Thấy hai đứa nhỏ lại thân thiết, Mộ Dung Phong xoay người đi ra ngoài tìm quần áo cho bọn nhỏ thay, đã biết tên Tiêu Dật bạn nhỏ Tần Mộc vô cùng vui vẻ lôi kéo Tiêu Dật ngồi xuống, còn không quên tiếp đón Trần Minh:“Trần thúc thúc, người cũng ngồi đi.”

Tiêu Dật tùy ý Tần Mộc lôi kéo mình, cuối cùng đoan đoan chính chính ngồi trên ghế.

Tần Mộc vừa ngồi xuống ghế, cầm lấy đũa muốn gắp thức ăn, phát hiện gắp không tới, vì thế quyết đoán đứng lên, đạp chân lên ghế, chu mông gắp thức ăn trên bàn, gắp một đũa thịt bò ngũ vị hương nhét vào miệng, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Dật, lại phát hiện nó vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích như cũ, Tần Mộc trừng mắt nhìn, có chút hoang mang, lúc nãy không phải đói bụng lắm sao?

Tiêu Dật ánh mắt nhìn thẳng, đôi mắt to nhìn theo động tác của Tần Mộc, nhìn nó giơ đũa lên, nhìn nó đứng dậy gắp thức ăn, vốn nghĩ rằng mình rất nhanh là có thể ăn một chút, lại không ngờ khối thịt kia cuối cùng vào miệng Tần Mộc, tiểu Thái Tử nhìn cái miệng Tần Mộc ăn đến vui vẻ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia ủy khuất, nó dùng sức quay đầu, mím môi căm giận nghĩ: Điêu dân này! Rất không biết lễ nghi! Rất đáng ghét! Đang nghĩ nghĩ, bên môi lại đột nhiên ấm áp, tỏa ra hương thơm mê người.

Lúc Mộ Dung Phong cầm hai bộ quần áo vào, chính là nhìn thấy Tần Mộc tiểu thiếu gia nhà hắn cầm đũa, trên đũa gắp thịt bò, mà thịt bò đặt ở bên miệng đứa nhỏ tên Tiêu Dật, đứa nhỏ nhìn chằm chằm khối thịt nửa ngày, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Mộc nửa ngày, cuối cùng rốt cục há miệng, chưa kịp ăn, lạch cạch một tiếng, khối thịt bò kia từ trên đũa rớt xuống, rớt vào cái chén trước mặt đứa nhỏ.

Thời gian như ngừng lại, Tiêu Dật trừng mắt nhìn, chậm rãi khép miệng, sau đó giơ tay, cầm lấy đôi đũa trên bàn, gắp lấy thịt bò trong chén, sau đó bỏ vào miệng, ánh mắt thoáng híp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình thỏa mãn.

Đứng ở một bên Tần Mộc cầm đôi đũa trống trơn lăng lăng đứng ở đó, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng:“Tiêu Dật, vừa rồi anh, vừa rồi anh nghĩ em không muốn ăn, cho nên mới để vào chén em!”

Trần Minh yên lặng nhìn trời, lúc người ta há mồm muốn ăn thì thịt lại từ trên cao”rớt” vào chén?

Tiêu Dật chậm rãi ăn thịt bò, lại chậm rãi nuốt vào, gật gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Cũng không biết này tiếng này là nói với Tần Mộc nói, vẫn là nói với miếng thịt bò.

Vì thế, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc của chúng ta lại ai oán, chiếc đũa đáng ghét này! Gắp đồ ăn một chút cũng không được! Tất cả đã hết!

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, giấu đi ý cười trong đáy mắti, bình tĩnh đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ:“Tiểu thiếu gia, thái tử, đi thay quần áo ướt trên người trước đi?”

Ánh mắt Tiêu Dật giống như lơ đãng nhìn lướt quan thức ăn trên bàn, mím môi, gật gật đầu, từ trên ghế đứng lên, đi ra ngoài hai bước, hơi hơi nâng cằm, tư thế như muốn chờ quản gia cởi áo cho nó.

Mộ Dung Phong nhìn Tần Mộc, từ trong túi lấy ra một bộ quần áo:“Tiểu thiếu gia, người tự thay, hay là tôi giúp người thay?”

Tần Mộc cầm lấy quần áo:“Tôi tự thay, anh giúp Tiêu Dật thay đi.”

“Được.” Mộ Dung Phong lúc này mới xoay người đi đến trước mặt Tiêu Dật, ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn y phục trên người Tiêu Dật, sau đó mới đưa tay đến bên vạt áo.

Tiêu Dật hơi hơi ngưỡng cổ, ánh mắt nhìn Mộ Dung quản gia, lúc nãy nó rõ ràng cảm thấy lúc Mộ Dung quản gia chạm vào vạt áo nó liền ngừng một lát, chẳng lẽ là phát hiện cái gì? Tiêu Dật muốn nhìn biểu tình của Mộ Dung Phong xem có nhìn ra được gì hay không, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dạng như lúc bình thường của đối phương, giống như chuyện mở nút thắt là một chuyện vô cùng bình thường. Y khấu bị mở, đai lưng còn chưa mở, cảm giác được cánh tay đang sờ soạng trên lưng mình, Tiêu Dật nhìn Mộ Dung Phong vẫn bình tĩnh như trước, thầm nghĩ thì ra quản gia này cũng không hiểu cách mở đai lưng, bất quá, người nơi này hình như cũng không dùng thắt đai lưng. Nghĩ vậy, Tiêu Dật mở miệng, giọng nói cũng không lớn:“Nút thắt ở ngọc bội.” Nói xong, chỉ thấy Mộ Dung Phong đưa tay đến bên trong ngọc bội, sờ soạng một lát, sau đó kéo kéo, mở được đai lưng, Tiêu Dật âm thầm gật đầu, quản gia này thực thông minh.

Mộ Dung Phong cẩn thận đem đai lưng cùng ngọc bội phía trên nhẹ nhàng đặt ở một bên, lại cởi áo khoác ngoài của Tiêu Dật, nhìn thấy áo trắng bên trong, động tác lại dừng một chút. Đang muốn giơ tay cởi, lại bị bàn tay nhỏ bé của Tiêu Dật đè lại:“Đây là vân cẩm chức thành, nước lửa không xâm, không cần thay đổi.” Mộ Dung Phong gật gật đầu.

Tần Mộc sớm thay xong đứng ở một bên nghe câu đó, lập tức sáp lại, tò mò nhìn quần áo màu trắng trên người đứa nhỏ, còn vươn tay cọ cọ trên bờ vai nó:“Nước lửa không xâm? Vậy là bảo bối sao?”

Tiêu Dật nhìn hành động của Tần Mộc, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, cuối cùng lại không nói gì, chỉ gật gật đầu:“Đương nhiên là bảo bối, trong thiên hạ, chỉ có một bộ này.”

“Thật lợi hại!” Tần Mộc hâm mộ khen ngợi một câu.

Tiêu Dật không nói chuyện, chính là hơi hơi nâng cằm nhìn Tần Mộc, hiển nhiên đối những lời này của Tần Mộc thực hưởng thụ.

Nhìn áo chữ T cùng quần bò hắn chuẩn bị, quản gia đại nhân vạn năng phát hiện phán đoán của hắn thế mà lại xuất hiện sai lầm.

Thấy quản gia đại nhân chỉ cởi áo khoác của Tiêu Dật lại không đổi quần áo mới, hai đứa nhỏ đã đói bụng thật không kiên nhẫn chờ, Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật:“Chúng ta ăn cơm trước đi.”

Tiêu Dật vốn dĩ đã sớm đói bụng, giờ phút này nghe được Tần Mộc nói, trong lòng vô cùng vui vẻ, trên mặt vẫn là bộ dáng nghiêm túc:“Được.”

Lúc này là đầu hạ, thời tiết cũng không lạnh, hơn nữa bọn họ đang ở trong phòng, mặc mỏng manh chắc là sẽ không sao, nghĩ như vậy, Mộ Dung Phong quyết định không cởi áo trong của Tiêu Dật đổi thành áo chữ T. Đứng lên, phát hiện Tần Mộc lại giơ đũa muốn gắp thức ăn cho Tiêu Dật, Mộ Dung Phong hai bước đi qua, bình tĩnh nhận đôi đũa trong tay Tần Mộc “Tiểu thiếu gia, để tôi gắp thức ăn cho hai người.”

Tần Mộc chu chu miệng, vô cùng bất mãn trừng mắt liếc nhìn quản gia không hiểu chuyện này một cái, nhưng mà cái liếc mắt này cũng không có tác dụng gì, cuối cùng, vẫn là Mộ Dung Phong đứng ở bên cạnh hai người, gắp thức ăn cho bọn họ.

Tần Minh ngồi ở đối diện thỉnh thoảng lại quan sát bọn họ, Tiêu Dật nhìn không chớp mắt, gắp thức ăn vô cùng nhã nhặn tao nhã, mỗi một động tác đều là không nhanh không chậm,chậm ăn chậm nuốt, không có một giọt canh rớt ra ngoài chén, so sánh một chút, Tần Mộc giống như là tiểu dã nhân, trước mặt một đống lộn xộn, không chỉ trên mặt dính nước canh, quần áo vừa thay sạch sẽ cũng dính một chút.

“Tôi muốn trứng tôm!” Tần Mộc vươn móng vuốt đầy mỡ chỉ vào trứng tôm xa xa trên bàn. Mộ Dung Phong gắp một ít lại đây, đang muốn giúp nó lột vỏ, lại bị Tần Mộc cầm qua, chỉ thấy nó học động tác lột vỏ tôm của Mộ Dung Phong lúc trước, đầu tiên đem đầu tôm bỏ qua một bên, sau đó lột đuôi tôm.

Trần Minh nhìn Tần Mộc lột vỏ tôm từ đầu tới đuôi, khóe miệng nhịn không được run rẩy, con tôm vốn dĩ bằng bàn tay nay chỉ còn lại một khối nhỏ bằng ngón cái, sau đó, chỉ thấy Tần Mộc vẻ mặt vui vẻ đưa thịt tôm đến bên miệng Tiêu Dật:“Tiêu Dật, đến, ăn trứng tôm!”

Tiêu Dật hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cái khôi hoàn toàn nhìn không ra hình dạng trước mặt, lại nhìn nhìn Tần Mộc đang cười sáng lạn, cuối cùng yên lặng xoay đầu, giọng nói trong trẻo:“Bản thái tử không ăn thứ lai lịch không rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play