CHƯƠNG 79

.

.

Tướng quân lỏa thân ngồi trên giường, Thu Nhi quỳ xuống xoay người ngậm lấy phân thân của tướng quân. Tướng quân kinh ngạc vạn phần, hắn ngay từ đầu thật không thể tưởng được Thu Nhi sẽ làm ra loại chuyện này. Miệng Thu Nhi linh hoạt như vậy, phân thân bán cương ban đầu dần đạt tới cao trào.

“Di Thu, mau ngồi lên trên, mau, mau…… Ô hô hô…… Đã đủ rồi…… Ta muốn nơi đó của ngươi!” Tướng quân nghĩ đến tiểu huyệt ấm áp trơn mềm của Thu Nhi, dục hỏa trên người tựa như đổ thêm cồn nóng cháy. Thu Nhi cũng không đáp lại tướng quân, vẫn đang tự mình trượt liếm phân thân của tướng quân đâu vào đấy, lúc nhanh lúc chậm, khi nuốt khi phun..

“Di Thu, mau tới, mau tới, đợi lát nữa ta nhịn không được, bắn ở trong cơ thể ngươi ta cũng mặc kệ!” Giữa lúc cao trào tướng quân nhịn xuống cảm giác muốn nổ tung, vội vàng hy vọng hướng về phía Thu Nhi..

Thu Nhi vẫn làm như không nghe thấy gì, chuyên tâm dùng hai cánh môi vuốt ve nam căn của tướng quân. Tướng quân thân mình mềm yếu ớt tựa vào thành giường, trên ngực phập phồng kịch liệt, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu không thể dùng lời để nói, làm cho người ta lưu luyến chìm đắm không thể nào thoát khỏi! Thời điểm đáng ra bản thân phải đang nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái, tướng quân lại miễn cưỡng mở to mắt, trước người Thu Nhi nói: “Đừng giận dỗi với ta, cho dù ta khinh thường bất luận kẻ nào cũng sẽ không khinh thường ngươi! Với ta mà nói ngươi thật sự rất đặc biệt, tin tưởng ta!”.

Tướng quân đang phân trần liền bắn ở trong miệng Thu Nhi, Thu Nhi hé miệng phun ra phân thân của tướng quân, đem theo thứ bạch trọc tanh hôi phun trên mặt đất, rồi mới lưu loát đứng dậy đi đến bên cạnh bàn rót cho mình một chén trà súc miệng. Hành động này của Thu Nhi càng làm cho tướng quân kinh ngạc, đang lúc cao hứng hắn ngay lập tức liền nguội lạnh..

Thu Nhi súc miệng, cuối cùng cao giọng cùng tướng quân nói chuyện: “Tướng quân sảng khoái là được. Sau này Thu Nhi sẽ không chịu khuất phục ,sẽ không tự nhận mình hạ lưu, sẽ không đến nơi nào đó tìm vui sướng.”.

Tướng quân có chút không kiên nhẫn, nói:“Di Thu, ta không phải đã nói sao, đừng giận dỗi nữa, ngươi tự mình nhìn vào gương đi!”.

Thu Nhi cảm thấy buồn cười, nói:“Ta vì sao phải giận dỗi? Ngài lại vì cái gì tự tin nói ta đang giận dỗi?”.

“Ngươi nếu không giận dỗi sao lại cự tuyệt chuyện đó với ta, ngươi cũng không phải là không thích đúng không?”.

Thu Nhi che miệng cười khẽ, thầm nghĩ những người có quyền có thế đều nghĩ toàn thế giới cũng giống mình hay sao. Chờ Thu Nhi cười đủ mới nói: “Ta không phủ nhận tình sự cùng ngài thực thoải mái, thế nhưng hiện tại ta không cần thoải mái, cũng thoải mái không nổi!”.

“Vì cái gì?” Tướng quân không biết hôm nay Thu Nhi xảy ra chuyện gì ..

“Ngài nói Vương Nguyên những lời này, ta xem ra chính mình cũng là như vậy. Mỗi lần nghe ngài nói cái gì mà hạ lưu, ta liền cảm thấy mình, một kẻ hạ lưu, cùng người ta mây mưa là chuyện cực kỳ ghê tởm. Ngươi nói ta tự nhận mình hạ lưu cũng tốt, nói ta ti tiện cũng được, dù sao lòng ta cũng nghĩ mình như thế, chính ta cũng thay đổi không được!”.

Tướng quân nổi giận, quát: “Lấy cớ, đều là lấy cớ! Chẳng lẽ khoái hoạt là giả, ngươi đơn giản là muốn khiến ta phải nhận sai với ngươi thôi!”.

Thu Nhi tuyệt không để ý tướng quân nói cái gì, hắn đã quen cùng tướng quân nói chuyện kiểu ông nói gà bà nói vịt. Hắn chính là không muốn đánh thức đứa nhỏ, Thu Nhi quyết định nhanh chóng nói ra những lời từ đáy lòng cùng tướng quân chấm dứt. Thu Nhi nói:“Cùng tướng quân lên giường tuy rằng vui vẻ, nhưng ngài cũng không phải là người khiến ta vui sướng. Ta thừa nhận, ta đối ngài từng có qua tình cảm bất đồng như vậy, nhưng là hiện tại cái gì cũng không có! Vui vẻ xác thịt đơn thuần rất dễ dàng từ bỏ! Ví dụ như nói ngay cả Hoàng Thượng cũng từng làm cho ta khoái hoạt, nhưng từ khi ra cung ta liền không nghĩ tới hắn, càng không nghĩ sẽ lại cùng hắn lên giường!”.

Thu Nhi dừng một chút, tiếp tục nói đến:“Ngài nếu muốn tiếp tục ở nơi này của ta hưởng khoái hoạt ta cũng sẽ không cự tuyệt, cho tới nay ngài giúp chúng ta không ít, hơn nữa ta cũng không thể đắc tội ngài”. Nói đến đây Thu Nhi đột nhiên nở nụ cười, gãi đầu chính mình nói:“Ta lúc này quả nhiên hồ đồ, nói như vậy không phải đã muốn đắc tội sao!”.

Nghe Thu Nhi nói chuyện xong, tướng quân kinh ngạc nói không nên lời, Thu Nhi không biết chọc giận sư tử sẽ có hậu quả gì, nhanh chóng leo lên giường kéo chăn quấn kỹ lưỡng, nghĩ thầm như vậy cho dù bị đánh cũng sẽ không quá đau đi. Vì để ngừa vạn nhất, Thu Nhi càng rúc đầu sâu vào chăn, như vậy tướng quân có đánh cũng sẽ đánh không đến cổ hắn!.

.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play