâm
Tân Hạ Noãn càng chịu sự dày vò rất lớn, cuối cùng cô không chịu đựng
được, nhẹ nhàng nói “Chỉ cần không bị cách chức, mọi sự trừng phạt em
đều đồng ý.”
Lục Tử Ngân bỗng nhiên nở nụ cười, “Chờ đợi những câu này của em đã lâu.”
“. . . . . .”
Lục Tử Ngân đứng lên, giơ đồng hồ lên
nhìn, cười tủm tỉm, “Buổi chiều đi đến cho quy hoạch, đưa bản vẽ cho
Charles” Dứt lời, anh đi thẳng về phía cô, cô chôn chân mình ở cửa,
giống như con rùa rụt cổ nhìn anh, sợ anh làm ra những chuyện vô lí.
Lục Tử Ngân cúi đầu thấp xuống, Tân Hạ
Noãn lập tức che miệng lại, nghĩ đến anh muốn hôn cô. Nghĩ đến chuyện
tình cảm với anh khiến cô khốn đốn, mà anh lại chính là nút thắt của tất cả mọi chuyện. Tân Hạ Noãn nhịn không được chớp mắt, trong lòng tự
trách mình, trách mình tự mình đa tình, tự mình suy nghĩ kì quái.
Lục Tử Ngân biết ý bèn gỡ rối, nhướng mắt lên nhìn bộ dạng rối rắm của Tân Hạ Noãn, ý tứ hỏi “Em che miệng làm
gì? Phản ứng của em là đang thất vọng? Hay là…” Anh nhíu mày, ánh mắt có chút thất vọng.
Tân Hạ Noãn làm bộ như che miệng lại
ngáp, bộ dạng mệt mỏi, “Mệt mỏi, muốn ngủ một chút. Em ra ngoài trước
đây.” Cô mới quay người lại, nghĩ đến muốn thoát khỏi đây, không nghĩ
đến Lục Tử Ngân lại giữ lấy cô, thả xuống rèm cửa. Tân Hạ Noãn hơi hơi
nghiêng đầu nhìn anh, lại nghe Lục Tử Ngân nói “Em yêu, chúng ta đánh
cuộc đi, anh có thể không trực tiếp chạm vào em, nhưng vẫn có thể hôn
em.”
Sắc mặt Tân Hạ Noãn trắng bệch không còn
chút máu, điều này sao có thể, trừ khi anh có năng lực kì lạ, “Được, xem anh làm như thế nào.”
Lục Tử Ngân liền cúi xuống hôn cô, anh
vốn định hôn lâu một chút, lại bị cô đẩy ra, Tân Hạ Noãn thầm thì, khiêu khích “Anh thua. Anh chạm vào môi em.”
Lục Tử Ngân gật đầu, “Ừa, anh thua.”
“. . . . . .” Tân Hạ Noãn không nói gì,
thua thì thế nào? Anh không chút lo lắng, mà cô lại ngốc nghếch chờ đợi, còn cho anh lợi thế cưỡng hôn mình. Cô đứng ở chỗ lò sưởi dậm chân, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Lục Tử Ngân khẽ nở nụ cười, vuốt nhẹ môi mình, nụ
cười càng nở rộ.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Tân Hạ Noãn ở gần Lục Tử Ngân đều trở thành nạn nhân, vừa không thấy lợi mà chỉ thấy hại. Mẹ cô trực tiếp cho cô một cái nhận định bất di bất dịch, “Thằng bé là
ông chủ của con, con là thú cưng của nó, không có cơ hội để thay đổi.”
Cho tới bây giờ, cô vẫn không có cơ hội
trở người. Chẳng lẽ cô nhất định mãi là thú cưng của anh sao? Tân Hạ
Noãn ngồi ở sofa trong phòng nghỉ, vẻ mặt khốn khổ, trong lòng vô cùng
buồn bực, nụ hôn lướt qua vừa rồi, cô thật sự rất … Cô xấu hổ muốn gõ
nhẹ vào đầu mình.
Khi cô còn đang miên man suy nghĩ, Mạn Ny cầm một ly nước mở cửa đi vào, nhìn thấy bộ dáng ảo não của Tân Hạ Noãn trông rất thú vị, liền lên tiếng chế nhạo ” Sao thế? Linh hồn nhỏ bé
của cậu vẫn còn lưu luyến ông xã nên chưa chịu quay về?”
Tân Hạ Noãn liếc mắt nhìn Mạn Ny, Mạn Ny bị ánh mắt ai oán của Tân Hạ Noãn làm cho run rẩy, “Sao vậy?”
“Đừng nói về anh ấy, sẽ khiến mình bốc hỏa.”
Mạn Ny nở nụ cười, “Toàn thân bốc lửa sao?”
Tân Hạ Noãn nhếch môi, cười như không cười, “Đi ra.”
Mạn Ny mở ngăn kéo, lấy ra một cái chai
bằng kim loại màu nâu, vừa mở nắp chai ra, một mùi thơm đậm đặc của café dần lan tỏa ra xung quanh. Tân Hạ Noãn cũng ngửi thấy, liền thốt lên
“Đây là loại cafe gì, thơm quá?”
“Cậu đúng là có hiểu biết, cafe Blue Mountain, ông xã thân yêu đã mua cho mình.” Nhìn bộ dáng hạnh phúc của Mạn Ny,
Tân Hạ Noãn bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ, có người yêu thật tốt, còn có
người nghĩ ra cách dỗ dành khi cô giận dỗi. Dáng vẻ không giống như cô
bị trêu chọc, bị bắt nạt.
Mạn Ny nhìn thấy bộ dạng trầm tư của Tân Hạ Noãn, không thể lý giải, “Cậu sao thế?”
“Mình cũng muốn người ấy sẽ làm cho mình vui vẻ, mà không phải là bắt nạt mình.”
Mạn Ny nở nụ cười, “Anh ta không lừa dối
cậu? Còn tự nguyện muốn kết hôn cùng cậu, đây là lễ vật lớn nhất.” Mạn
Ny pha cafe xong, ngồi bên cạnh cô tâm sự, “Người đàn ông giống như Lục
Tử Ngân, muốn loại phụ nữ nào mà không có, anh ta có thể là loại đàn ông lăng nhăng, so với Tất Phương còn ăn chơi hơn nhiều. Anh ta lại có nhiều tiền như vậy, nhưng anh ta luôn xem nhẹ như không. Anh ta phấn
đấu trong sự nghiệp để đạt được những danh vọng đó chứ không phải dựa
vào nó, cũng không phải dùng nó để đổi lấy cuộc hôn nhân với cậu. Đàn
ông một khi đã kết hôn, ngoài việc tỏ ra có trách nhiệm còn phải chung
thủy trong hôn nhân, bình thường đàn ông đâu có muốn kết hôn. Cậu nên
cảm thấy may mắn, anh ta đã giao chìa khóa chiếc hòm của cải vững chắc
của mình cho cậu, điều kiện tốt như thế không phải là đã suy nghĩ thấu
đáo cho cậu sao? So với Tất Phương chỉ biết cho mình những thứ vật chất
phù phiếm thì còn tốt hơn nhiều.”
Tân Hạ Noãn không nói gì. Có lẽ Mạn Ny nói rất đúng. . . . . .
Mạn Ny uống thêm một ngụm cafe, cười lạnh như tự giễu, “Đối với hôn nhân, phụ nữ luôn muốn có lễ vật. Cũng có một vài người đàn ông không có đủ khả năng, cho nên cậu nên cảm thấy như
vậy là đủ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT