Trở về nhà, Thái y giấu số dược vừa nhận rồi mới tới thăm Thu Nhi. Yến phu nhân sợ Thu Nhi cô đơn nên để tụi nhỏ bên cạnh hắn. Giờ phút này bọn nhỏ đã say sưa đi vào giấc ngủ. Thu Nhi nắm bàn tay Tiểu Nhạc Nhi, im lặng nhìn mấy đứa con đang ngủ bên người mình.
Thái y lặng lẽ gọi phu nhân, hỏi nàng Thu Nhi bữa trưa đã ăn cái gì chưa. Phu nhân lắc đầu, nói: “Bọn nhỏ đang ngủ. Ta cũng định chuẩn bị cho Thu Nhi chút đồ ăn ngay đây”. Thái y nói với phu nhân, có tổ yến đặt trên bàn trong phòng ngủ, bảo nàng dùng để nấu bữa trưa cho Thu Nhi.
Tiễn bước phu nhân, Thái y trở lại bên người Thu Nhi, sờ trán hắn rồi mới xem mạch, nhỏ giọng hỏi: “Vẫn còn nóng, chút nữa sẽ có cháo tổ yến, ngươi cố gắng ăn một chút, nếu không thì sao có thể khỏe lên được?”.
Thu Nhi nhíu mày, than thở: “Cái này nên bán đi thì tốt hơn, đắt tiền quá! Ta nằm vài ngày là được.”.
“Tổ yến rất bổ cho nên mới đắt, ta đều đã có tính toán, ngươi cứ chuyên tâm chăm sóc bản thân là được!”.
Thu Nhi cảm thấy Thái ý nói hợp lý, đành miễn cưỡng ăn cháo tổ yến mà Yến phu nhân mang tới. Thế nhưng vừa ăn xong không bao lâu thì vị giác Thu Nhi bắt đầu không thoải mái. Hắn liền bưng miệng, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ sợ hơi vô ý liền nôn hết những thứ vừa ăn. Thái y đau lòng kéo tay hắn, nói nếu thật sự khó chịu thì cứ nôn ra. Thu Nhi miệng chỉ phát ra mấy tiếng ưm ưm, Thái y cũng không biết hắn muốn nói cái gì.
Nhịn vài canh giờ, nhẫn tới thân mình cứng nhắc, Thu Nhi cuối cùng chiến thắng cảm giác buồn nôn, bỏ tay khỏi miệng, nói với Thái y: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng không lãng phí đồ ăn!”.
Thái y yêu thương vỗ vỗ đầu Thu Nhi, trách cứ hắn: “Ngươi mới vào làm trong trướng phòng (phòng thu chi) vài ngày, sao đã trở nên giống như thần giữ của vậy! Xem ra mấy ngày nữa chúng ta muốn ăn thịt cũng khó rồi!”.
Thu Nhi cười, xấu hổ nói: “Thịt cũng quý. Hay mọi người cũng ăn thịt uống canh giống ta đi, hương vị thực không tồi!”.
Thái y giả bộ hoảng hốt, phủi quần lùi xa mấy bước, lão không muốn bắt chước nha. Thu Nhi không để ý đau đớn trên người mà cười khanh khách. Hắn cười xong một trận liền bắt gặp Thái y đang ôn nhu nhìn hắn. Thái y đau lòng nói: “Ngươi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nếm qua thứ gì tốt, bây giờ sắc cho ngươi chút thuốc bổ thì cứ uống là được, đừng tính toán cái này bao nhiêu tiền, cái kia bao nhiêu tiền! Chuyện tướng quân là ta không đúng. Sau này ta sẽ ghi nhớ, nếu chúng ta không mua được đồ tốt vậy thì ăn đồ thường, chỉ cần ngươi có thể khỏe lại ta cũng chẳng cần nôn nóng như vậy!”.
Thu Nhi chớp mắt, từ từ nói: “Cha nuôi, là ta làm ngài khó xử! Nếu không phải vì ta, ngài sao có thể nhận mấy thứ kia. Ta cam đoan với ngài, sau này nhất định sẽ yêu quý thân thể của chính mình, sẽ luôn nghe theo sắp xếp của ngài, có thể chống đỡ hai mươi ngày tuyệt đối sẽ không ngã xuống ngày thứ mười chín. Cuộc sống hiện tại có được không phải dễ dàng, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay!”.
Thái y vừa lòng gật gật đầu, nói tiếp: “Buổi tối còn có canh gà, cũng phải uống hết, uống được chừng nào là tốt chừng đấy.”.
Thân thể Thu Nhi có thể nói là bỏ đi, nhưng có một ưu điểm chính là hấp thụ được chất bổ, chỉ cần dùng thuốc tốt thân thể sẽ nhanh chóng tốt lên. Đây cũng là lí do Thái y phải mặt dày tới chỗ tướng quân lấy dược. Sau hai ngày ăn tổ yến, Thu Nhi đã không còn sốt, vài ngày sau đã có thể xuống giường.
Tướng quân vừa nghe Thái y nói Thu Nhi khỏe lên, liền nghênh ngang tới cửa tiệm. Vừa vào cửa, đầu tiên là tướng quân thoải mái mỉm cười với Thu Nhi đang căng thẳng, rồi sau đó lớn tiếng nói: “Lão bản, ta muốn mua thuốc trị đau họng!” Thu Nhi trong lòng thì thầm, người này giọng nói đâu có chỗ nào giống người đang cần thuốc trị đau họng?
Thái y ngồi một bên múa bút xoàn xoạt, nói với tướng quân: “Thỉnh ngài lại đây lấy đơn thuốc!”. Tướng quân lấy đơn thuốc từ tay Thái y rồi giao cho Thu Nhi. Thu Nhi xoay người lại bốc thuốc, khi vừa quay lại liền bị tướng quân dọa cho hoảng sợ. Tướng quân còn nhìn hắn cười hì hì, ánh mắt trong trẻo có nét thật giống tiểu hài tử.
Thu Nhi giao dược cho tướng quân. Tướng quân lấy một thỏi bạc từ tay áo chuẩn bị trả tiền. Thu Nhi nhìn theo thỏi bạc kia, khó xử nói: “Tướng quân, số thuốc này chỉ cần tám chỉ bạc. Ngài đưa năm mươi hai lượng bạc, tiểu *** ta không có đủ tiền thối trả!” (10 chỉ = 1 lượng). Tướng quân trong lòng thầm nói không có tiền lẻ thì không trả là được rồi, nhưng trên mặt lại là vẻ thật sự bất đắc dĩ. “Hả? Bản tướng cũng là kẻ có uy tín danh dự, nếu bị người ta nói mua thuốc không chịu trả tiền thì sao được! Năm mươi hai lượng này vậy trước hết cứ đặt ở đây, chờ ngày mai ta sẽ mang chút tiền lẻ đến tiệm trả!”.
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT