Tiểu Đông Tử xếp lại vạt áo cho Thu Nhi, kéo chăn đắp lên người hắn, còn ngọc hành trong cơ thể phải đợi bệ hạ giá lâm rồi mới chính tay Người rút ra.
Thu Nhi vẫn bất động nằm im trên giường, đây là sự thoải mái cuối cùng mà hắn còn lại trong đêm nay.
Chưa được bao lâu thì thanh âm eo éo bén nhọn của thái giám đã từ xa vọng lại, Thu Nhi vất vả đỡ bụng ngồi dậy nghênh đón thánh giá.
Đổng Quang đế tiêu sái tiến vào, phất tay ra lệnh kẻ hầu người hạ lui xuống, mới dùng sức ôm Thu Nhi đặt lên đùi mình.
Để có thể dễ dàng rút ngọc hành khỏi huyệt khẩu, Tiểu Đông Tử đã cố ý để một phần ngọc hành lộ ra bên ngoài. Đổng Quang đế xoay xoay ngọc hành như chuẩn bị rút ra, lại ngắm nhìn cúc hoa quyến rũ, bất thình lình vận sức đâm thẳng vào thân thể Thu Nhi.
Thu Nhi hoàn toàn không có chuẩn bị trước, thắt lưng vì chịu sức ép mà thiếu chút nữa co chân đạp ngã hoàng đế. Đổng Quang đế coi như nhanh tay lẹ mắt đúng lúc chống đỡ, tay xoa xoa đại phúc Thu Nhi, cười nói: “Ha ha, đứa nhỏ lại ở bên trong loạn đá sao? Ta thích nhất hội nhìn ngươi động thai!”
Vừa rồi đứa nhỏ đá một cước khiến Thu Nhi đau đến thần chí không rõ, chỉ có thể hàm hồ đáp lại. Đổng Quang đế dường như thích chí đến nghiện, khẽ tựa đầu lên bụng Thu Nhi, còn bàn tay thì không yên phận lần xuống miệng huyệt rút ra ngọc hành, Thu Nhi thân mình chấn động, bụng nháy mắt liền trở nên cứng rắn.
Đổng Quang đế vui sướng giật giật đầu, cầm ngọc hành trong tay không ngừng làm cho hậu huyệt non mềm phun ra nuốt vào dị vật to lớn. Thu Nhi thân thể thở gấp run run, đứa nhỏ cũng sẽ không an phận, thế nhưng đối với Đổng Quang đế, trong bụng mấp ma mấp máy xao động thật sự rất thú vị. Đổng Quang đế thập phần thích hưởng thụ xúc cảm của luật động kì diệu này.
Cảm thấy sung sướng chỉ có mình Hoàng Thượng, còn Thu Nhi một lần lại một lần chỉ cảm giác được bụng trầm nặng cùng thắt lưng bị chèn ép. Thu Nhi vô lực dựa vào người Đổng Quang đế mà tận lực chống đỡ, hắn lúc này chỉ có thể nhẫn nại, nhẫn tới tận khi bệ hạ nhàm chán trò chơi này.
Sau khi thỏa mãn ham thích, Đổng Quang đế mới ngẩng đầu nhìn tới thần sắc trắng bệch đáng thương của người bên dưới, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt rơi thấm đẫm áo.
“Thu Nhi, rất khó chịu sao? Vậy ta đỡ ngươi nằm xuống nhé?” Đổng Quang đế làm như một tình nhân chăm sóc người yêu, nhưng trên thực tế hắn đã làm phụ thân của tám đứa nhỏ, Thu Nhi khó chịu đến mức nào hắn sao lại không biết.
Trải qua trường kì huấn luyện, Thu Nhi ngay cả đau đớn rên rỉ đều giống như người ta thở gấp, Đổng Quang đế thấy thế lại hưng trí bừng bừng, cởi bỏ quần áo, ném xuống ngọc hành, trực tiếp đem dục vọng của mình một đường công thành phá đất.
Thu Nhi thần trí vẫn không rõ ràng, trong mơ hồ cảm thụ đau đớn chỉ biết lắc đầu rên rỉ, vào tai Đổng Quang đế lại trở thành thiếng “Uhm” hưởng thụ đầy kích tình.
Đổng Quang đế vực Thu Nhi đang mềm nhũn dán trên người mình dậy, vuốt vuốt cự phúc của bản thân, ra lệnh: “Thu Nhi, mau lại đây, ai cho ngươi được phép nhàn hạ!” Dứt lời, còn trừng phạt hướng song đồn Thu Nhi vỗ nhẹ vài phát.
Thu Nhi gian nan mở to mắt, mơ mơ hồ hồ ngay cả tiêu cự cũng nhìn không chuẩn, chỉ bằng trực giác nhớ lại dáng hình người trước mắt, chuẩn xác tìm tới nơi hầu kết Đổng Quang đế, vươn đầu lưỡi linh hoạt loạn khiêu.
Bộ phần mẫn cảm nhất trên người Đổng Quang đế chính là hầu kết, cũng chỉ có đầu lưỡi Thu Nhi mới có thể làm cho hắn hưng phấn. Đổng Quang đế nhanh chóng bắn một lần, thân tử nhuyễn hạ, thoải mái kêu: “Thu Nhi, không cần chỉ tại nơi đó! Phía dưới, phía dưới!”
Thu Nhi dùng hết sức lực vực mình dậy cũng chạm không đến phía dưới, đành lo sợ kêu lên: “Bệ hạ, Thu Nhi không tới!”.
Đổng Quang đế trái lại không hề sinh khí, ôn nhi xoa xoa bụng Thu Nhi mới cười rồi nói: “Ha ha, trẫm sao có thể quên bụng Thu Nhi đã lớn như vậy!” Nói xong liền từ trong thân thể Thu Nhi lui ra, xoay người một cái liền nằm ngửa trên giường. Cự vật đặt ở phúc thượng đã lui đi, Thu Nhi vừa mới nới lỏng tinh thần một chút đã bị Hoàng Thượng bắt đứng lên tiếp tục hầu hạ.
Nằm úp sấp quỳ gối trên giường, Thu Nhi đỡ bụng gian nan cúi người, đầu lưỡi linh hoạt trên thân thể cường tráng phía dưới mà vẽ thành một đường, chạy dọc từ hầu kết đến ngực, tại hai điểm mẫn cảm khẽ duyện cắn, tay hắn cũng không nhàn rỗi mà đặt tại bộ phận vừa thâu long đoạt hổ kia cao thấp bộ lộng. Cầm trong tay vật lại vừa cứng lên, Thu Nhi thức thời hé mở cúc hoa đã ướt đẫm mật ngọt, mời ong gọi bướm.
Lần này thời gian phát tiết càng thêm kéo dài, mãnh long phía dưới dường như mặc sức điên cuồng tàn phá. Vào thời khắc Hoàng thượng rút khỏi thân thể Thu Nhi, Thu Nhi liền suy sụp ngã nhào trên giường.
Sau khi Đổng Quang đế tầm hoan thỏa mãn, liền cẩn thận đặt Thu Nhi xuống, chân gác lên người Thu Nhi, một bên vuốt ve quả núi nho nhỏ trước mặt, một bên cảm khái nói: “Đã nhiều năm như thế, vẫn chỉ có Thu Nhi hiểu lòng trẫm!”.
“Vậy…bệ hạ, người có thích Thu Nhi không?” Từ yến hội sáng nay tới bây giờ Thu Nhi vẫn day dứt vấn đề này, mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ không bằng trực tiếp hỏi ra.
Đổng Quang đế cười ha ha, tự tiếu phi tiếu nhìn Thu Nhi: “Vì sao ta lại không thích nhỉ?”
Thu Nhi coi câu hỏi như lời trả lời khẳng định, hạnh phúc câu lên một nụ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT