Ánh mặt trời buổi chiều tà phả ánh vàng lên bầu trời. Những con đường thành phố vẫn lưu giữ hơi nóng của ngày. Khách du lịch và dân địa phương tản bộ dọc con phố North Terrance, ngang qua trụ sở đường sắt ngày trước, giờ là bản doanh của một song bài và khách sạn Hyatt, nơi những tia nắng cuối ngày nhảy múa trên vòm cây. Nhiều người khác đang nhẩn nha thưởng thức những món đồ uống mát lạnh ở các quầy bar ngoài trời dọc con phố tấp nập.

Từ chiếc bàn nhỏ đang ngồi, Mariel lơ đãng nhìn về chỗ trước kia cô và Dane từng ngồi vui vẻ ăn uống cùng nhau - chỉ có chiếc xe bán bánh cũ kỹ là không còn nằm đó. Một hàng dài những chiếc taxi đợi khách đỗ san sát nhau dọc lề đường. “Xe bán bánh dạo là biểu tượng sống cả thế kỷ nay ở cái vùng Adelaide này,” cô lẩm bẩm. “Em đã định đãi anh một suất bánh dạo vì đã nhường em cầm lái... và vì anh đã vô cùng dễ thương khi chọn cho em căn phòng la đà những tán cây.”

Anh nuốt gọn một ngụm bia phồng miệng. “Trời này không hợp cho các xe bán bánh dạo.”

“Dẫu thời tiết thế nào cũng đều là mùa của những chiếc xe đó cả mà. Cả chục năm nay em chưa được nếm lại món bánh ấy.” Cô mím môi thưởng thức nước chanh qua một chiếc ống hút.

Anh biết không, em đã cố mô tả cho Luc... Làm sao có thể thuyết phục người khác, đặc biệt khi người đó là dân Pháp, gật gù tán thưởng một món ăn ngon tuyệt, khiến cho anh ta hiểu miếng bánh nướng nhân thịt chấm vào món súp đậu sền sệt rồi điểm thêm một chút tương cà chua mới thực là báu vật của vị giác được? Còn cái cảm giác là lạ khi đứng ăn ngay cạnh xe bánh nữa, chẳng buồn so vai với các công nhân vệ sinh, đám cảnh sát hay các chính trị gia cho dù bất kỳ điều gì xảy đến!

Anh nghiêng cốc nhấp ngụm nước rồi gật đầu. “Anh đoán là em đã từng thấm thía cảnh đó rồi.”

“Đúng thế thật...” Cô tựa cằm vào một lòng bàn tay hướng lên, hút thêm một hơi nước nữa từ chiếc ống hút, trong khoảnh khắc, anh và cô bỗng như bé lại, ngốn ngấu bánh nướng và nước xúp trong mồm, tỵ nạnh nhau xem ai ăn được nhiều tương hơn, ngóng trông từng phút lớp vỏ bánh thấm sũng nước xúp...

Cô không để ý người anh cử động, cho tới khi cảm thấy hơi ấm bàn tay anh chạm vào cô. Ngón tay cái anh trượt nhẹ qua mặt trong cổ tay cô. “Thế thì anh và em tự làm bánh vậy.”

Cái cách anh nói câu đó - như thể anh chẳng hề nói về món bánh nướng mà đang nhắc đến thứ gì đó thú vị hơn nhiều. Mắt cô chạm phải mắt anh, cô cảm thấy mình đang miễn cưỡng chìm vào vẻ hứa hẹn đầy chắc chắn trong đó.

Người đàn ông đang nhìn cô đây không còn là cậu trai mới lớn mà cô từng biết. Dane sẽ chẳng ngại ngần gì mà không làm điều anh muốn, dù là để kinh doanh hay chỉ đơn giản là một thú vui. Hiểu ra điều này, cô cảm thấy lành lạnh dọc sống lưng. Cô cố giật lại tay mình, nhưng nắm tay anh càng xiết chặt hơn.

“Đừng,” anh nói rồi nâng cánh tay cô lên, đặt lên đó một chuỗi nụ hôn từ giữa lòng bàn tay lên đến tận khuỷu, mắt vẫn không ngừng quan sát cô bừng bừng nhìn anh khi anh làm thế.

Cảm giác mơn man khắp da thịt cô - quá đỗi dịu dàng.

Mạch cô đạp liên hồi dưới làn môi anh - quá đỗi rộn ràng.

“Chúng ta đang là một cặp tình nhân, em nhớ chứ?” m sắc trầm ầm trong giọng anh làm rung động cả da thịt cô.

Hít một hơi, cô lắc đầu quầy quậy, vừa để làm rõ hơn vừa để phủ nhận lời anh. “Giờ không có ai hau háu xem chúng ta cả. Anh không cần phải... làm thế nữa.”

“Không chắc đâu - em sẽ không thể biết được ai đang dõi nhìn mình đâu, em nên nhớ kỹ điều anh vừa nói nhé. Giờ thì mình về nhà nào.”

“Bữa tối đây rồi, mademoiselle[3].” Dane đặt những đĩa thức ăn nghi ngút hơi thơm phức xuống chiếc bàn thanh nhã kiểu Pháp. Hai chiếc bánh nướng nằm trang trọng giữa đĩa tú ụ đậu xanh, trông chẳng ăn khớp gì với vẻ nền nã cổ điển của căn phòng.

“AH, merci, garcon, c’est très magnifique.”[4] Cô mỉm cười với anh, nụ cười gợi nhắc anh về những ngày xưa cũ, rồi nói, “Nhưng theo truyền thống món này phải ăn đứng mới đúng điệu.”

[3] Thưa tiểu thư

[4] A, cảm ơn cậu bé nhé, món ăn trong hấp dẫn quá.

“Vứt xừ truyền thống đi,” anh vừa đáp vừa kéo ghế cho cô. Anh đưa cho cô một lọ tương cà chua đã vơi phân nửa, đồng thời dặn với theo, “Chừa cho anh một tí nhé.”

“Hên xui.”

Dane ngắm cô dốc ngược chai tương trên phần thức ăn của cô rồi đưa cho anh. Chỉ có cô nàng Mariel Davenport mới có thể ăn món bánh sũng nước xúp điểm xuyến với sặc sỡ sắc xanh đỏ mà vẫn giữ được chút phong thái thanh lịch.

Cô nhấp ngụm rượu trong cốc của mình. “Vậy là bố anh vẫn chưa chuyển vào thành phố sống?”

“Chưa.” Anh xiên nĩa của mình lên chiếc bánh, xén hẳn một góc.

Cô cau mày, ánh mắt thoáng vẻ không vui. “Em biết tuổi thơ anh chẳng mấy êm đềm gì. Nhưng bác đã cao tuổi rồi - giờ chắc bác cũng phải bảy mấy rồi chứ chẳng ít ỏi gì. Làm sao bác sống một mình được?”

“Em biết bố anh rồi đấy - ông luôn có một bà trẻ bốn mươi nào đó duyên dáng và khỏe mạnh ở quanh để giúp ông sống.” Anh nhai mạnh hơn khiến hàm bị đau.

“Ồ.”

“Chính xác là như thế đấy.”

Mariel biết rõ hoàn cảnh của anh. Cô biết cả bố lẫn mẹ anh đều dính vào những mối quan hệ phóng túng ngoài vợ ngoài chồng. Cô biết mẹ anh đã dọn sang bang khác sống với người tình mới từ khi Dane mới lên bảy. Cô biết bố anh đã gửi đứa con trai độc nhất đi học nội trú ở ngôi trường mà anh và cô học chung với nhau vì ông không muốn đứa con trai làm cho mình lấn cấn chân tay.

“Anh vẫn có thể xoay xở tốt mà không cần ông ấy hỗ trợ,” anh nói giữa khoảng lặng im. Anh đã tự bước trên hành trình của mình cho đến khi học xong đại học như bất cứ gã trai bình thường nào khác, chờ đợi người khác chi trả mọi khoản, cho đến khi anh và Justin cùng nhau chung vốn làm ăn. Mọi việc suôn sẻ - còn tốt đẹp hơn cả niềm mong đợi của họ. Những thành tựu tài chính mà anh gặt hái được trong năm năm bằng người khác cần mẫn cả đời.

Anh đã chẳng cần đến gia đình. Chẳng cần đến bất kỳ ai. Phụ nữ xuất hiện trong đời anh rồi lại rời bỏ anh khi họ nhận ra rằng anh không sẵn sang cho mối quan hệ lâu dài hoặc khi hiểu rõ xuất thân của anh và thiên hướng gắn bó tạm thời của anh.

Giàu có chính là hạnh phúc.

Thật lạ, nhưng đêm nay anh không hề thấy vui trước ý nghĩ đó như trước đây. Anh đặt dao nĩa của mình xuống làm phát ra tiếng lanh canh của bạc va vào đồ sứ rồi tóm lấy cốc rượu nốc một ngụm dài và chậm rãi.

“Vậy là em nên hiểu anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi quyết định về việc gắn bó lâu dài và sinh con đẻ cái?”

Phải chăng cô nhìn thấu tâm tư của anh? Những ngón tay của anh siết chặt chiếc cốc. “Em vẫn biết anh rồi đấy: độc thân trường kỳ. Còn về chuyện con cái - cả nghìn triệu năm nữa vẫn không. Không bao giờ. Không đời nào.”

“Như thế thì buồn lắm anh Dane. Anh đang để cho tuổi thơ của mình chiếm ngự cuộc sống hiện tại của bản thân. Không gì có thể đáng giá hơn gia đình được. Nếu anh muốn nói bất cứ chuyện gì, vào bất cứ thời điểm nào...” Mariel đặt dao nĩa của mình về một bên đĩa, cô chạm phải ánh nhìn thân thuộc trong mắt anh.

Anh gật đầu ngay. Mariel. Chân thật, vô tư, luôn biết quan tâm. Cô đang vỗ về anh theo cái cách cô vẫn đã từng làm. Người duy nhất mà anh có thể thổ lộ tâm tư cùng. Thật không may, ngay lúc này đây, anh muốn cô xoa dịu nhiều hơn so với trạng thái tình cảm hiện tại của anh. Với nhiều lời hơn nũa.

Quên chuyện đó đi, Huntington.

Kiềm chế thân dưới đang muốn bùng phát, anh vươn thẳng người, để lại chiếc khăn ăn bằng vải lanh trên bàn. “Anh còn có quả đào tương và một ít...”

“Em chừng này là đủ rồi. Cảm ơn anh.” Đưa khăn ăn lên lau miệng, cô đứng dậy. “Em đang lười chảy thây lên được, không giúp anh cọ rửa đâu. Em vẫn chưa khám phá hết ngôi nhà anh.”

“Cà phê không em?”

“Em thích uống nước lọc đá hơn, cảm ơn anh.”

Khi rửa xong bát đĩa, anh thấy cô trong căn phòng kế bên, nơi cô khám phá ra các dụng cụ nhiếp ảnh của anh và đang thử nghịch máy ảnh. Cô chụp anh vài bức liên tiếp với tốc độ nhanh rồi kiểm tra thành phẩm của mình trên màn hình nhỏ. “Hoàn toàn có dáng làm người mẫu nam. Hôm trước em không nghĩ thế, nhưng giờ thì em đã thay đổi quyết định. Em sẽ mượn máy anh thêm một lúc nữa,” cô thao tác tiếp. “Em sẽ sao những bức ảnh này vào máy tính của anh. Anh có trang web riêng không?”

“Anh không.”

Anh đặt cốc của họ lên bàn nước rồi tiến về phía cô.

“Trang web làm ăn cũng không có sao?”

Anh nheo mắt nhìn cô. “Em sẽ không muốn đăng những bức ảnh này lên trang công ty anh đâu.”

“Nhưng chắc anh có tham gia một mạng xã hội nào đó chứ?”

“Anh đâu có thời gian tán chuyện nhảm.”

“Chỉ là để giữ liên lạc và chia sẻ với mọi người thôi,” cô chỉnh lại lời anh. Cô chụp ảnh lần nữa rồi ngắm nghía bức hình. “Đã có lúc anh từng nhỏ to với em mọi chuyện.” Mắt cô gặp mắt anh, ánh dịu dàng. “Đúng vậy, hầu hết mọi chuyện.”

Chiếc bóng những ngày thơ trẻ của họ cuộn xoáy trong đôi mắt xanh thẳm sâu đó, trong khoảnh khắc anh như bị lạc vào một thế giới khác, ngược về thời điểm khác. Chia sẻ cốc nước quả rẻ tiền nóng hổi khi đi xem phim. Khăn tắm và xúc xích nướng. Lần cô quay cóp trong giờ kiểm tra. Ngày anh nhận được bằng lái xe rồi lén lấy chiếc BMW của bố chở cô đi lòng vòng rồi đâm sầm lên lối cho khách bộ hành...

Anh với tay lấy chiếc máy ảnh nhưng cô đã nhanh nhảu giấu nó sau lưng. “Cử động của anh chậm đi theo tuổi đấy,” cô trêu anh.

“Cũng có thể vì em giấu đồ giỏi hơn.” Anh thu hẹp khoảng cách giữa anh và cô cho đến khi chỉ còn một gang tay. Anh hít một hơi mùi dầu gội kim ngân cô vẫn dùng.

“Anh nói thế nghĩa là sao?” Cô nháy mắt với anh, vẻ hoàn toàn ngây thơ.

Anh đặt đôi tay mình lên vai cô, cảm nhận những chiếc xương mảnh dẻ bên dưới làn da láng mịn. “Em biết rõ điều anh muốn nói mà. Ánh mắt em và câu nói từng nhỏ to với em mọi chuyện làm anh phân tâm.”

Dường như những đường dây áo cô bên dưới ngón tay chưa đủ làm anh phân tâm. Không có dây áo ngực, anh để ý thấy thế. Chỉ có dây váy...

Hầu như không chạm vào cô, anh trượt đầu ngón tay mình dọc cánh tay cô, cảm nhận những sợi lông tơ tí xíu trên đó đứng dựng lên như có một luồng run rẩy xuyên qua cô. Khóa chặt người cô bằng một tay, anh giơ tay còn lại qua vai cô lấy chiếc máy ảnh, rồi thấp dần...

Ghì sát cô để làm gì anh đã quên lãng mất. Mọi thứ cuốn sạch khỏi tâm trí anh ngoại trừ cảm giác đôi gò bồng đảo của cô ép vào ngực anh và mùi hương làn da cô. Bàn tay rảnh rang còn lại của anh lướt trên phần da lưng trần nhẵn mịn của cô, qua từng đốt sống, cho đến khi gặp rìa bộ váy và lần vải cứng.

Đầu cô hơi ngửa ra sau, đôi môi đầy mời gọi, cổ họng anh đầy khát khao. Ấm áp, mềm mại. Tâm trí lờ mờ.

Tất cả nhoi nhói trên vành môi anh, nhảy múa trên mặt lưỡi anh...

Khỉ thật!

Lần này không phải là một cô nàng vô danh trong một căn phòng lạ lẫm, thứ duy nhất cả anh lẫn cô nàng vô danh quan tâm là thỏa mãn ham muốn của mình. Anh thầm chửi thề. Bố khỉ cái giây phút anh muốn thể hiện mình. Anh chỉ muốn ngửa hẳn đầu ra sau mà văng những lời đó ra ngoài.

Không giống như tối qua hay chiều nay, anh biết anh sẽ không ngừng lại cho đến khi làm cho cô rên rỉ sung sướng bên dưới anh. Mà cô thì chưa sẵn sàng làm chuyện đó. Anh cũng không muốn mạo hiểm trước buổi dạ tiệc đêm mai.

Vì thế lần này anh bước lùi một bước, hôn nhẹ lên đôi môi chờ đợi của cô với lời hứa hẹn đam mê ngọt ngào và nói, “Anh có vài thứ chưa xong cho dạ tiệc đêm mai; tốt hơn cả anh phải giải quyết xong xuôi đã.”

Cô nhấp nháy mắt nhìn anh như vừa chợt tỉnh giấc. “Vậy thì đừng để em giữ chân anh nữa.” Giọng nói hơi đanh lại của cô như những chiếc gai khuấy động trí tò mò trong anh.

“Có thể em nên đi ngủ sớm đi. Đêm mai sẽ rất dài đấy.” Anh bỏ lửng lời mình ở đó.

Cô gật đầu. Không nói một lời.

Anh quay người đi trước khi để cho mình thay đổi ý định, rồi leo cầu thang lên phòng làm việc. Gã đàn ông trải nghiệm trong anh biết khi nào chờ đợi là tốt hơn.

Khi Mariel xuống nhà vào sáng hôm sau, Dane đã ăn mặc chỉnh tề. Chiếc valy và túi đựng đồ nằm gọn trên bàn bếp. Anh đang đứng ở bàn ăn sáng, đọc báo và nhâm nhi cà phê.

“Chào anh.”

Anh nhìn lên cô, đôi mày hơi cau lại như thể khó chịu khi thấy cô ở đó. “Chào em.”

Anh lại tiếp tục quay về với trang báo, nhưng cô có thể cảm nhận trạng thái căng thẳng tỏa ra xung quanh anh như có dòng điện giật dữ dội. “Có phải em vừa phá vỡ nếp sống quen thuộc của anh hay làm điều gì không phải phép?”

Anh đưa mắt sang trang báo tiếp theo. “Không. Tất nhiên là không rồi.”

“Vậy thì sao anh lại như thế?”

Anh nhìn lên lần nữa, gặp phải ánh mắt chăm chú của cô. “Anh chưa từng ăn sáng với phụ nữ trong căn nhà này; nó khiến anh thấy lạ lẫm.”

“Đừng đùa với em chứ. Dane Casanova Huntington chưa từng qua đêm với phụ nữ sao?”

Anh lại chúi mặt vào tờ báo. “Anh không nói như thế.”

“Vậy ra họ đều là Lọ Lem sao?”

“Anh có một căn hộ áp mái trong thành phố.” Anh nhấp thêm chút cà phê rồi nhanh chóng đặt cốc trở lại bàn. “Hôm nay anh sẽ bận cả ngày, để lo liệu buổi tiệc tối.” Anh nhìn bể bơi qua cửa sổ. “Anh đã đặt một phòng ở khách sạn, lúc nào em đã chuẩn bị xong xuôi anh sẽ cho xe đến đón.”

Cô vẫn đang tiêu hóa đoạn lời đầu tiên của anh. “Anh mua một căn hộ trong thành phố chỉ để vui vẻ?”

Anh chậm rãi thở ra. “Anh muốn giữ đời sống cá nhân của mình đúng như thế. Hoàn toàn riêng tư. Anh cũng đã lên lịch hẹn với thợ mát xa, dịch vụ spa, chuyên viên làm tóc và trang điểm,” anh nói tiếp, như thể cô chưa hề ngắt lời anh để buông một câu hỏi mà rõ ràng anh chẳng hề thấy dễ chịu nếu phải trả lời. “Anh có quên khâu nào không?”

Cô theo kịp những lời anh nói. “Em nghĩ là không,” cô chậm rãi lên tiếng. “Em có thể tự chỉnh trang một mình được. Tất cả những người anh gọi đến có quen trang điểm trong các dịp quan trọng không?”

Cô chỉ nhìn ra vẻ trống rỗng trong mắt anh, dường như anh đã cố tình xóa mọi dấu vết. “Đêm nay rất quan trọng đấy, Mariel.”

“Em biết điều đó.”

“Chúng ta sẽ ở lại qua đêm, vậy nên nếu em còn quên món đồ nào...”

Như là những viên thuốc ngừa thai của cô chẳng hạn?

“Qua đêm sao?”

“Anh và em sẽ mang đến cho họ vài mẩu tin con con để đầu cơ. Chẳng phải ta đã thỏa thuận thế sao?”

Ôi chao. “Tất nhiên rồi. Cánh nhà báo.” Toàn bộ căn nguyên của cái trò ngớ ngẩn này.

Đám nhà báo không phải là động cơ khiến anh hôn cô hôm qua.

Nhặt chiếc túi của mình lên, anh hướng ra cửa, tay nghịch xoay vần những chiếc khóa xe. Anh đang bồn chồn hay đang phát cáu? “Anh sẽ gặp em ở căn phòng đã đặt lúc sáu rưỡi nhé.”

***

Cả buổi chiều Mariel hoàn toàn vui vẻ ở phòng spa và các phòng trang điểm của khách sạn. Nhờ Dane đã đặt trước, cô được mát xa, tẩy da chết, phun màu và chải chuốt cho đến khi làn da cô tê râm ran, nước da hồng hào, mái tóc bóng mượt, móng tay móng chân tỏa ánh lấp lánh. Cô được hưởng dịch vụ chăm sóc mặt và chăm sóc tóc tuyệt hảo nhất.

Nhưng ngay giữa lúc vui vẻ nhất cô vẫn không ngừng nghĩ về mối quan hệ công khai mà cô vừa đặt chân vào. Bản thân cô đủ từng trải để hiểu rằng nhiều khi ham muốn chung đụng tự nảy nở mà không cần bất kỳ điều kiện ràng buộc nào.

Ngoại trừ Dane ra.

Khi một nhân vật đình đám như Dane và cô mỗi người mỗi ngả, khả năng này là hoàn toàn chắc chắn, cô sẽ trở thành trung tâm soi mói của giới truyền thông trong một thời gian dài.

Cô sẽ không nghĩ đến những mặt tiêu cực mà có thể cô phải học cách chung sống trong tương lai. Những xúc cảm đen tối. Có khi cô nên đặt chỗ trước ở lớp học thiền hoặc điều trị tâm lý? Có vẻ rồi đây cô sẽ cần đến chúng.

Sáu giờ đúng, trong buồng ngủ của căn phòng xa hoa của khách sạn, cô tròng váy vào. Chiếc đầm dạ hội có một không hai của một nhà thiết kế người u, bộ trang phục vừa vặn khít khao nên cô chỉ mất vài giây đã có thể nhún nhảy với chất lụa trắng phủ trên cơ thể mình. Khi cô kéo khóa đường may nổi bên hông, toàn bộ những nếp rũ biến mất hẳn.

Nhưng cơn lo lắng căng thẳng trong cô thì không chịu biến đi cho. Nó gây ra mớ bòng bong trong ruột gan cô khi cô bước chân vào đôi giày cao gót đính đá lấp lánh, sửa sang lần cuối cho kiểu đầu và lớp phấn trang điểm. Một chiếc vòng thanh nhã gồm những hạt kim cương đen điểm xuyến quanh cổ cô; một chiếc vòng tay hết sức ăn rơ tô điểm cho cánh tay phải cô. Đôi hoa tai bạch kim dáng dài cứ lắc lư khi cô nghiêng người ngắm hình mình từ một bên.

Hoàn toàn hài lòng, cô bắt đầu chọn túi xách rồi bước đến bên cửa sổ ngắm ánh mặt trời chiều tà nhuộm dòng sông Torrens rực một sắc vàng hoa anh thảo.

Cô quay về hướng tiếng khóa từ phát ra ở cửa. Thật lạ lung khi tim cô đập rộn như thể cô đang chuẩn bị lần hẹn hò đầu. Cô biết trang phục của cô hết sức ổn, đây chính xác là bộ cánh hoàn toàn ăn khớp với đồ dự tiệc của anh. Dù sao cô vẫn muốn biết Dane - vua của đám ngưới ăn mặc xấu mù - nghĩ gì?

Đáng quan tâm thật.

Hít một hơi để ổn định nhịp thở, cô quay lại. Sao lúc nào anh cũng muốn khiến cô ngừng thở thế này? Anh mặc quần âu đen và chiếc áo sơ mi lụa màu trắng hàng may đo tôn lên cầu vai và bó vùng ngực rộng của anh. Tóc anh vẫn nghiêng ngửa rũ trên cổ áo.

Cô phải nén ý muốn ngay lập tức bước đến bên anh, dùng những ngón tay mình chỉnh lại. Để tựa vào anh và ấn môi mình vào khoảng da rám nắng hình chữ V đầy khiêu khích ở họng anh.

Thay vì thế cô giữ vẻ thản nhiên. “Anh không đeo cà vạt trong buổi lễ trang trọng này - sao anh cứ bỏ lơ những quy tắc ăn mặc thông thường vậy Dane?”

“Bởi vì anh được quyền làm thế.”

Lời đáp của Dane yếu ớt dần khi mắt anh lướt nhìn Mariel từ trên xuống. Chúa ơi. Làm sao anh có thể hoàn thành trot lọt vai diễn của mình tối nay khi có cô nàng quyến rũ này bên cạnh? Bỗng nhiên anh dường như không thể thốt ra lời nào, anh đưa tay xoay người cô.

Trắng tinh. Dài chấm gót. Ôm gọn gang. Váy lưng trần, chỗ dưới cùng của phần hở lưng để lộ ra mấy hõm xương sống. Đường viền cổ thấp và khoét sâu, sâu hút khiến anh không khỏi băn khoăn không biết cô làm cách nào giữ được bộ váy không tuột khỏi vai mình. Đường xẻ bên hông dường như là sản phẩm của đường kiếm quá khích của một gã cướp biển nào đó. Anh cũng không ngừng tự nhủ không biết rốt cuộc cô có mặc quần chip không...

“Em muốn nói đến các quy tắc ăn mặc sao?” anh lầm bầm, không thể - không muốn - dời đôi mắt hau háu của mình đi. “Bộ váy của em mới thực là món đồ phá vỡ quy tắc thời trang đấy. Đúng ra thì phải coi nó là thứ hàng phạm pháp cơ. Sản phẩm của em đấy à?”

Phớt lờ lời anh, “Em không mặc các mẫu do chính mình thiết kế,” cô xoay người đối diện với anh lần nữa, đường xẻ trên váy để lộ ra một bên chân dài nuột. “Anh nghĩ bộ này quá lộng lẫy sao?”

“Đúng hơn là chưa đủ lộng lẫy.” Anh cau mày, lúng túng với phản ứng của mình. Trong đời anh chưa từng là người bảo thủ và thỏa sức ngắm nhìn một cô nàng xinh đẹp tuyệt vời như thế này kề bên.

“Đây là mẫu thiết kế mới nhất của Veronique - Phong cách sành điệu. Có vấn đề gì với anh vậy?”

Vấn đề gì chứ? Anh sướng điên lên được khi có trong vòng tay mình tuyệt phẩm mà mọi gã đàn ông trên đời này đều khao khát. Nhưng liệu anh có đủ sành điệu để chèo lái an toàn qua đêm nay, khi mà mọi gã trai thỏa thuê chiều chuộng cho mãn nhãn vùng da trần của nàng? Bởi vì đó là làn da Mariel. Da thịt anh như thít lại, cảm giác râm ran như có hơi nóng sôi sục bên dưới lớp da cơ thể.

Thật lạ lung. Anh chẳng thể hiểu nổi mình nữa. Với bất cứ phụ nữ nào khác, bộ váy này sẽ thực lộng lẫy. Vô cùng lộng lẫy. Nếu đêm nay không mang tính quan trọng như thế, nếu anh không phải là người có trọng trách tổ chức sự kiện, anh sẽ hủy bỏ tất thảy mà đề nghị cô ở nhà. Chỉ có anh và cô với nhau.

Sự thực là anh không muốn bất kỳ ai chăm chăm thưởng thức kỳ quan mà anh vừa bất chợt khám phá, anh những muốn chỉ mình mình chiêm ngưỡng cô trong căn phòng riêng tư này của anh và cô. Cái thứ quái quỷ gì đang diễn ra với anh thế này?

“Em không có bộ nào... hơn sao? Ờ, có lẽ là... một cái áo khoác ngoài chẳng hạn.?” Ôi chỉ cần lắng nghe bản thân mình thôi. Anh cần phải thay đổi thái độ ngay nếu muốn dạ tiệc đêm nay diễn ra êm thấm.

Tất nhiên cô rất xinh. Quyến rũ. Anh sẽ được ối gã khác, mà cũng có thể ối cô nàng khác, ghen tỵ. Anh sẽ thể hiện cho mọi người thấy chính anh chứ không ai khác là người mà cô luôn ở cạnh bên cho đến tàn đêm.

Mariel nhìn người đàn ông với khuôn mặt chán nản đứng trước cô. Cô biết vẻ ngoài của mình cuốn hút, bộ váy không hề tầm thường, chỉ hơi gợi cảm một chút, vì thế cô nhất định sẽ không để mình cảm thấy tổn thương hay xấu hổ hay bất kỳ dạng xúc cảm tiêu cực nào tương tự. Cô có quyền nổi giận, nhưng sẽ chẳng hay chút nào ngay trước khi cả anh và cô sắp bước xuống lầu. “Không, em không có áo khoác ngoài. Mà em cũng chẳng cần áo khoác làm gì.” Cô hầu như không kìm nén được giọng cao mình cao vút lên. “Giống như kiểu nói thường lệ của anh, em sẽ mặc bộ váy này bởi vì em được quyền làm thế. Em có thể làm thế - vậy thôi.” Cô tóm lấy túi xách của mình.

Cô phải bước ngang qua anh để ra đến cửa, nhưng một bàn tay đã giữ nhẹ tay cô lại.

“Anh xin lỗi,” anh nói ngắc ngứ. “Em đã làm anh ngạc nhiên quá, đó là tất cả những gì anh muốn nói. Em trông rất tuyệt!”

Chừng đó là chưa đủ và là quá muộn rồi, cô nghĩ, nhưng cô có thể cố tỏ ra tử tế - cả anh và cô sẽ bên cạnh nhau suốt cả tối nay trong mắt mọi người. “Được rồi.” Cô để anh giữ tay mình trong tay anh. “Chúng ta sẽ cho qua việc này và cố mà thưởng thức buổi tiệc đêm nay.”

Nhưng đêm nay sẽ kết thúc ra sao khi mà tiệc tàn canh và nàng Lọ Lem giận dữ lui về phòng cùng chàng hoàng tử bảo thủ của mình?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play