Họp báo lần này thành công không thể nghi ngờ, nhưng mà sau sự thành công đó Tần Thái Nhiên hao tổn bao nhiêu nhân lực tài lực cũng không biết được.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, trên báo chí, internet đều là hình ảnh của Tiêu Dật, nhưng mà những hình ảnh đó đều là khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nghiêm túc, lúc nhíu mày, lúc tức giận, giống như ông cụ non, nhưng vẻ quật cường đáng yêu này hoàn toàn khác với Tần Mộc, độ manh nháy mắt lật đổ một đám người. Lúc mọi người xem được những lời nói thẳng thắng của Tần Mộc, lại cảm thấy đứa nhỏ giống người lớn trầm tĩnh nội liễm, tạo cho mọi người cảm giác mới lạ. Huống chi, bộ dáng Tiêu Dật lại tinh xảo như thế.

Giữa một loạt lời khen ngợi yêu thích, lại có những lời nói xấu, có người nói rằng tính tình Tiêu Dật rất bá đạo, ở trước mặt mọi người trong họp báo tức giận mắng phóng viên, tuổi còn nhỏ đã nói như vậy, hành động như vậy, vân vân. Nhưng mà, lời nói xấu này rất nhanh bị bao phủ, mọi người trả lời rằng bởi vì vị phóng viên kia nói nó khóc, đứa nhỏ quật cường, không chịu nhận mình khóc là chuyện rất bình thường, hơn nữa, những lời này của nó, cũng không tính là mắng chửi người, càng giống như là đọc lời thoại phim, càng lộ vẻ thông minh dễ thương!

Ngay sau đó, lại có ảnh chụp mới xuất hiện, đó là một phóng viên lén chụp được cảnh Mộ Dung Phong thoa thuốc cho Tiêu Dật, trên cánh tay nhỏ bé trắng noãn đầy vết bầm xanh tím, mà khuôn mặt đứa nhỏ cũng không nhăn một chút, quay đầu nói chuyện với Tần Mộc ở bên cạnh. Một màn này, kích thích bản năng làm mẹ của đông đảo quần chúng nhân dân. Ngay sau đó, lại có một ít ảnh chụp lộ ra, chính là chụp cảnh ngày đó quay phim Chu Cầm nhéo Tiêu Dật, thủ đoạn chụp ảnh rất cao siêu, cảnh Tiêu Dật nhíu mày cố nhịn đau cùng gương mặt hung ác của Chu Cầm đều được phơi bày, Vì thế, mũi nhọn của mọi người thẳng tắp hướng về phía đầu sỏ gây chuyện Chu Cầm, những đồng cảm với cô cũng biến mất hầu như không còn, nhà ai không có đứa nhỏ bốn năm tuổi? Vậy mà chỉ vì một vai diễn nhỏ, liền nhéo đứa nhỏ thành như vậy! Sau đó còn muốn trả đũa, trên cằm chỉ có một vết thương nhỏ như vậy mà khóc giống như bị oan ức thật lớn, ầm ĩ đến nỗi tiểu ngôi sao nhỏ tuổi bạn nhỏ Tần Mộc phải năm lần bảy lượt xin lỗi, người phụ nữ này cũng quá ác độc!

Quay trở lại, lại có một tờ báo tranh thủ đến đoàn phim phỏng vấn, trong quá trình phỏng vấn, phóng viên không quên đề cập tới Tiêu Dật.

Diệp Thanh Mộc mỉm cười nói:“Tiểu Dật là một bạn nhỏ rất đáng yêu, lúc đóng phim rất nghiêm túc, bộ dáng luôn luôn nghiêm túc, làm cho người ta nhịn không được muốn tới chọc ghẹo.”

Mạc Tình vén tóc:“Tiểu Dật thông minh đáng yêu như vậy, chúng tôi cũng không nỡ bắt nạt, mỗi lần đến phân đoạn ngược đãi em ấy, phải quay vài lần mới qua, ha ha.”

Trần Minh:“Tiểu Dật thực không tệ, có thiên phú, cũng rất nghiêm túc, bị đánh đau chưa bao giờ nói, sau khi quay xong cả đoàn mới biết.”

Lúc đến lượt Bạch Ức Hàn, hắn chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn phóng viên một cái, bỏ lại một câu:“Tôi rất mong chờ Tiêu Dật trưởng thành.”

Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Tần Mộc rất đắc ý lớn tiếng tuyên bố:“Tiểu Dật là bạn tốt của em, em ấy là lợi hại nhất! Tất nhiên em rất thích em ấy!”

Lúc phóng phiên hỏi về Chu Cầm, Tiêu Dật chớp chớp hai mắt, nghiêm túc nói:“Bọn họ nói Chu Cầm làm vậy là vì muốn diễn tốt hơn, huống chi chị ta là nữ nhân, tôi không so đo với chị ta.”

Vì thế, dưới sự cố tình dạy dỗ của Tần Thái Nhiên cùng Mộ Dung Phong, cộng thêm sự phối hợp của đại đạo diễn và các vị đại minh tinh, Tiêu Dật không có chút nào thấy tức giận, tư thế kia đã vượt qua Tần Mộc năm đó.

Đối với những chuyện này, bọn nhỏ cũng không biết, dù có biết, có lẽ cũng không để ý.

Trong những ngày kế tiếp, mọi người đều rất nghiêm túc quay diễn, tuy không muốn thấy Bạch Ức Hàn, nhưng mà Tiêu Dật không thể không thừa nhận, mặc dù người nọ ngạo mạn vô lễ, nhưng cũng có vài phần bản lãnh. Mà biểu hiện của Tiêu Dật cũng rất tốt, làm nhóm người lớn trong đoàn phim khen ngợi không thôi, đứa nhỏ này thật sự là tiền đồ vô lượng.

Ngày cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, từ đó về sau, Tần Thái Nhiên vẫn không có xuất hiện nữa, nhưng mà, cũng không có lời đồn đãi nào gây bất lợi với hắn được truyền ra, lời đồn hắn bị ban giám đốc khai trừ trước đó cũng không công tự phá, ngược lại, lời đồn đại chuyện Lục Hiểu Minh bị ép buộc rời khỏi công ty dần dần được truyền ra, mà Chu Cầm cũng hoàn toàn không hy vọng bay lên biến thành phượng hoàng, bởi vì mẹ của Lục Hiểu Minh đã công khai tỏ thái độ, tuyệt đối sẽ không cho phép Chu Cầm tiến vào cửa Lục gia.

Lại bắt đầu ngày mới, Mộ Dung Phong đứng ở, nhìn hai đứa nhỏ say ngủ, nghĩ nghĩ, lại đóng cửa lại, ngày hôm qua bọn nhỏ quay phân đoạn cuối của bộ phim, trở về có chút trễ, khiến cho bọn nhỏ ngủ tiếp một lát đi

Tiêu Dật là bị ngứa tỉnh, trên người ngứa khó chịu, muốn giơ tay gãi, nhưng mà phát hiện cánh tay không động đậy, liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Tần Mộc nằm sát bên nó, khó trách tay không động được, thì ra là bị Tần Mộc đè, nó đẩy Tần Mộc ra, rút tay, đang muốn gãi nơi bị ngứa, lại đột nhiên phát hiện trên cánh tay đầy chấm nhỏ màu đỏ, hình như cũng rất ngứa. Ánh mắt Tiêu Dật nhất thời mở to tròn xoe, luống cuống tay chân kéo áo ngủ của mình, nhìn thấy chỗ nào trên người cũng có chấm đỏ, Tiêu Dật sửng sờ một lát, lập tức một chân đá văng Tần Mộc.

Tần Mộc ngã sấp xuống đất, mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoa mông lầm bầm:“Tiểu Dật, sao em lại đá anh.”

“Tần Mộc! Ngươi lập tức đi ra ngoài!” Tiêu Dật hét lớn một tiếng.

Tần Mộc lập tức tỉnh táo, không hiểu sao lại chọc Tiêu Dật tức giận, nó từ dưới đất bò dậy, đang muốn leo lên giường, cửa phòng đã bị đẩy ra, Mộ Dung Phong bước vào:“Làm sao vậy?”

Tiêu Dật quay đầu, trên mặt đầy chấm đỏ:“Mộ Dung quản gia, lập tức mang Tần Mộc đi, nếu không sẽ bị tôi lây bệnh!”

“Tiểu Dật, em làm sao vậy?” lúc này Tần Mộc mới nhìn thấy thiệt nhiều chấm đỏ trên mặt Tiêu Dật, đang muốn sáp qua nhìn. Tiêu Dật lùi vào bên trong, giọng nói càng nghiêm khắc:“Không được lại đây! Sẽ lây bệnh, mau đi ra ngoài!”

Mộ Dung Phong lập tức cầm chăn, bao Tiêu Dật từ đầu đến chân thật kỹ càng rồi bế đứng lên, Đa Nạp nghe được chạy đến, lập tức gọi điện thoại cho Tiền Đa.

Tiêu Dật ngây người mặc cho Mộ Dung Phong ôm nó lên, nghĩ rằng hắn sẽ vứt bỏ mình, muốn đẩy hắn ra, lại nghĩ đến bệnh của mình, lại không có hơi sức giãy dụa, nó nhớ rõ, hoàng huynh chính là mắc bệnh này mà chết, toàn thân đều là chấm đỏ, hơn nữa rất ngứa, không bao lâu thì chết, khi đó, mẫu phi ôm nó vào trong ngực, suốt đêm ra cung trở lại phủ tướng quân, ở thật lâu mới hồi cung, mẫu phi nói, đó là thiên hoa (đậu mùa), sẽ lây bệnh, một khi nhiễm rồi rất rất khó cứu sống. Tuy Tần Mộc không hiểu lễ nghi, nhưng mà nó là người tốt, tuyệt đối không thể để cho nó bị lây bệnh. Nghĩ như vậy, Tiêu Dật cảm thấy mình bị vứt bỏ cũng không hề gì, nhưng mà cảm giác kỳ quái dần dần xuất hiện trong lòng lại là cái gì? Có phải mình rất nhanh sẽ chết hay không? Không biết có thể nhìn thấy mẫu phi hay không.

Mộ Dung Phong cúi đầu, nhìn thấy Tiêu Dật vẫn không nhúc nhích, đôi mắt to đen nháy không có hào quang ngày xưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự sợ hãi, đôi mắt đều đỏ, hắn giơ tay chạm vào hai má Tiêu Dật, dịu dàng nói:“Đừng sợ, chỉ là bệnh thuỷ đậu, chúng ta đi bệnh viện, rất nhanh sẽ khỏe.”

Đa Nạp cầm nhiệt kế lại, cười dỗ dành nó:“Tiểu Dật là nam tử hán, cũng không thể vì sinh bệnh mà khóc nhè, đến, đo nhiệt độ trước.” Nói xong, đưa nhiệt kế đến bên miệng Tiêu Dật.

Tiêu Dật còn chưa có lấy lại tinh thần, không phải bọn họ muốn vứt bỏ nó sao?

Đa Nạp chạm chạm cái mũi của Tiêu Dật:“Chỉ là đo nhiệt độ cơ thể, ngậm nó phía dưới đầu lưỡi là được rồi, chỉ một lát thôi, tới, mở miệng.”

Tiêu Dật sững sờ mở miệng, ngậm khối lạnh lẽo kia, sau đó nhìn thấy Đa Nạp lại cầm một tấm chăn nhỏ, che lên mặt của nó, sau đó, nó cảm thấy mình bị Mộ Dung Phong bế lên, lỗ tai còn có thể nghe được giọng của bọn họ.

“Mộ Dung Phong, tiểu Dật làm sao vậy?” Giọng Tần Mộc rất gần cũng rất căng thẳng, có lẽ nó đi bên cạnh Mộ Dung Phong.

Giọng Mộ Dung Phong rất gần rất trầm ổn:“Tiêu Dật chỉ bị bệnh thuỷ đậu, năm kia ngài cũng bị, qua vài ngày sẽ khỏe, đừng lo lắng.”

Đa Nạp mở cửa xe:“Đưa tiểu Dật cho anh, vào đi rồi anh đưa cho em.” Tiêu Dật cảm thấy mình bị chuyển tới trong tay Đa Nạp trong tay, sau đó lại bị nhét vào trong xe.

Tần Mộc dựa vào Mộ Dung Phong nhìn Tiêu Dật bị bao lại, thấp giọng hỏi:“Vậy không phải sẽ rất ngứa? Tiểu Dật, em có khó chịu hay không? Cũng không thể gãi, sẽ để lại sẹo.”

Trong xe kín gió, Mộ Dung Phong giơ tay mở tấm chăn che mặt Tiêu Dật, đôi mắt đứa nhỏ mở tròn tròn, hình như có chút khó có thể tin, Mộ Dung Phong nhẹ nhàng thở ra, hỏi Đa Nạp:“Tiền Đa nói như thế nào?”

“Hôm qua có người vừa trả phòng bệnh, hôm nay hắn nghỉ ngơi, nhưng mà lúc này đang đến bệnh viện, đợi chúng ta đến đó chắc sẽ gặp, hắn thuê phòng ngay gần bệnh viện.” Tốc độ lái xe của Đa Nạp có chút nhanh.

Cảm thấy đến giờ, Mộ Dung Phong lấy nhiệt kế trong miệng đứa nhỏ ra, vậy mà sốt tới 39 độ, khó trách khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn không khỏi âm thầm tự trách mình không làm tròn trách nhiệm, Tiêu Dật từ cổ đại đến đây, tất nhiên là chưa tiêm bất kỳ vacxin phòng bệnh nào, sao hắn lại không nghĩ đến!

Lúc sắp đến bệnh viện, Mộ Dung Phong lại bao Tiêu Dật lại, bị thủy đậu không thể gặp gió.

Bước vào cửa bệnh viện, Tiền Đa đang ở trong đại sảnh chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ đến, lập tức dẫn bọn họ vào phòng bệnh, trên đường nghe Mộ Dung Phong nói Tiêu Dật sốt tới 39 độ, không khỏi có chút kinh ngạc.

Đi vào phòng bệnh, Tiền Đa mở chăn ra, cởi bỏ áo ngủ trên người Tiêu Dật, bị chấm đỏ rậm rạp trên người Tiêu Dật làm kinh sợ, bệnh chưa đến mười tiếng, lại nghiêm trọng như vậy. Mộ Dung Phong thấy thế, ở bên cạnh nhỏ giọng nói:“Nó chưa có tiêm vacxin phòng bệnh.”

Tiền Đa gật đầu, thảo nào! Đang muốn quở trách Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp vài câu, lại nhìn thấy Tiêu Dật nằm ở trên giường mở to đôi mắt ướt sũng có chút hoang mang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sốt cao mà đỏ bừng, trong lòng hắn mềm nhũn, nhéo nhéo lỗ tai nó, mỉm cười nói:“Tiểu Dật phải không? Chỉ là nổi thủy đậu, anh rất nhanh sẽ chữa khỏi cho em, ngoan, đừng sợ.”

Tiêu Dật gật đầu, giọng nói có chút yếu ớt, nhuyễn nhuyễn nhu nhu:“Cám ơn.”

“Ngoan, trên người có thể sẽ có chút dương, phải kiên nhẫn một chút, cố gắng không được gãi, anh sẽ lấy thuốc, trên người ngứa chỗ nào thì nói bọn họ thoa thuốc cho em, sẽ thoải mái một ít.”

Tiêu Dật sinh bệnh hoàn toàn không có khí thế ngày xưa, một bộ dáng cục cưng ngoan:“Được.”

Tiền Đa nói xong, liền chuẩn bị đi ra ngoài lấy thuốc, lại bị Tiêu Dật gọi lại, nó có chút do dự hỏi:“Anh Tiền, bệnh này sẽ lây sao?”

Tiền Đa gật gật đầu:“Bệnh thuỷ đậu sẽ lây, nhưng mà bọn họ đều từng mắc bệnh thuỷ đậu, không sợ lây bệnh, cho nên có thể cùng em.”

Đa Nạp đi theo Tiền Đa đi lấy thuốc, Tần Mộc lập tức nằm úp sấp trước giường bệnh, vươn tay muốn sờ chấm đỏ trên người Tiêu Dật, lại bị Tiêu Dật tránh được:“Tần Mộc, ngươi đi về trước đi, bệnh này sẽ lây bệnh, chờ ta khỏe rồi lại đi tìm ngươi.”

Tần Mộc một hơi từ chối:“Không cần, anh muốn ở trong này với em!”

Tiêu Dật lập tức nhìn về phía Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong khom eo, giúp Tiêu Dật chỉnh sửa áo ngủ:“Bệnh thuỷ đậu bệnh một lần sẽ không bị lây bệnh, Tần Mộc năm kia đã bệnh.”

“Vậy anh cùng Đa Nạp thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play