Editor: Mai Tuyết Vân

Nhìn thân pháp quỷ mị của cô, hổ biến dị tức giận đỏ mắt, nhìn bầy zombie đằng xa, mọi người quyết định cứ giết hết. Nghĩ là làm, mọi người đều mang súng đạn tích trữ ra. Người nhà họ Bạch cũng vậy, bọn họ lấy súng đạn, chuẩn bị kỹ càng.

Còn Bạch Nhược Oánh vẫn chọc giận con hổ, khiến ánh mắt của nó chỉ nhìn vào cô, thần thức của Bạch Nhược Oánh đều tập trung lên hổ biến dị. Bây giờ nó rất tức giận, ánh mắt đỏ lên, càng muốn thăng cấp, dù có thăng được hay không, điều này khiến nó khó chịu, là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. 

Lúc tiếng súng vang lên, bên này mọi người đều nổ súng vào đàn zombie, các zombie ngã xuống từng con một. Bấy giờ, hổ biến dị cũng di chuyển, mà mục tiêu của nó không phải là Bạch Nhược Oánh, không phải những người kia, mà là bọn zombie. Nhìn cảnh kỳ lạ này, mọi người đều ngẩn ngơ, chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ đột nhiên hổ biến dị quyết định trợ giúp đồng loại của nó sao?

Bạch Nhược Oánh không nghĩ như vậy, xem ra hổ biến dị đang bước vào giai đoạn thăng cấp, lại xuất hiện đàn zombie, để nó ngửi thấy mùi năng lượng. Nhìn hổ biến dị ăn zombie, Bạch Nhược Oánh hô to, “Mọi người mau lên xe, rời khỏi chỗ này.’’

Nghe cô nói thế, mọi người mới kịp phản ứng, lên xe chân nhấn ga, [] muốn chạy đến cửa chính thủ đô. Lúc này, hổ biến dị nhìn chiếc xe rời đi, quay đầu lại, vẫn ăn đám zombie dưới chân.

Cuối cùng cũng rời khỏi phạm vi có hổ biến dị, mọi người thở phào nhẹ nhõm, Bạch Nhược Oánh quay đầu lại phía sau. Nếu cô không nhìn nhầm, thì ánh mắt của hổ biến dị tràn đầy hận ý, thấy hổ biến dị bắt đầu có chỉ số thông minh. Không được, hổ biến dị này không thể giữ lại, không riêng gì nguyên nhân khác, chính là muốn trấn an Ẩm Huyết đang run rẩy. Cô quyết định tìm cơ hội lén ra ngoài giải quyết con hổ biến dị cho xong.

Thủ đô không hổ danh là thủ đô, từ xa nhìn lại, thủ đô đã có quy mô bảo vệ rất hoành tráng rồi. Bạch Nhược Oánh cảm thán, xem ra những người bên trong rất có tài lực, khi tận thế xảy ra mới có thể trong một thời gian ngắn đã thành lập được khu phòng vệ có quy mô như vậy đúng là không dễ dàng.

Khi xe cách cửa thành phố năm mét, có người bảo bọn họ dừng xe, tiếp theo đã thấy một chiến sĩ mặc quân trang đi tới. “Chào cô!’’ Anh gõ vào cửa sổ xe. “Vâng, chào anh.’’ Bạch Nhược Oánh hạ cửa xe sổ xuống đáp lời.

Mắt liếc nhìn về chiếc xe Hummer, người đàn ông bên trong xe trình ra một tấm thẻ, người lính để họ đi. Rồi lại nhìn người lính bên cạnh mình, tác phong chuyên nghiệp đang nói gì đó.

Thấy khuôn mặt thanh tú của cô, người kính lập tức sững sờ, sau đó đỏ bừng mặt, “Thật xin lỗi, lần đầu tiên vào thủ đô, phải tiến hành kiểm tra. Hơn nữa mỗi người cần nộp một lượng vật tư nhất định cho thành phố. Nếu như cô là dị năng giả thì mục này có thể miễn.’’

Người lính đếm trong xe có tổng cộng bốn người, trong đó ba người là trung niên, chẳng qua nhìn họ không hề nhếch nhác. Đã như thế phải có chút thực lực, rồi lại vết máu ở đầu xe, không biết đã cán chết bao nhiêu zombie rồi.

"Phải kiểm tra thế nào? Tôi là dị năng giả tốc độ.’’ Bạch Nhược Oánh nghe phải kiểm tra, gật đầu, quy trình cũng rất hoàn thiện, tránh để người nhiễm độc zombie vào thành phố.

"Chúng tôi có dụng cụ chuyên dụng, chỉ cần lấy ít máu là có thể xét nghiệm xem có lây nhiễm virus hay không. Nếu không sao có thể trực tiếp tiến vào thành phố, nếu như bị lây, sẽ cách ly 12 giờ, vì sau khi nhiễm virus sau 12 giờ đều sẽ có khả năng tiến hóa thành dị năng giả.’’ Người lính nói.

Bạch Nhược Oánh cảm thán, đúng là thủ đô có khác, đã nghiên cứu ra phương pháp kiểm nghiệm vị khuẩn từ lâu, cũng may, cô còn tưởng phải cách ly rất lâu đấy, nói như thế, muốn vào thành phố cũng rất phiền phức.

"Được rồi, có thể kiểm tra ở đâu?’’ Bạch Nhược Oánh gật đầu.

"Mời đi bên này.’’ Người lính nghe nói cô là dị năng giả, trong ánh mắt thêm phần tôn trọng.

Theo anh đến nơi kiểm nghiệm, nhìn mấy người đàn ông đã kiểm tra xong đứng cạnh máy đo lường, không có ý rời đi, xem ra muốn chờ bọn họ đây.

Lúc này, tiếng hừ lạnh của Lưu Minh truyền đến tai cô, Bạch Nhược Oánh lắc đầu, sau đó kiểm tra cùng mọi người. Có lẽ mới sáng sớm, người vào thành phố cũng không nhiều lắm, nên cũng không đông mấy.

Bác gái quân nhân trung niên chỗ kiểm tra, vừa nhìn thấy Lưu Minh, [] ánh mắt đã bị sự đáng yêu hấp dẫn, sau đó từ miệng của bác ấy, Bạch Nhược Oánh biết không ít chuyện trong thành phố.

Bây giờ tốc độ trấn áp bộc phát zombie của thủ đô là nhanh nhất, chế độ quản lý cũng khôi phục. Thủ đô chia làm các bộ phận: Đầu tiên, trung tâm của thủ đô chính là cao ốc trung bộ, là nơi quản lý của thủ đô, thứ hai là viện nghiên cứu khoa học, là địa bàn của các nhà khoa học, cũng là nơi quan trọng nhất, thứ ba là nơi người dân sinh sống.

Mà nơi ở cũng chia làm ba cấp, cao cấp, trung cấp và cuối cùng là sơ cấp. Nở ở cao cấp, chính là chỗ ở của dị năng giả, dĩ nhiên người thân của dị năng giả phải nộp lên một lượng vật tư nhất định mới có thể ở cùng.

Trung cấp, còn gọi là công hội, là nơi người bình thường và dị năng giả tiếp nhận nhiệm vụ, hai là nơi trao đổi buôn bán của dị năng giả. Sơ cấp là nơi người bình thường ở.

Về công hội, bất kỳ ai trong trụ sở đều có thể đến công hội đăng ký để trở thành thành viên. Cũng có thể thông qua nhiệm vụ mà đổi điểm vinh dự để thăng cấp. Bây giờ, tiền tệ lưu thông trong kinh thành chưa phải là thủy tinh thể, mà là điểm vinh dự, 1 điểm vinh dự có thể đổi được khẩu phần ăn một ngày.

Người có cấp bậc càng cao, thì có thể nhận càng nhiều nhiệm vụ ở công hội, hoặc cũng có thể nhận một số nhiệm vụ cao cấp, dĩ nhiên nơi này dị năng giả chiếm đa số.

Phần lớn người có dị năng đều đến đây thành lập tiểu đội đánh thuê của mình, có thể thông qua việc nhận nhiệm vụ để thăng cấp, cấp càng cao thì tiếng nói của tiểu đội mới có trọng lượng.

Trong căn cứ có mấy tiểu đội đánh thuê nổi tiếng, một là tiểu đội Lôi Điện, đội trưởng là Tần Thiên, dị năng giả hệ lôi*. Hai là tiểu đội Phi Ưng, đội trưởng là Nguyên Ưng, là dị năng giả hệ hỏa. Ba là tiểu đội Băng Linh, đội trưởng là Thiện Lăng Băng, dị năng giả hệ băng. Bốn là tiểu đội Kim Quang, đội trưởng là Lý Kim Quang, dị năng giả hệ kim. Năm là tiểu đội Như Phong, đội trưởng là Hình Phong, dị năng giả hệ phong.

*lôi: sấm sét.

Nghe bác gái giời thiêu, Bạch Nhược Oánh không nói gì, lúc ông Hình nghe tên tiểu đội Như Phong, sắc mặt bỗng trầm xuống. Ngược lại hai mắt Lưu Minh vút sáng, bên trong ngập tràn sự sùng bái và ngưỡng mộ, khiến bác gái yêu thích không thôi. Lập tức viết cho bọn họ một bức thư đề cử, muốn chồng của bác gái, cũng chính là người quản lý nhà ở, phân cho họ một chỗ ở tốt.

Cầm thư đề cử, khóe miệng Bạch Nhược Oánh giật giật, không ngờ con hàng bại não cũng có bản lĩnh này. Mấy người bọn họ, ngoại trừ bà Bạch ra, bốn người đều cầm huy hiệu dị năng giả và một cái thẻ ra ngoài. Nhìn bọ họ đi ra, mấy người đàn ông kia mới đi về phía trước.

“Chào mọi người, trước đây cùng chung hoạn nạn, tôi còn chưa kịp giới thiệu. Tôi là Nguyên Ưng, nếu như sau này mọi người có khó khăn gì trong thành phố, mọi lúc đều có thể đến tìm tôi.’’ Người đàn ông anh tuấn giới thiệu mình, ánh mắt của anh lướt qua Lưu Minh một chút, dĩ nhiên chỉ rước lấy một trận khinh thường.

Nguyên Ưng? Đội trưởng tiểu đội Phi Ưng, không ngờ cô lại may mắn như vậy. "Cảm ơn anh, tôi là Bạch Nhược Oánh, còn đây đều là người nhà của tôi, hiện giờ chúng tôi phải đi lấy xe, sau đó đến chổ quản lý nhà ở.’’

"Nếu như thế, chúng tôi không quấy rầy nữa.’’ Nói xong Nguyên Ưng mang theo đồng đội rời đi.

"Hừ, tên này hả, nói chúng ta có chuyện thì tìm họ giúp một tay, nhưng cả địa chỉ cũng không nói một chữ, không có thành ý, hừ!’’ Nghe Lưu Minh nói, cô lắc đầu, địa chỉ của tiểu đội Phi Ưng, chỉ cần tùy tiện hỏi cũng biết, thế là tìm được rồi.

"Chào mọi người, tôi là hướng dẫn viên ở đây, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho mọi người?’’ Bạch Nhược Oánh cau mày, [] đưa thư đề cử cho anh ta, anh ta đọc thư đề cử, “Mời đi theo tôi làm thủ tục nhập cư.’’ Làm thủ tục nhập cư rất đơn giản, chỉ cần ghi những thông tin cơ bản vào một tờ giấy là được.

Điền xong những thứ này, không ngờ anh ta lại đưa cả nhà cô đến một khu biệt thự, xem ra một bức thư tiến cử đúng là rất tốt, Bạch Nhược Oánh nghĩ thầm. Thực tế thì các thành viên của tiểu đội dị năng đều ở cùng nhau, như vậy cũng thuận tiện hơn. Bạch Nhược Oánh lựa chọn một căn biệt thự nhỏ, vị trí tương đối tốt. Trong căn cứ cho phép lái xe, nhưng xăng xe thì tự mình xử lý, cho nên xe trong căn cứ cũng không nhiều, Bạch Nhược Oánh nghĩ, nếu đây là trước khi tận thế, không phải rất bảo vệ môi trường sao? Giao chìa khóa nhà cho cô, anh ta rời đi.

Nhìn căn nhà tạm thời, cô khá hài lòng, lầu dưới là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, ba phòng ngủ cho khác, trên lầu có phòng sách, hai phòng ngủ. Nơi đây điện nước đều đủ cả, thực sự không tồi, nhìn cách bày trí nội thật xem ra chủ nhân của biệt thự rất có mắt nhìn. Không xa hoa lại lịch sự tao nhà, khiến người khác thư giãn, mọi người đều rất vừa ý.

Mặc dù nói, tiền thuê chỗ này hơi cao một chút, tất nhiên tiền thuế chính là điểm vinh dự, nhưng bọn họ còn chưa có một điểm nào. Bây giờ căn cứ chưa biết được tầm quan trọng của thủy tinh thể, tin rằng không lâu sau các nhà khoa học sẽ phát hiện ra công dụng của nó. Nhưng về phần thủy tinh thể có ích lợi gì, không phải là việc cô quan tâm. Nói vậy cho đến lúc đó, tất cả phí chi trả đều dùng thủy tinh thể mà thanh toán rồi.

Bà Bạch đặt ít nguyên liệu vào bếp, nấu mấy món đơn giản, mọi người đã lâu không ăn một bữa thế này, đều ăn như hổ đói, vô cùng vui vẻ. Nhìn cả nhà như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc. Nhường hai phòng ngủ chính trên lầu cho ba người trung niên, cô và Lưu Minh lựa phòng khách dưới lầu.

Cô trở về phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ, Bạch Nhược Oánh nhớ đến không gian của cô, tiến vào không gian, nhìn rau quả trái chín bên trong. Xem ra cô không hái chúng cũng không hư, cô đi đến ao máu lần trước.

Máu trong ao càng lúc càng đặc lại, may mà không có mùi tanh, nếu không không gian sẽ toàn mùi máu thì không tốt. Nhưng vì sao ao máu này lại ở đây? Còn bông hoa giữa ao máu, hay là còn gì nữa? Suy nghĩ một chút, Bạch Nhược Oánh vẫn nghĩ không ra, cô uống một ít nước suối, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.

Lúc này, Bạch Nhược Oánh nhớ tới con hổ biến dị kia, cô thả thần thức ra, thấy người nhà mình đã ngủ. Cô biết mình phải thừa dịp hổ còn ở gần đây, động thủ trước giết nó. Bạch Nhược Oánh mặc đồ đen, cầm áo lông trong tay, suy nghĩ một chút, cuối cùng để nó lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play