Ngày hôm sau, Tần lão gia tự mình dẫn theo hai đứa nhỏ ra ngoài, mĩ kỳ danh viết “Đến nhà nhận lỗi”, thực ra là Tần lão gia muốn tận mắt nhìn thấy văn phòng thay đổi hoàn toàn của bác sĩ Tằng, sau đó sẽ khoe khoang một chút. Nhưng mà, chờ đợi bọn họ, chỉ là văn phòng trống rỗng cùng cô y tá lễ phép trả lời: “Ngại quá, bác sĩ Tằng xin nghỉ dài hạn, có lẽ tháng sau mới có thể trở về.”

Tần Mộc vẫn luôn nắm lấy tay nhỏ bé của Tiêu Dật cảm thấy người bên cạnh hình như thở phào nhẹ nhõm, hắn nghiêng đầu nhỏ giọng nói:“Tằng gia gia không có đây, em không cần lo lắng sẽ bị nhổ răng.”

Tiêu Dật gật gật đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia mừng thầm.

Lên xe về nhà, chuyện sợ hãi lo lắng cả đêm cuối cùng không có xảy ra, cần chúc mừng một chút, vì thế, Tiêu Dật lấy từ trong túi ra một hộp kẹo nhỏ, cầm lấy một viên bỏ vào miệng, cắn nghe rốp rốp.

Cái gọi là vui quá hóa buồn, có lẽ dùng để miêu tả đứa nhỏ lúc này, Tiêu Dật đang vui vẻ hoàn toàn đã quên lời dặn dò của bác sĩ Tằng, trong chớp mắt đã ăn hết một phần ba kẹo, Mộ Dung Phong vừa muốn giơ tay lấy hộp kẹo, chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn của đứa nhỏ ngừng nhai, Mộ Dung Phong hỏi:“Làm sao vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật nhăn lại, bĩu môi, lắc lắc đầu, lại không mở miệng.

Nhớ tới ngày hôm qua bác sĩ Tằng nói răng nanh nó sắp rụng, Mộ Dung Phong giật mình, lấy khăn tay ra đưa tới bên miệng Tiêu Dật:“Răng đã rụng rồi có phải hay không?”

Tiêu Dật hé miệng, phun ra một cái răng nanh nhỏ, răng nanh kia đã bị sâu ăn hơn phân nửa, còn dính một chút máu, Tần Mộc căng thẳng hỏi:“Tiểu Dật, em sao rồi? Có đau hay không?”

Tần lão gia ngồi ở phía trước cũng quay đầu:“Làm sao vậy? Cần quay lại bệnh viện không?”

Mộ Dung Phong lấy khăn tay lại, đem luôn cái răng nanh cùng bỏ vào túi tiền, sau đó lấy ra một chai nước khoáng, đưa cho Tiêu Dật:“Bác sĩ Tằng nói răng sẽ tự rụng, đến, súc miệng.”

Tiêu Dật cầm tay Mộ Dung Phong uống một ngụm nước, miệng chai nước khoáng cũng dính chút máu màu đỏ, Mộ Dung Phong lấy ra một cái thùng rác nhỏ. Tiêu Dật súc ba lần, Mộ Dung Phong cất chai nước khoáng, nâng cằm Tiêu Dật lên, dịu dàng nói:“Mở miệng ra, cho anh xem xem.”

Rụng một cái răng Tiêu Dật cực kỳ ngoan, mở miệng để cho Mộ Dung Phong nhìn.

“Đau không?” Tần Mộc cũng sáp tới xem, hỏi.

Tiêu Dật nhẹ nhàng lắc đầu, đau nhưng mà cũng không đau, chỉ là nơi đó vốn dĩ có một cái răng bây giờ lại thấy trống trơn, rất không thoải mái, luôn cảm thấy thiếu cái gì.

Mộ Dung Phong nhìn kỹ một lát, xác định máu sẽ không chảy nữa, thả tay ra, vuốt vuốt mái tóc dài của Tiêu Dật, an ủi:“Chỉ là thay răng, không có việc gì, một thời gian nữa nó sẽ mọc ra.”

Tiêu Dật khép miệng, nhịn không được lấy đầu lưỡi liếm liếm chỗ trống trơn kia, vẫn có chút vị máu, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Hình như biết động tác của đứa nhỏ, Mộ Dung Phong thản nhiên nhắc nhở:“Không thể luôn liếm, liếm nữa răng sẽ không mọc ra.” Nói xong, chỉ thấy đứa nhỏ cứng đờ, quai hàm giật giật, sau đó im lặng.

Tần Mộc lôi kéo tay Tiêu Dật, vẻ mặt cực kỳ cực kỳ nghiêm túc:“Tiểu Dật, răng hàm dưới của em rụng, đợi lát nữa nhớ rõ phải đem cái răng này ném lên nóc nhà, như vậy răng mới sẽ mọc nhanh hơn.”

Mộ Dung Phong yên lặng không nói gì, đây là lời mà vị phụ thân đại nhân tổng quản đại nhân của hắn lừa dối Tần Mộc lúc trước, không nghĩ tới thế mà nó lại nhớ rõ ràng.

Tiêu Dật nghe xong, lập tức quay đầu nhìn Mộ Dung Phong nói:“Mộ Dung quản gia, phải giữ kĩ cái răng kia của tôi, chờ về nhà, sẽ ném lên nóc nhà.”

“Được.”

Vì thế, buổi sáng ngày đó, trên dưới Tần gia đều đang bận rộn vì một chuyện, làm sao đem cái răng đã sâu một nửa của Tiêu Dật thiếu gia ném lên nóc nhà.

Từ ngày đó trở đi, đồ ăn vặt của bọn nhỏ bị kiểm soát chặt chẽ, ngay cả buổi trà chiều, điểm tâm ăn khuya cũng bị giảm phân lượng và chủng loại, món ngọt Tiêu Dật yêu nhất bỗng nhiên bị giảm bớt, liên tục vài ngày chưa được ăn kẹo cùng bánh gato bơ tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật nổi giận, giận dữ lên án:“Các người là đang ngược đãi trẻ em! Đây là trái pháp luật!!”

Tần lão gia khoan thai nói:“Con đã quên cái răng kia của con bị sâu ăn hơn phân nửa sao?”

Tiêu Dật nâng cằm nhỏ:“Bản thái tử còn có những cái răng khác mà! Dù sao đều phải thay mới, vì sao không có thể ăn!”

“Vậy nếu con sâu đem cái răng mới còn chưa mọc xong của em ăn luôn thì sao?” Tần Thái Nhiên vừa về tới nhà, từ xa xa chợt nghe được đứa nhỏ đang kháng nghị, không thể để cho đứa nhỏ tiếp tục xem sách luật nữa, nếu không cả ngày luôn nghĩ bọn họ phạm vào tội nào, không tới vài ngày, mọi người đều được vào tù ngồi chồm hổm, chỉ chừa lại một mình Tần Mộc ở nhà với nó.

Đối với Tần Thái Nhiên, Tiêu Dật vẫn rất ưa thích, vì thế cũng không còn chống đối như khi nói với Tần lão gia, hơi hơi chu chu miệng:“Đã hai ngày tôi chưa ăn no rồi.”

Tần Thái Nhiên vuốt vuốt mũi Tiêu Dật:“Không thể tiếp tục ăn ngọt, em xem răng của em đã bị sâu ăn đen. Ừm, buổi chiều chúng ta sẽ lên đường đến bờ biển, đến lúc đó, anh mang các em đi ăn hải sản, có được không?”

Tần Mộc vừa nghe có hải sản ăn, lập tức cười cong mặt mày:“Tiểu thúc là tốt nhất!”

Trong lòng Tiêu Dật vẫn còn đang yên lặng nhớ thương tới kẹo, đối với đề nghị của Tần Thái Nhiên, chỉ không mặn không nhạt trả lời một câu.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Thái Nhiên liền dẫn theo hai đứa nhỏ lên đường, người đi theo vẫn là Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp. Bọn họ lần này lái RV, hai đứa nhỏ lên xe không bao lâu liền ngủ, Mộ Dung Phong lấy chăn ra đắp cho bọn nhỏ, thuận tay vuốt lại mái tóc dài có chút tán loạn của Tiêu Dật.

Lần này bọn họ đến bờ biển, ngoại trừ việc quay quảng cáo ngoài trời, còn có một bộ phim điện ảnh. Từ lúc Tiêu Dật nổi tiếng tới nay, Tần Thái Nhiên đối với việc phát ngôn quảng cáo của nó, tuyển chọn cực kỳ nghiêm khắc, không chỉ xem phẩm cấp, còn phải xem có thích hợp với khí chất của Tiêu Dật hay không, cuối cùng, còn lo lắng đến tâm trạng của đứa nhỏ, ví dụ như, quảng cáo dầu gội đứa nhỏ nhất định sẽ không chịu, bởi vì một đầu tóc đen nhánh mềm mại của nó là phụ hoàng mẫu phi cho, mà không phải dầu gội…… So sánh hai đứa, Tần Mộc tùy ý hơn, nhưng mà Tần Thái Nhiên cũng không có để cho nó đóng nhiều quảng cáo lắm, rất nhiều thời điểm, nếu đóng nhiều quảng cáo, sẽ cho người ta cảm giác bị giảm giá, Tần Thái Nhiên xem hai đứa nhỏ như ngôi sao lớn trong tương lai mà nâng đỡ, Đại Minh tinh đều có giá trị riêng.

Mộ Dung Phong ngồi cạnh Tần Thái Nhiên, thấp giọng nói:“Tôi nhớ quảng cáo cùng bộ phim điện ảnh kia, Bạch đại thần đều có tham dự, không nói trước với tiểu Dật sao?”

Tần Thái Nhiên vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Phong, tươi cười có chút giả dối:“Tiểu Phong à, cậu không biết là xem tiểu Dật cùng Tiểu Bạch đấu võ mồm, cũng là một chuyện rất thú vị sao?”

Giờ phút này đang ngồi ở bờ biển, tao nhã đàn dương cầm, Bạch đại thần đột nhiên hắt xì một cái, hắn xoa xoa cái mũi, đứng dậy đi đến phòng nghỉ dựng tạm ở bên cạnh, dặn dò trợ lý:“Tôi ngủ một lát, chờ Tần Thái Nhiên đến đây nói cho tôi biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play