Thái y không dám tin nên cẩn thận nghe lại, sau khi xác định thật sự là song thai, trong lòng Thái y bắt đầu bất ổn. Lần trước Thu Nhi sinh sản, một đứa còn khó khăn như vậy, lần này nên làm thế nào mới tốt đây? Hơn nữa, Thu Nhi cần gánh phần dinh dưỡng cho ba người, xem tình trạng Thu Nhi bây giờ quả thực chỉ như muối bỏ biển! Thái y lo lắng đến ngày sinh sản, Thu Nhi nên như thế nào sinh hạ bọn nhỏ, cho dù có thể sinh hạ, gánh nặng mang thai hai hài tử này, có phải sẽ khiến Thu Nhi lại thêm vài phần nguy hiểm?.
Thái y căng thẳng, chuyện tới bước này hắn nên làm như thế nào mới tốt?
Thu Nhi mẫn cảm nhận ra biểu hiện của Thái y hơi bất thường, khẩn cấp hỏi: “Thái y, là đứa nhỏ xảy ra chuyện à? Không thể nào, nó hôm nay còn rất có tinh thần đá ta!”.
Thái y do dự nên nói hay là không, nếu lão cố ý không nói chuyện thai đôi, tuy rằng tỉ lệ hai đứa nhỏ sống sót nhỏ hơn một chút, nhưng hy vọng sinh tồn của Thu Nhi sẽ lớn hơn.
Thái y vẫn nhớ như in tình cảnh Thu Nhi sinh Hoan Nhi. Thời gian Thu Nhi đau bụng sinh dài hơn nữ nhân rất nhiều, từ huyệt khẩu chảy ra lượng lớn máu tụ và thịt khối. Thái y nghi ngờ có lẽ đứa nhỏ sinh trưởng trong một cái túi, đủ tháng sẽ phá túi mà ra, tựa như gà con sinh ra từ trứng! Giả sử thật sự là như vậy, đứa nhỏ nếu vốn sinh ra đã yếu ớt, không đủ sức phá túi, Thu Nhi sẽ ra sao thật đúng là khó nói!
Thái y càng nghĩ càng sửng sốt, Thu Nhi cũng vì vậy mà khẩn trương nhìn Thái y không rời mắt, hai người cứ như hai pho tượng không nhúc nhích nhìn lẫn nhau.
Phó Lâm đi đổ nước trở về vừa lúc nhìn thấy một màn kì quái như vậy, hắn cũng chỉ ngây ngốc đứng một lát liền tò mò hỏi: “Các ngươi làm cái gì vậy? Thu Nhi ngươi không tìm chỗ tựa sao? Có mệt hay không?”.
Nghe Phó Lâm nói Thu Nhi mới chợt thấy thắt lưng quả thực có chút khó chịu, thân thể giật giật tựa vào gối mềm, nói với Thái y: “Yến thái y ngài cứ việc nói thẳng đi! Thu Nhi sống đến bây giờ, tự nhận sóng to gió lớn cũng gặp qua không ít, nhưng vẫn có thể chống cự được. Đứa nhỏ khỏe mạnh hay tật nguyền, Thu Nhi đều có thể nhận!” Thu Nhi thầm nghĩ đứa nhỏ xảy ra vấn đề gì nên mới khiến Thái y lặng yên.
Thái y suy nghĩ thật lâu cũng không có ý tưởng gì, chỉ có thể đem quyền lựa chọn giao cho Thu Nhi. Thái y thanh thanh cổ họng nói: “Đứa nhỏ không phải tàn tật mà là có hai đứa! Thu Nhi, lần này ngươi hoài song thai!”.
“Cái gì?” Thu Nhi mở to hai mắt, mừng rỡ hô lớn: “Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Thái y sao ngươi không chịu nói, đây là chuyện tốt! Hai đứa bé giống nhau như đúc, mới đáng yêu làm sao!”.
Thái y nhíu mày, không chút lưu tình hắt một bát nước lạnh về cái người đang mừng rỡ như điên kia: “Ngươi có tưởng tượng được không, hai đứa bé cần bao nhiêu dinh dưỡng, hơn nữa, đến thời điểm sinh sản thì phải làm sao đây?” Tâm tình Thu Nhi nháy mắt liền rơi xuống đáy cốc, im lặng nghĩ nghĩ, nỉ non nói: “Ý ngài là, ta khả năng không bảo trụ được đứa nhỏ, phải không?”.
Thái y không trả lời, mà là bảo hắn nằm xuống để lão mát xa, trong lúc mát xa, Thái y mới chầm chậm bình tĩnh nói: “Có bảo trụ được hay không bây giờ ta không dám chắc, bất quá mọi người đều đã cố hết sức. Sau này ngươi nên nghe lời, ăn cơm cho tốt, uống dược cho tốt, nghỉ ngơi cho tốt! Nếu như thật sự không được, chúng ta cũng không thể để cho Hoan Nhi mất cha!”.
Lời nói Thái y nói Thu Nhi nghe đều hiểu, Thái y sẽ cố hết sức, nhưng đứa bé có thể thuận lợi sinh ra hay không lại phụ thuộc vào chính hắn. Hắn nhớ buổi tối vẫn còn để thừa nửa bát canh, giãy dụa muốn đứng lên, nói: “Vẫn còn nửa bát canh, ta muốn uống hết!” Thái y đè hắn lại, trấn an nói: “Nhất thời không cần phải vội, bát canh kia lạnh rồi không thể uống, đợi một lát nữa uống thuốc là được!”.
Ban đêm Thu Nhi trằn trọc khó ngủ, hắn vừa sờ bụng vừa nghĩ lại lời nói của Thái y, càng hi vọng lại càng không có tin tưởng vào hi vọng, càng thấy tương lai mịt mờ.
Thu Nhi oán thân thể mình kém cỏi, oán lão thái giám làm nghiệt trên người hắn, oán hoàng đế vô lương vô tâm, Thu Nhi đem tất cả những gì có thể oán được đều oán một lần. Hắn chợt phát hiện bản thân so với trong tưởng tượng càng muốn đứa bé trong bụng này nhiều lắm! Thu Nhi không thể nào quên những đêm ngày trên chiến trường, cũng như không thể quên được tư thế oai hùng của tướng quân khi cưỡi trên mình chiến mã. Cứ nghĩ tới bản thân đang mang trong mình dòng máu ấy, có lẽ, một ngày nào đó chúng nó cũng có thể uy phong lẫm lẫm như người phụ thân kia của chúng chăng?. Trong lòng Thu Nhi liền ấp ủ những nỗi niềm chờ mong kín đáo.
.
.
End 43
.
.
.
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT