Tiêu Thần không chịu cởi quần áo ở trước mặt mọi người, cuối cùng, Từ Văn Khiêm đành phải cùng hắn đi vào WC, chờ bọn họ đi ra, trừ Đa Nạp, những người khác đều đã ngủ. Tiêu Thần âm thầm thở phào một cái, hơi hơi cúi đầu, chạy đến bên giường nằm xuống, Từ Văn Khiêm đi theo phía sau hắn, cau mày nhìn cái giường xếp chật hẹp, cũng nằm lên theo, dùng cả tay lẫn chân, xem Tiêu Thần như đứa trẻ mà ôm vào trong ngực, Tiêu Thần từ chối một lúc, chọc Từ Văn Khiêm thấp giọng ghé vào tai hắn nói câu gì đó, Tiêu Thần lập tức ngừng động tác, nhắm chặt mắt, cũng không nhúc nhích.Đa Nạp yên lặng nhìn trời, trẻ con bây giờ, thật sự là càng ngày càng trưởng thành sớm.
Lúc nửa đêm, Tiêu Dật đột nhiên cau mày không ngừng lăn qua lăn lại, Tần Thái Nhiên giơ tay sờ sờ cái trán nó, quả nhiên có chút nóng, hắn cẩn thận tránh tư thế ngủ hào phóng của Tần Mộc, ngồi ở bên người Tiêu Dật, nhẹ nhàng lay tỉnh nó:“Tiểu Dật, dậy, uống thuốc.”
“Thật là khó chịu.” Tiêu Dật mơ mơ màng màng rên, đôi mày nhíu chặt, cái miệng nhỏ nhắn cũng trề ra, thuận theo động tác của Tần Thái Nhiên mà lăn vào lòng hắn, lại cọ cọ, bộ dáng kia giống như đang làm nũng, Tần Thái Nhiên cầm lấy cái tay nhỏ bé đang gãi lên người không ngừng, dù không muốn nhưng vẫn phải gọi Tiêu Dật dậy:“Khó chịu chỗ nào, anh giúp em nhìn xem.”
Tiêu Dật mở đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, giọng nói mềm yếu:“Đầu khó chịu, toàn thân đều khó chịu, còn rất ngứa.”
Tần Thái Nhiên cầm lấy thuốc dỗ Tiêu Dật uống trước, sau đó mới cởi áo ngủ nó, vừa nhìn, trong lòng nhịn không được đau lòng, thủy đậu nổi chặt chịt, hoàn toàn không có chút dấu hiệu giảm bớt, cũng khó trách nó lại ngứa dữ dội như vậy.
“Anh giúp em bôi thuốc một chút, sau đó sẽ không ngứa, ngoan.” Tần Thái Nhiên ôn nhu nói.
Tiêu Dật gật đầu nhỏ, sau đó nhìn Tần Thái Nhiên dùng vải bông tẩm thuốc Đông y giúp nó bôi lên thủy đậu trên người, một lát sau, nó đột nhiên nhỏ giọng mở miệng:“Tần tiểu thúc, tôi sẽ không chết chứ?”
Tần Thái Nhiên giật mình, nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt đứa nhỏ, hắn buông vải bông xuống, ôm Tiêu Dật vào lòng, gõ gõ cái mũi nhỏ của nó:“Nghĩ bậy cái gì vậy? Nổi thủy đậu sao có thể chết người được!”
Tiêu Dật lại cọ cọ vào trong lòng Tần Thái Nhiên, giọng nói có chút âm mũi:“Tôi có một ca ca, cũng là toàn thân có thiệt nhiều chấm đỏ, sau đó liền chết.”
“Em không có giống, ca ca em bị thiên hoa, rất nguy hiểm cũng rất khó khỏi hẳn, em chỉ là nổi thủy đậu, hai ngày đầu sẽ rất ngứa, nhưng chờ thêm vài ngày, chấm đỏ này sẽ lặn, sau đó rất nhanh sẽ khỏi hẳn.” Tần Thái Nhiên cũng nghe nói người cổ đại nếu nổi thủy đậu đều sẽ chết, nhưng mà đó là bởi vì lúc ấy y học không phát triển, những chuyện này hắn đương nhiên sẽ không nói với đứa nhỏ, có nói nó cũng không hiểu rõ, ngược lại sẽ càng thêm sợ hãi.
Tiêu Dật chu miệng, rõ ràng không tin:“Thúc cũng chưa thấy qua, sao lại biết ca ca tôi bị thiên hoa?”
Tần Thái Nhiên giơ tay nhẹ nhàng sờ cái bụng hơi tròn của đứa nhỏ:“Thiên hoa sẽ lây, mà bệnh thuỷ đậu, nếu bị một lần sẽ không bị lây bệnh, em xem bọn anh vẫn ở cùng em, không phải đều không có việc gì sao? Lúc ca ca em sinh bệnh, người khác có bị lây bệnh không?”
Tiêu Dật nghiêng đầu không nói, nhưng sắc mặt đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều, Tần Thái Nhiên xoa xoa tóc của nó, lại lấy ra một hộp kẹo:“Vậy, anh bôi thuốc cho em, em ăn kẹo, đợi một chút trên người sẽ không còn ngứa nữa.”
Đứa nhỏ lập tức cầm kẹo, nở một nụ cười dễ thương yếu ớt:“Cám ơn Tần tiểu thúc.” Nói xong, liền nhanh chóng bỏ một viên vào trong miệng, cắn rốp rốp, Tần Thái Nhiên nhìn mà rất muốn cười.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng Tiêu Dật nhai kẹo có vẻ hết sức vang dội, chỉ trong chốc lát, Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong liền thức, Tần Thái Nhiên nhìn bọn họ lắc lắc đầu, ý bảo bọn họ tiếp tục ngủ, lại một lát sau, Tần Mộc cũng mở mắt, sau khi tỉnh táo, lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Dật:“Tiểu Dật, trên người em lại ngứa sao?”
Tiêu Dật gật gật đầu, đưa hộp kẹo trong tay tới trước mặt Tần Mộc, Tần Mộc lập tức cầm lấy, tự mình ăn một viên, sau đó lại cầm một viên chuẩn bị đút cho Tiêu Dật:“Anh ngồi đây nói chuyện với em. Tiểu Dật, chờ em hết bệnh rồi, chúng ta sẽ đi nơi khác chơi nha.”
“Được.”
Hai đứa nhỏ lải nhải nói chuyện, Từ Văn Khiêm bên kia lại đột nhiên ngồi dậy, dọa Tần Mộc đang ngồi đối diện hắn nhảy dựng:“Sao anh lại đột nhiên ngồi dậy?”
Tiêu Dật đang dựa vào trong lòng Tần Thái Nhiên, để cho hắn bôi thuốc trên lưng, nghe được lời Tần Mộc nói, nó cố hết sức ngẩng đầu nhìn Từ Văn Khiêm.
Từ Văn Khiêm đưa mắt nhìn Tiêu Dật, lạnh lùng nói:“Ngày mai, tôi muốn mang Tiêu Thần đi.” Trong lời nói mang theo cường thế không thể cãi lại.
Chỉ tiếc sự cường thế này cũng không là gì với Tiêu Dật, nó hỏi:“Vì sao?”
“Cậu đã xem vết thương trên người hắn chưa?”
Tiêu Dật lắc đầu, lúc trước nó muốn xem, nhưng mà bị Tần Mộc làm gián đoạn, sau đó Tiêu Thần nói đã không sao, nó sẽ không kiên trì.
Ánh mắt Từ Văn Khiêm nhìn về phía Tiêu Dật có chút khinh bỉ:“Một thân thương thích của hắn là vì cậu có phải không? Lúc tôi nhặt được hắn, toàn thân cao thấp trừ bỏ khuôn mặt không còn một chỗ nào lành lặn, mấy ngày trước mới có thể xuống giường, liền cầu tôi dẫn hắn tới tìm cậu, kết quả cậu nhìn cũng không nhìn!”
Tiêu Dật nghe xong, lập tức đứng lên khỏi người Tần Thái Nhiên, qua loa khoác áo ngủ, muốn đi xem vết thương của Tiêu Thần, Từ Văn Khiêm lạnh lùng nhìn nó, cũng không ngăn cản, Tần Mộc cũng đi qua giúp Tiêu Dật cởi quần áo Tiêu Thần, mới cởi một nửa, từng vết thương nhìn thấy mà đau lòng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tiêu Dật mím chặt môi, ánh mắt đầy thương yêu, tiếp tục cởi quần áo Tiêu Thần, cởi được một nửa, nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Văn Khiêm:“Anh cho hắn uống thuốc gì?” Động tác của nó như vậy mà Tiêu Thần vẫn không có tỉnh!
Từ Văn Khiêm từ trong túi lấy ra một cái chai:“Đây là thuốc gia truyền của nhà tôi, bên trong bỏ thêm thuốc an thần, nếu không, những vết thương này đã khiến hắn đau chết rồi!”
Tiêu Dật không có để ý tới lời nói trách móc của Từ Văn Khiêm, nó chỉ cảm thấy mình vô dụng, nhiều lần làm cho Tiêu Thần bị thương lại không thể làm được gì.
“Thương cân động cốt một trăm ngày, trên người hắn nhiều chỗ gãy xương, vốn dĩ chưa khỏe hẳn, lẽ ra không được tới gặp cậu.” Giọng Từ Văn Khiêm càng nói càng lạnh.
Nhìn Tiêu Thần cả người là vết thương, trong lòng Tiêu Dật có một cảm xúc nói không nên lời, Tiêu Thần luôn luôn quật cường trung thành như vậy, lời Từ Văn Khiêm nói nó đều tin, bởi vì Tiêu Thật thật sự sẽ làm như vậy.
Từ Văn Khiêm lần thứ hai nhấn mạnh:“Ngày mai tôi liền dẫn hắn trở về, nếu như không chịu, tôi sẽ đánh hắn hôn mê mang đi!”
Tiêu Dật lại ngẩng đầu quyết đoán từ chối:“Không, tôi muốn tự mình chăm sóc hắn.”
Từ Văn Khiêm hừ lạnh:“Cậu chăm sóc hắn như thế nào? Với bộ dạng ốm yếu này, kiểu người cần được chiều chuộng như cậu có thể chăm sóc tốt cho hắn sao? Huống chi, cậu cho là hắn sẽ ngoan ngoãn nằm đó để cậu chăm sóc?”
Tiêu Dật nghẹn lời, lời Từ Văn Khiêm nói đều là sự thật, Tiêu Thần tuyệt đối sẽ không để cho nó chăm sóc. Tần Mộc cũng không hài lòng với sự hung hăng của Từ Văn Khiêm, nó đứng thẳng người, nhìn Từ Văn Khiêm:“Tiểu Dật mới nổi thủy đậu ngày hôm qua! Không hề ốm yếu! Chẳng phải anh cũng là kiểu người được chiều chuộng sao? Ngay cả danh thiếp còn muốn người khác phát giúp anh! Anh cho rằng chỉ có anh có thể chăm sóc tốt Tiêu Thần sao? Tần gia chúng tôi cũng có thể chăm sóc hắn thật tốt, đảm bảo sẽ nuôi hắn trắng trắng mập mập!”
Từ Văn Khiêm nheo mắt, trên người mơ hồ lộ ra tức giận, hắn là trưởng tử Từ gia, ai gặp hắn mà không nhường ba phần, tiểu tử này dám chống đối hắn như vậy! Hắn chỉ vào Tiêu Thần đang ngủ say, thanh âm lạnh lùng:“Cậu có thể nuôi tên mặt đen này thành trắng trắng mập mập?”
Tần Mộc hừ một tiếng:“Michael Jackson còn có thể trắng, vì sao hắn không thể trắng?”
Tiêu Dật đưa tay ngăn Tần Mộc đang muốn nói tiếp lại:“Cám ơn ân cứu mạng của anh với Tiêu Thần, cùng với sự chăm sóc trước đó với hắn, nhưng mà, từ giờ trở đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho hắn, không làm phiền Từ thiếu gia hao tâm tổn trí.”
Ánh mắt Từ Văn Khiêm mang theo khinh thường:“Cậu sẽ chăm sóc tốt cho hắn? Chăm sóc như thế nào? Để hắn ở trong cái bệnh viện này sao? Thuốc lúc trước hắn uống, đều là trung y mấy đời của nhà tôi vì hắn mà đặc biệt điều chế, trên đời không tìm được loại thuốc tương tự, tùy tiện đổi thầy thuốc khác, cậu không sợ thân thể hắn sẽ không chịu nổi sao?”
“Trung y không phải chỉ có một nhà các người, Tần gia chúng tôi cũng có! Hiếm lạ lắm sao!” Tần Mộc không muốn nhìn Tiêu Dật không vui, lúc này nhìn thấy Tiêu Dật bởi vì lời nói của Từ Văn Khiêm mà nhíu mày, hình như rất buồn bã không vui, nó vô thức bước lên.
Từ Văn Khiêm hừ lạnh:“Tôi biết nhà các người có trung y, nhưng là các ngươi sẽ phối ra loại thuốc tương tự sao? Trung y kiêng kị nhất là dùng thuốc lung tung, nếu không cẩn thận dùng thuốc kị nhau, cuối cùng nếu Tiêu Thần có bất trắc gì, tâm huyết lúc trước của tôi chẳng phải đã uổng phí sao?”
Từ Văn Khiêm mở miệng muốn nói, nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại đem lời nói nuốt trở vào, nghĩ nghĩ, mới nói:“Đời này tôi chỉ cứu một mình hắn, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc hắn khỏe mạnh, miễn cho người khác dựa vào chuyện này mà đặt điều nói xấu.”
Tiêu Dật tiếp tục hỏi:“Anh nói anh cứu hắn, muốn hắn ở bên cạnh anh mười năm trả ân, có chuyện này không?”
“Có việc này.” Từ Văn Khiêm thản nhiên trả lời.
“Nhưng hắn không muốn ở cạnh anh báo ân. Cho nên, tôi không thể để anh dẫn hắn đi.”
Từ Văn Khiêm lại nheo mắt lại, sau một lúc lâu, hừ mạnh một tiếng:“Tôi cũng không cần hắn trả ơn!”
“Được rồi, tôi cho anh đưa hắn đi, nhưng mà anh phải cam đoan, lời hứa mười năm trả ơn trước đó không tính, đợi sau khi Tiêu Thần khỏi hẳn, để hắn tự mình quyết định đi hay ở, anh không thể làm khó hắn, hoặc là bắt buộc hắn làm chuyện hắn không muốn làm.” Tiêu Dật lập tức nhân cơ hội nói tiếp.
Từ Văn Khiêm đã bị chọc giận, lập tức không chút do dự đồng ý:“Được!”
Tiêu Dật âm thầm nhẹ nhàng thở ra:“Ngày mai, tôi sẽ khuyên Tiêu Thần đi theo anh, hy vọng anh đối xử tốt với hắn, ân cứu mạng, ngày sau chủ tớ hai người chúng tôi sẽ báo đáp thỏa đáng.”
Từ Văn Khiêm chỉ cho Tiêu Dật một bóng lưng.
Tiêu Dật cũng không để ý, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn vết thương trên người Tiêu Thần, trong lòng càng thêm tự trách, cũng củng cố quyết tâm muốn cường đại của mình, nếu nó có quyền thế, sao nó cần mượn tay người khác trị bệnh cho thị vệ tùy thân của mình?
Tần Mộc nhìn ra Tiêu Dật không vui, tuy nó rất muốn Tiêu Thần đi thật xa, nhưng mà Tiêu Dật vì vậy mà buồn cũng không được, nó lôi kéo tay Tiêu Dật nhỏ giọng nói:“Tiểu Dật, nếu em không muốn thì để hắn ở lại, anh nhất định có thể giúp hắn hết bệnh.”
Tiêu Dật mím môi lắc lắc đầu:“Ta không thể lấy mạng tiểu Thần ra đặt cược, huống hồ, hắn còn chưa bị bệnh thuỷ đậu, nay toàn thân hắn đều là vết thương, nếu như bị ta lây bệnh, sẽ đau đớn hơn ta nhiều lắm. Ta không thể ích kỷ như vậy.”
“Vậy chờ em khỏe, chúng ta cùng đi tìm hắn.”
“Ừ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT