“Thu Nhi, ngươi sao lại nói bản thân không tốt. Ái dục vốn là nguồn gốc của con người, tuy rằng nói với người khác sẽ cảm thấy xấu hổ nhưng cũng chẳng phải quan hệ bất chính gì! Chính là tướng quân này…… Ta đối với hắn……”.
“Ta vốn không muốn, nhưng lại khống chế không được thân thể chính mình, sau đến……” Thu Nhi nhớ tới tối hôm qua liền xấu hổ đến nói không được nữa..
Thái y ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói với Thu Nhi :“Hôm nay tướng quân cũng nói với ta, nếu ngươi không muốn, sau này hắn sẽ không làm chuyện này nữa! Ngươi nếu không thích cứ nói thẳng với tướng quân, đừng sợ đắc tội hắn, cùng lắm thì chúng ta đi nơi khác mở dược phòng. Còn nếu ngươi nguyện ý, kia cũng không phải là ý nghĩ *** tiện gì, mấy lời khi quân này người trong nhà ta mới dám nói, Hoàng Thượng ngoài miệng nói ngươi *** đãng, vì cái gì còn muốn cùng ngươi làm chuyện này? Không phải là muốn từ trên người ngươi tìm thấy khoái lạc sao! Hiện tại tướng quân cũng là như vậy. Với lại Thu Nhi, nay ngươi đã không còn là nam sủng cũng chẳng phải thị đồng, nếu ngươi thấy vui vẻ liền tiếp tục, mất hứng liền khiến cho bọn họ cút đi, ngươi hiểu không?”.
“Nói cách khác, không phải nam sủng cũng có thể làm loại chuyện này?” Thu Nhi nghĩ cái gì liền thốt ra, lời vừa nói ra đã mặt đỏ bừng bừng. Thái y cũng có chút xấu hổ, liên tục gật đầu, nói:“Là như thế, là như thế. Nếu chỉ có nam sủng mới có thể làm, con người sẽ không thể sinh con !” Thu Nhi xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, Thái y cảm thấy không khí không thoải mái, tìm lý do liền đi ra ngoài..
Ngày hôm đó tướng quân không trở lại, hôm sau tướng quân cũng chưa thấy tới, ngày hôm sau nữa khi tướng quân tới, đập vào mắt Thu Nhi là nụ cười hắn tươi trên môi càng khiến hắn thêm mị hoặc. Thu Nhi nhìn thấy, nhất thời máu nóng xông lên, sắc mặt lập tức từ mặt trời buổi sáng tám chín giờ biến thành mặt trời sáng sớm năm sáu giờ. Thu Nhi cúi đầu dùng sức hai tay chà vào nhau, không hề ngẩng đầu liếc mắt nhìn tướng quân lấy một cái..
Nụ cười của tướng quân trở nên càng thêm sâu, hắn quay đầu ra hiệu cho Thái y, Thái y cũng hướng tướng quân liếc mắt một cái, sau mới quay sang nói với Thu Nhi:“Ngươi tới khố phòng nhìn xem dược vật Tứ Xuyên còn bao nhiêu, gần đây ông chủ Lý nói muốn lấy bối mẫu Tứ Xuyên (một vị thuốc Đông Y), nếu chúng ta còn ít, vậy cũng nên đặt mua thêm!”.
Thu Nhi vào kho hàng , tướng quân làm dấu cảm ơn Thái y rồi hướng trong viện chạy theo. Thái y gọi hắn, kéo hắn lại gần mới nhỏ giọng nói:“Ngài cũng không thể lại làm tổn thương Thu Nhi , hắn dù có ăn bao nhiêu thuốc bổ cũng không thể khỏe lại được !”.
Tướng quân đắc ý xua tay, nói chính mình sẽ không , còn hỏi Thái y năm ngày một lần liệu Thu Nhi có thể chịu được không. Thái y bị hỏi rõ ràng như thế, nhất thời đỏ mặt, cúi đầu mở miệng nói:“Ngươi thật hạ lưu !” Tướng quân vô tội bĩu môi, nói:“Ta đây không phải chỉ là sợ làm hắn tổn thương thôi sao!”.
Thu Nhi ở khố phòng kiểm tra dược vật, đột nhiên nghe phía sau có tiếng động, nhìn lại đúng là tướng quân. Thu Nhi có chút căng thẳng, tướng quân thản nhiên mỉm cười nói:“Chúng ta nói chuyện, về chuyện quá khứ và tương lai sắp tới!”.
Tướng quân mỉm cười làm cho Thu Nhi cảm thấy phía sai nhất định có một cây đao giết người, vì vậy cảnh giác hỏi lại:“Ngươi đang suy tính chuyện gì vậy ?”.
“Ta nghĩ muốn phát triển mối quan hệ này! Ngươi có thể đồng ý chứ?” Tướng quân cười ôn hòa..
Sắc mặt Thu Nhi ửng đỏ, mắt hướng tướng quân nói: “Kia…… Ta đây có yêu cầu!”.
Tướng quân sảng khoái cười to, nói:“Có yêu cầu gì cũng đừng ngại, ngươi nói đi!”.
“Thứ nhất, không được để cho bọn nhỏ nhìn thấy. Thứ hai, thời điểm ta không muốn thì không được làm. Thứ ba, ngươi không thể lấy chuyện này uy hiếp ta.” Thu Nhi dứt lời, nhíu nhíu mày, rất nhanh sửa lời nói:“Quên đi, ngài cứ coi như ta cái gì cũng chưa nói, ta cũng không mong ngài đồng ý, đến lúc đó ngài làm bậy ta cũng không có cách nào ngăn cản, ta không đồng ý có được không?”.
Tướng quân thu lại ý cười, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp cùng âm thanh ôn nhu nhìn Thu Nhi:“Như thế nào lại không tin ta, ba điều ngươi nói ta đều tuân thủ! Người ta không nên chỉ vì qua khứ mà bỏ lỡ tương lai!”.
Tướng quân hiện tại nói cái gì Thu Nhi cũng không tin, hắn hỏi lại tướng quân: “Chuyện quá khứ, chuyện tương lai của ngài đều không phải chỉ là của một mình ngài thôi sao?”.
Ý cười ấm áp trở thành xấu hổ, chỉ có thể tếu táo nói:“Giết người bất quá thì đền mạng, lúc này đây ngươi chỉ cần tin tưởng ta!” Để tỏ vẻ thiện ý, tướng quân từ lúc vào cửa đã cười toe toét, hiện tại đã cười đến nỗi miệng muốn rút gân!.
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT