Sáng sớm ngày hôm sau Thu Nhi mang tâm trạng bất an đứng ở dược cục chờ tướng quân tới để nói lời hối lỗi. Thu Nhi liên tiếp từ sáng sớm tới tối muộn đợi vài ngày, tướng quân cũng chưa lại. Sau đó hắn không gặp được tướng quân nhưng lại có một người tạp dịch ở hiệu thuốc tới. Thu Nhi khẩn trương hỏi tướng quân có nói cái gì không? Tạp dịch kia lắc đầu nói: “Tướng quân cái gì cũng chưa nói!” Nghe xong những lời này, khối cự thạch vẫn treo trong lòng Thu Nhi cuối cùng hoàn toàn rơi xuống đất. Hắn mặc kệ sau này tướng quân sẽ làm gì hắn, chỉ cần không hủy bỏ giao kèo với dược cục, hắn có thể không để ý bất kì điều gì.
Ước chừng hơn một tháng sau tướng quân mới quay trở lại, lần này chỉ tùy tiện cùng Thu Nhi hàn huyên một hai câu liền đi tìm bọn nhỏ chơi đùa. Bọn nhỏ đã lâu không được gặp tướng quân đương nhiên nhớ vô cùng, nhất là tướng quân giống như có phép thuật biến từ tay áo ra những đồ chơi bé nhỏ đáng yêu, khiến cho lũ nhóc hân hoan không ngừng.
Từ đó về sau mỗi lần tướng quân tới đều chỉ chơi đùa cùng bọn nhỏ mà không hề đưa ra yêu cầu về chuyện phòng the với Thu Nhi. Thu Nhi nghĩ không ra tâm tư của tướng quân, có lẽ giống như Thái y nói, tâm tư tướng quân không phải thứ hắn có thể suy đoán hoặc nắm giữ. Liên tục vài tháng sau, cuộc sống của Thu Nhi cứ như vậy chậm rãi trôi, tướng quân cái gì cũng chưa đối hắn làm. Thời gian vội vàng rồi biến mất, ngay cả trí nhớ cũng trở nên mơ hồ không rõ, tới khi Thu Nhi chuẩn bị dỡ xuống tâm phòng để một lần nữa có thể thoải mái đối mặt với cuộc sống thì một con sóng dữ lớn hơn lại ập tới hắn đánh úp.
Hôm ấy Thu Nhi đang đứng ở sau quầy tính toán sổ sách, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một ánh mắt quen thuộc đang ngỡ ngàng nhìn hắn. Thân mình Thu Nhi phát lạnh, ngay cả bút trong tay cũng cầm không được, Thu Nhi không dám có động tác gì quá lớn, hé môi dùng hết khả năng kêu lên thật to: “Phó Lâm, đem ba đứa nhỏ vào trong phòng, bất luận phát sinh cái gì cũng không được để bọn nó ra! Mau!”.
Thu Nhi không đầu không đuôi đột nhiên nói một câu như vậy, Phó Lâm không rõ cho nên nhìn Thu Nhi, chậm rãi đi về phía hắn, lo lắng thân thể hắn lại không thoải mái. Thu Nhi mắt thấy Phó Lâm đi về phía mình, gấp đến độ kêu to: “Phó Lâm, ngươi nghe ta, mau đưa đứa nhỏ vào trong phòng đi, hiện tại ta không có thời gian giải thích, mau lên!”.
Phó Lâm thấy sắc mặt Thu Nhi biến thành tái nhợt, quay đầu lại gọi một tiếng để Thái y tới chiếu cố Thu Nhi, chính mình lại vội vàng đi làm chuyện Thu Nhi vừa giao. Phó Lâm chân trước vừa tới sân, chân sau Đổng Quang đế liền bước vào dược cục. Đổng Quang đế hôm nay có hứng liền tùy ý dẫn theo vài tùy tùng cải trang xuất cung. Vô tình đi dạo qua đây, xa xa liền nhìn thấy trước mắt một thân ảnh rất quen thuộc trong một dược cục.
Đổng Quang đế chưa hề phát giác ra rằng mình biết người này, chỉ là có một loại cảm giác rất quen thuộc mà thôi. Thẳng đến khi người nọ ngẩng đầu, Đổng Quang đế thấy rõ ràng mặt của hắn, càng thấy rõ ánh mắt hắn, Đổng Quang đế mới nhận ra người nọ đúng là Thu Nhi! Đổng Quang đế kinh ngạc không để ý đến hình tượng vẫn há hốc miệng. Hắn không nghĩ tới Thu Nhi còn có thể sống trên thế gian này, càng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đó là, bỏ đi lớp son phấn thật dày trên mặt tướng mạo Thu Nhi lại tuấn tú đến thế.
Nói cũng thực buồn cười, Thu Nhi theo mình mười năm, thế nhưng hắn không thể nhớ được diện mạo Thu Nhi, chỉ nhớ đại khái thân hình cùng với ánh mắt đen láy của hắn. Đổng Quang đế rảo mau bước chân đến cửa dược cục, hỏi thử: “Ngươi là Thu Nhi? Không sai chứ!” Đổng Quang đế quay đầu lại thấy được Thái y, càng xác định thêm suy đoán của chính mình, hắn nắm chặt tay Thu Nhi, kêu lên: “Ngươi tìm được Thái y? Hắn cứu ngươi có phải không?”.
“Bệ hạ, nơi này không tiện hành lễ, thỉnh bệ hạ cùng nô tài vào trong phòng được không?” Thu Nhi biết hắn trốn không thoát, đối mặt với Hoàng Thượng con đường duy nhất chính là thuận theo. Đổng Quang đế theo Thu Nhi vào phòng, Thu Nhi vừa đóng cửa lại liền quỳ sụp xuống, hô to Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Đổng Quang đế kéo hắn đứng dậy, đỡ hắn ngồi lên trên ghế, khó có được ôn nhu nói: “Mấy năm nay ở bên ngoài vất vả!”.
Thu Nhi rũ mắt nói nhỏ: “Hoàn hảo!”.
Đổng Quang đế men theo bên chân một đường sờ lên trên, trong thanh âm mang theo dục vọng trắng trợn: “May mà trẫm tìm được ngươi, cùng trẫm trở về sẽ không phải chịu khổ nữa! Tất cả đã trôi qua, sau này cũng không cần lo lắng!”.
Lệ rơi đảo quanh hốc mắt, Thu Nhi trong lòng tất cả đều là không tình nguyện, thế nhưng đến bên miệng vẫn là một câu: “Nô tài đa tạ bệ hạ nâng đỡ!”.
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT