Có lẽ là do Tết này quá bận rộn, vừa bước qua ngưỡng cửa năm mới được vài ngày Thu Nhi liền bị bệnh. Bệnh nói tới là tới, Thu Nhi liên tục sốt cao không lùi suốt mấy ngày, cả người đau nhức, bụng cũng khó chịu. Tướng quân lo liệu xong việc quà cáp lễ Tết chỗ quan lại liền tới thăm Thu Nhi và mấy đứa nhỏ, vừa vào cửa đã thấy Thu Nhi đang sốt cao run rẩy cuộn tròn trong chăn.
Tướng quân có chút đau lòng cũng có chút sinh khí. Hắn từng nói với Thu Nhi, nếu như thân thể không khỏe thì cũng đừng cố, thế nhưng Thu Nhi lại không nghe, bây giờ thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức. Tướng quân thấy Thu Nhi đang mấp máy trong chăn, nghĩ rằng nên giáo huấn hắn một chút, xem hắn lần sau còn dám không nghe lời hay không!.
Thu Nhi thân thể khó chịu, muốn trở mình tìm tư thế thoải mái một chút, thế nhưng thử hai ba lần vẫn chưa thể lật mình, trên người từ đầu đến chân đều là đau, đầu vừa nặng vừa nhức, mặc dù không đến mức không thể nào chịu đựng như cơn đau ở bụng ngày trước, nhưng thời gian dài đau nhức như vậy thật đúng là giày vò con người ta. Thu Nhi khổ sở ló mặt khỏi chăn, gian nan hoạt động thân thể không nghe lời của mình.
Tướng quân vươn mình ra trước Thu Nhi vừa đúng lúc bắt gặp sắc mặt thống khổ của hắn, tướng quân liền mềm lòng quên cả trách cứ, lo lắng hỏi: “Làm sao lại không thoải mái? Ta có thể giúp ngươi làm gì không?”.
“Giúp ta chuyển mình đi!”. Thu Nhi không cậy mạnh, hắn không cần lòng tự trọng đầy kiêu ngạo, hắn chỉ cần một cuộc sống yên ổn có thể dưỡng dục bọn nhỏ của hắn thật tốt.
Tướng quân nghe xong trong lòng liền lo lắng không thôi. Hắn không nghĩ Thu Nhi bệnh nặng tới nỗi ngay cả tự xoay người cũng không thể. Hắn đang chuẩn bị đỡ thân thể Thu Nhi vực dậy, chợt nghe thấy tiếng Thái y ở đằng sau: “Đỡ thắt lưng hắn, thắt lưng hắn yếu lắm, không chịu được dao động mạnh!” Tướng quân vội đỡ lấy thắt lưng Thu Nhi, giúp hắn trở mình.
Thu Nhi thoải mái a một tiếng khiến tướng quân và Thái y đều thở phào vui vẻ. Thu Nhi xấu hổ liền dấu mặt vùi vào chăn. Thái y để tướng quân xoa bóp thân mình cho Thu Nhi, nói rằng chứng đau nhức này có khả năng là hậu di chứng của cấm dược. Thu Nhi còn hay run run, tướng quân liền hỏi Thái y, đây có phải cũng là hậu di chứng? Thái y lắc đầu, cho tướng quân một đáp án bất ngờ: “Hắn chỉ là lạnh mà thôi!”. (=_=!!)
“Vậy chăn đệm nhiều hơn một chút là được rồi!” Tướng quân dở khóc dở cười. (╮(╯_╰)╭)
“Không cần, thêm cái lò sưởi là ổn. Chăn nặng đè lên người cũng không được thoải mái!” o(︶︿︶)o*nhếch mép cười khinh bỉ*. Lúc này tướng quân mới phát hiện trong tay Thái y còn có một cái bếp lò nhỏ.
Tướng quân chợt có một loại cảm giác bị đùa giỡn, lại nói không nên lời bị đùa giỡn ra làm sao. Đang lúc buồn bực, Thái y lại bảo hắn đi mát xa thân thể cho Thu Nhi. Vừa đặt tay lên người Thu Nhi, tướng quân dường như trút giận mà nói: “Này mà cũng gọi là mát xa, trừ da thì chỉ có xương với xương!”.
Lời vừa ra khỏi miệng tướng quân liền lập tức hối hận. Bên kia Thái y đã trợn mắt nhướn mày bước lại gần, đẩy tướng quân qua một bên rồi ngồi bên giường, ôn nhu xoa bóp thân thể cho Thu Nhi. Thu Nhi cười cười nói với Thái y mình đã thoải mái hơn nhiều. Tướng quân một mình ngơ ngác đứng (thu lu)một góc, nhìn Thái y và Thu Nhi một nhà vui vẻ hòa thuận, trong lòng không biết là tư vị gì.
Ngày hôm sau tướng quân lại tới, còn cầm theo một bộ da hổ, nói nếu Thu Nhi nằm lên trên chắc chắn sẽ rất thoải mái. Thu Nhi vội thoái thác nói thân thể đã tốt lên nhiều, không cần phiền phức như vậy, thế nhưng tướng quân vẫn để da hổ ở lại, nói đây là lễ vật chúc mừng năm mới Thái y, còn mang tới đó những dược liệu quý mà quan viên biếu hắn. Tướng quân cứ mỗi lần đuối lý đều lấy tiền tài ra lấp chỗ sai, hơn nữa còn là thử lần nào linh nghiệm lần đấy! Tục ngữ nói đúng, đánh kẻ chạy đi chẳng ai đánh kẻ chạy lại bao giờ!
Thu Nhi bị bệnh mười ngày, thân mình vừa mới hồi phục liền tới dược cục nhà Vũ Thư học việc sổ sách tính toán. Dược cục nhà bọn họ sắp khai trương, nếu bây giờ không học thì còn đợi tới bao giờ! Tướng quân kiên quyết không đồng ý việc này. Hắn giải thích với Thu Nhi, kiếm được tiền hay không không quan trọng, quan trọng là phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt.
Thu Nhi vốn tưởng rằng tướng quân trụ lại không được mấy ngày sẽ tự động biến mất, không nghĩ tới lần này tướng quân có thể ở bên cạnh hắn lâu như thế! Thu Nhi cố tình im lặng quan sát tướng quân. Hắn đã từng nói với tướng quân, sẽ dựa vào chính sức mình nuôi bọn nhỏ khôn lớn, chỉ có như vậy hắn mới an tâm. Trải qua kiếp nạn này, hắn có thể bảo trụ tính mạng đúng là không dễ dàng gì, thế nên hắn quý trọng cuộc sống này hơn ai hết.
Tướng quân ngoài cười nhưng trong không cười, trào phúng nói với Thu Nhi: “Ngươi đúng là đồ thù dai, chỉ có một câu mà thôi nhưng ngươi lại nhớ tới tận hôm nay!”.
Thu Nhi nhìn tướng quân, ánh mắt bình tĩnh, đáp: “Phạm nhân phạm lỗi thì có hề gì, chỉ cần nhớ rõ lần sau đừng tái phạm là được! Nhưng cùng một sai lầm ta đã phạm hai lần, sao còn có thể để mình tái phạm lần thứ ba?”.
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT