“Tiểu Dật, trên người anh đau, trên người Mộ Dung Phong cũng đau! Đều đau muốn chết!” Thấy ba người kia đi rồi, lại có Tần Thái Nhiên làm chỗ dựa, Tần Mộc lập tức lăn lộn trên sô pha khóc lóc om sòm.
Tiêu Dật thò đầu ra nhìn Tần Mộc:“Đa Nạp quản gia, anh đem Tần Mộc đến chỗ bác sĩ Tiền xem một chút đi, hình như Tần Mộc rất đau.”
Tần Mộc nghe xong, trề môi, không chịu:“Anh không muốn anh Tiền xem, anh muốn tiểu Dật xem cho anh! Tiểu Dật, có hắn ở đây, em cũng không cần người bạn tốt là anh rồi! Lúc nãy em còn nói muốn xem vết thương của hắn!”
“Ta không có.”
“Em có em có!” Giọng nói Tần Mộc đã có chút nghẹn ngào.
Tiêu Dật mím môi, nghĩ lại lúc nãy, hình như tiểu Mộc tử đã dọa Tần Mộc sợ, nó gật đầu:“Tần Mộc, ngươi tới ta xem miệng vết thương cho ngươi, ta thật sự không có không cần bạn tốt là ngươi.”
Tần Mộc nghe xong, liền cười tươi như hoa nở, từ trên sô pha đứng lên chạy về phía giường bệnh, Tiêu Thần nghe xong lại nổi giận:“Tiểu chủ nhân, điêu dân này rõ ràng chỉ giả bộ khóc! Tranh thủ đồng tình của người, không cần để ý đến hắn!”
Tiêu Dật trấn an nói:“Tiểu Mộc tử, không có việc gì, Tần Mộc đối xử rất tốt với ta.”
“Tiểu Dật, vì sao em phải gọi hắn tiểu Mộc tử! Rõ ràng ngày đó em gọi anh tiểu Mộc tử!” Tần Mộc đứng ở bên giường lên án, nó còn vì thế mà vui vẻ thật lâu, nhưng mà Tiêu Dật cũng không phải chỉ gọi một mình nó là tiểu Mộc tử, nhưng hôm nay cái tên này còn dùng cho người khác!
Tiêu Dật trừng mắt nhìn, mình có gọi Tần Mộc là tiểu Mộc tử sao? Sao nó lại không nhớ rõ?
Tiêu thần bên này cũng trừng mắt nhìn qua:“Tiểu chủ tử từ nhỏ đã gọi ta tiểu Mộc tử, ngươi cái tên điêu dân này!”
Tần Mộc chống nạnh:“Tên của tôi là Tần Mộc, có một chữ Mộc, anh rõ ràng gọi là Tiêu Thần, còn nói mình gọi là tiểu Mộc tử! Tên mình cũng nhớ sai, xấu hổ hay không!”
Tiêu Thần từ trên người lấy ra một khối kim bài, giơ trước mặt Tần Mộc, ngạo nghễ nói:“Ta là cận thân thị vệ tiên đế ngự ban, ban thưởng quốc họ Tiêu, ban thưởng tên là Thần, tiểu Mộc tử là tên cũ của ta. Tên điêu dân nhà ngươi không có khả năng biết!”
Tần Mộc lại bị khinh bỉ, còn bị một tên mặt đen không biết từ nơi nào nhảy ra khinh bỉ! Không thể nhịn được nữa! Nó tiến lên trước một bước, ưỡn ngực:“Có kim bài thì rất giỏi sao! Của tôi còn lớn hơn của anh! Anh đắc ý cái cái gì!”
Tiểu thị vệ Tiêu Thần khinh thường nhìn nó:“Ngươi có? Lấy ra nữa nhìn xem, bằng không chính là khi quân!”
“Cầm thì cầm, đi lấy khối kim bài lớn gấp mấy lần cái của hắn đến!” Thua người không thua trận, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc nói vô cùng khí thế.
Tiêu Dật nhìn Tiêu Thần, lại nhìn Tần Mộc, đột nhiên cong khóe miệng nở nụ cười, nó còn chưa từng thấy Tiêu Thần cùng người cãi nhau, hai người kia cãi vả thật thú vị!
Mộ Dung Phong băng bó xong đi vào, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ lại cãi nhau, lúc này Tiêu Thần cũng không rút kiếm. Đa Nạp nhìn thấy Mộ Dung Phong, lập tức đứng dậy, đi đến bên người hắn, quay đầu nói:“Tôi đi về trước lấy kim bài cho ngài, ngoài ra chuẩn bị một ít thức ăn đem đến đây.”
Tần Thái Nhiên gật gật đầu:“Tiểu Phong trở về nghỉ ngơi một chút, tôi ở đây trông bọn nhỏ.”
Tiêu Dật đột nhiên quay đầu:“Mộ Dung quản gia, tiểu Mộc tử không biết tình hình thực tế, làm anh bị thương rồi, tôi thay hắn xin lỗi anh, xim anh không nên trách hắn, miệng vết thương có đau không?”
Mộ Dung Phong đi đến bên giường, khom người sờ cái mũi nhỏ hồng hồng của Tiêu Dật, khẽ cười:“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, không đau, chỉ cần nó đừng tùy tiện rút kiếm đả thương người khác là được rồi.”
“Được, tôi sẽ xem chừng hắn.”
“Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt, tôi trở về nấu cơm cho mọi người.”
“Được.”
Đi ra khỏi phòng bệnh, Đa Nạp đỡ cánh tay bị thương của Mộ Dung Phong, cười nói: “Không uổng công em thương nó.”
Mộ Dung Phong nhợt nhạt cười:“Nó vốn là một đứa nhỏ ngoan, nhưng mà anh, có thể buông tay, tôi chỉ bị rách da không phải gãy xương, không cần anh đỡ.”
Trong phòng bệnh, hai đứa nhỏ còn đang trừng mắt tức giận. Tiêu Dật cảm thấy đây cũng là một nan đề, Tần Mộc cũng gọi là tiểu Mộc mà, vì thế nó nghĩ nghĩ:“Tiểu Mộc tử, nếu không thì sau này ta gọi ngươi là tiểu Thần đi, miễn cho Tần Mộc nghe được tưởng gọi hắn.”
Tần Mộc nghe xong, lập tức lên mặt, cằm cũng sắp nâng tới trời rồi. Tiêu Thần liền không vui, hắn nhíu mày:“Tiểu chủ tử, người đã gọi ta nhiều năm như vậy, sao có thể vì một tên điêu dân mà sửa lại?”
“Anh mới là điêu dân! Cả nhà anh đều là điêu dân!” Nói một hai câu điêu dân là đủ rồi, lại có thể mở miệng ngậm miệng mắng điêu dân, Tần Mộc nổi giận.
Tiêu Thần lập tức trả lời một câu:“Điêu dân không biết lễ nghi liêm sỉ!”
Tần Thái Nhiên nhìn Tiêu Thần, trên khuôn mặt, đôi mày nhăn lại, môi mím chặt, phảng phất như đang nhìn thấy một Tiêu Dật khác! Quả nhiên nước thế nào thì nuôi cá thế đó, chủ tử như thế nào thì thị vệ thế đó.
Mắt thấy bọn họ vừa muốn lại sắp cãi nhau, Tiêu Dật không thể không lên tiếng trấn an:“Tiểu Mộc tử, nơi này đã không phải là nơi của chúng ta, cho nên, xưng hô cũng phải thay đổi cho hợp lý, ta gọi ngươi tiểu Thần, sau này ngươi cũng không cần gọi ta tiểu chủ tử, gọi ta tiểu thiếu gia đi.”
Nghe Tiêu Dật nói như vậy, Tiêu Thần liền buồn bã, hắn đương nhiên biết nơi kỳ quái này không phải Tiêu quốc, nhưng mà, nghe được tiểu chủ tử thân là thái tử nói quanh co thỏa hiệp như vậy, trong lòng hắn đột nhiên rất khó chịu, hắn không có vấn đề gì, chẳng qua chỉ là một thị vệ, mà tiểu chủ tử là thiên chi kiêu tử! Đột nhiên rơi xuống địa phương này, chỉ sợ trong lòng đã rất khó chịu, nghĩ như vậy, Tiêu Thần không còn tranh cãi vì tên của mình, dù sao gọi là gì không phải đều giống nhau sao, tiểu Thần nghe cũng rất thân thiết!
“Dạ, tiểu thiếu gia, thần nhớ kỹ!”
“Cũng không cần tự xưng thần, phải nói tôi.” Tiêu Dật tiếp tục sửa đúng.
Tự nhận là tranh thắng Tần Mộc rất vui vẻ rất đắc ý, nó quệt mông muốn leo lên giường, lại bị Tiêu Thần chặn, làn này Tiêu Thần không ra tay với nó, nhưng cũng làm cho nó không leo lên giường được. Tần Mộc căm giận trừng mắt Tiêu Thần:“Anh làm cái gì!”
Tiêu Thần trừng mắt còn to hơn nó, giọng nói kiên quyết:“Long thể của tiểu thiếu gia không cho ngươi chạm vào!”
“Rõ ràng Tiểu Dật vừa nói phải giúp tôi xem vết thương! Không cho anh ngăn cản tôi!” Giọng Tần Mộc lớn hơn nữa.
Tiêu Thần bất vi sở động:“Ngươi đứng ở bên giường cởi y phục là được rồi.”
“Tôi mới không cần!” Tần Mộc lại nhìn về phía Tiêu Dật, trề môi giả bộ đáng thương,“Tiểu Dật, trên người anh đau quá, em để cho anh lên giường đi.”
Ánh mắt Tiêu Dật lại dừng ở trên người Tiêu Thần, khóe miệng vừa mới động, đã bị Tiêu Thần đánh gãy:“Tiểu thiếu gia, xưng hô không quan trọng, nhưng mà không thể không quan tâm bộ mặt hoàng gia! Loại điêu dân này không có tư cách tới gần tiểu thiếu gia vạn kim chi khu! Lời nói khuôn phép, phối hợp với khuôn mặt hơi đen của hắn, càng lộ ra chính khí.
Bởi vì vấn đề tên gọi lúc nãy nên trong lòng mang chút áy náy với Tiêu Dật, cuối cùng Tiêu Dật thỏa hiệp:“Tần Mộc, ngươi đứng đó cởi ra cho ta xem đi.”
Bây giờ Tần Mộc rất đau lòng, còn đau lòng hơn khi nhìn thấy Tiêu Dật cùng Mộ Dung Phong thân thiết lúc trước, Tiêu Dật quả thật đã không cần bạn tốt là nó! Chỉ vì cái tên mặt đen này, thế mà không cho mình tới gần! Rõ ràng trước kia mỗi ngày đều cùng một chỗ, ban ngày tay trong tay, buổi tối cùng nhau ngủ, bây giờ lại không muốn nó chạm vào!
“Không cần em xem!” Tần Mộc nổi giận đùng đùng rống lên một câu, xoay người chạy ra ngoài phòng bệnh, Tần Thái Nhiên lập tức đứng dậy:“Hai em trò chuyện, anh đi xem tiểu Mộc.”
Tiêu Dật nhìn cửa phòng, có chút tự trách, Tiêu Thần nhìn ra cảm xúc của Tiêu Dật, thấp giọng gọi một câu:“Tiểu thiếu gia.”
Tiêu Dật quay đầu nhìn hắn, rất nghiêm túc nói:“Tần Mộc vẫn đối xử tốt với ta, ngay lúc ta bị bệnh thuỷ đậu, hắn đều bên cạnh ta.”
Tiêu Thần yên lặng một lát:“Là lỗi của thần.”
“Ngươi không có sai, nơi này không phải Tiêu quốc, ở trong này, mỗi người đều ngang hàng, không có lễ nghi phiền phức, ở trong mắt mọi người, ta cùng Tần Mộc cũng không có khác nhau, bọn họ rất tốt với ta, không phải bởi vì ta là hoàng thái tử, chỉ bởi vì ta thực đáng yêu.”
“Tiểu chủ tử.”
Tiêu Dật nói tiếp:“Từ ngày đầu tiên khi ta tới nơi này, Tần Mộc đã cùng ta ngủ, mãi cho đến tối hôm qua vẫn là như thế, ta cảm thấy, cũng không có cái gì không tốt. Mặc dù Tần Mộc không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng mà rất hiếu học, mấy ngày nay ta vẫn luôn dạy hắn, Mộ Dung quản gia bị ngươi làm bị thương, cũng là người rất tốt, hắn sẽ làm các món ngon, còn có thể tìm rất nhiều bí tịch Hồn Đấu La cho ta.”
“Thần sai rồi, thần không nên chọc giận Tần Mộc.” Lần này Tiêu Thần là thật lòng hối hận, hắn không nghĩ rằng cái tên điêu dân kia sẽ đối xử với tiểu chủ tử tốt như vậy, thoạt nhìn thật sự không giống……
“Không có việc gì, đợi chút nữa sẽ không có việc gì, Tần Mộc tức giận cũng không lâu.” Tiêu Dật tự tin tràn đầy nói,“Vậy mấy ngày nay ngươi sống như thế nào? Đúng rồi, ân nhân của ngươi trước khi đi nói ngươi không cần quên lời đã nói, ngươi nói cái gì?”
Ánh mắt Tiêu Thần có chút lấp lánh:“Lúc thần tỉnh lại, đã ở nhà hắn, hắn chăm sóc thần đến khi vết thương lành, đã nói muốn thần báo ân. Thần nói phải tìm tiểu chủ tử trước rồi nói sau, sau đó hắn nói hắn biết tiểu chủ tử ở đâu, nhưng mà hắn có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tiêu Dật mím môi, cảm thấy điều kiện này có lẽ không tốt.
“Hắn muốn thần ở bên người hắn ngây ngốc 10 năm báo ân, nếu trong lúc đó thần cứu hắn, có thể rời đi.”
Tiêu Dật nhẹ nhàng thở ra, điều kiện này cũng không quá đáng, nó còn tưởng rằng người nọ bắt Tiêu Thần đi làm chuyện gì nguy hiểm.
Thấy Tiêu Dật không nói lời nào, Tiêu Thần lập tức nói ra quyết định của mình:“Hắn chỉ nói muốn báo ân, lại chưa nói khi nào thì báo ân! Cho nên thần mới nói gặp tiểu chủ tử trước rồi nói sau, chờ thần già không thể động rồi lại đi báo ân.”
Tiêu Dật hơi hơi trợn tròn mắt, nó không có nghe lầm đi! Tiêu Thần luôn luôn ngay thẳng trung hậu vậy mà lại nói ra những lời nói này!
Trên mặt Tiêu Thần dần dần đỏ ửng, thình lình nói ra một câu không liên quan:“Hắn rất kỳ quái.”
……
Lúc này, ở trong văn phòng Tiền Đa, Tần Thái Nhiên đang lên lớp cho Tần Mộc.
“Tiểu Mộc, Tiêu Thần là cận thân thị vệ của Tiêu Dật, bọn họ trước đó có lẽ ở chung thật lâu, con cũng không thể hành động theo cảm tính, tức giận cũng không giải quyết được gì.”
Đôi mắt Tần Mộc hồng hồng:“Vậy làm sao bây giờ! Cái tên Tiêu Thần kia rất xấu! Cũng không để con tới gần tiểu Dật!”
“Vậy con nghĩ cách đến gần. Bình thường con có nhiều ý xấu như vậy, bây giờ không phải là lúc phát huy công dụng sao?”
Tần Mộc nắm tay:“Con cho hắn uống thuốc xổ, để cho hắn ngồi trong WC không ra được!”
Tần Thái Nhiên không nói gì:“Nếu tiểu Dật cũng uống với nó thì sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc nhăn nhó:“Vậy làm sao bây giờ!”
“Con phải tự suy nghĩ, không phải tiểu Dật đã dạy con binh pháp sao? Binh pháp cũng không nhất định phải dùng khi đánh giặc, phải vận dụng vào thực tế.”
Tiền Đa đẩy cửa tiến vào, đúng lúc nghe được lời Tần Thái Nhiên nói, hắn bĩu môi, người này lại dạy hư đứa nhỏ.
Tần Mộc nhìn thấy Tiền Đa, lập tức chạy đến trước mặt hắn hỏi:“Anh Tiền, tay Mộ Dung Phong bị thương có nặng không?”
Tiền Đa nhéo nhéo mũi nó:“Đứa nhỏ này cũng có chút lương tâm, yên tâm đi, không nặng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT