Sáng bình minh, bởi vì một ngày trước Tiêu Dật đã xác định không đóng phim, vậy cũng không cần đến phim trường, dù sao có đi cũng không đóng phim.

Đa Nạp giúp Mộ Dung Phong thay quần áo cho bọn nhỏ, sau đó chở hai đứa nhỏ đẹp trai tiến về phía siêu thị, mỹ kì danh viết: Để bọn nhỏ tự mình chọn lựa đồ ăn vặt yêu thích.

Đối với đề nghị của Đa Nạp, Tần Mộc tất nhiên thật vui vẻ, phải biết rằng bình thường Mộ Dung Phong quản lí đồ ăn vặt của nó vô cùng nghiêm khắc, chỉ thỉnh thoảng cho ăn một chút, rõ ràng đây chính là ngược đãi!

Tiêu Dật cũng không biết siêu thị là cái gì, nhìn thấy bộ dáng thật vui vẻ của Tần Mộc, hẳn là một nơi không có gì không tốt, vì thế cũng không có tỏ vẻ phản đối.

Mộ Dung Phong xa xa nhìn một loạt xe trước cửa siêu thị, yên lặng đẩy gọng kính mắt, vận khí của Đa Nạp thật đúng là không tệ, vậy mà hắn cũng có thể gặp được hoạt động 3 năm khánh thành siêu thị, lúc này còn chưa đến 8 giờ, bãi đỗ xe lại có thể đầy.

Đa Nạp đem xe dừng ở cửa siêu thị, Mộ Dung Phong tao nhã mở cửa xe, hai đứa nhỏ lần lượt nhảy ra ngoài, cũng rất tự nhiên nắm tay nhỏ bé, Đa Nạp vươn đầu:“Tiểu Phong, anh đi đỗ xe trước, rồi lại vào tìm các em.”

“Được.” Mộ Dung Phong thản nhiên đồng ý, cũng không quay đầu lại mà đi theo hai đứa nhỏ vào siêu thị, Đa Nạp nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở dòng người, lúc này mới quay đầu, lái xe tìm chỗ đậu.

Tiêu Dật tò mò nhìn bốn phía, trong lòng yên lặng sợ hãi than, một nơi nhỏ như vậy vậy mà có thật nhiều người! Chẳng lẽ đây là nơi họp chợ hoặc là hội chùa sao? Ở trong nhận thức của tiểu Thái Tử, chỉ có họp chợ cùng hội chùa mới có nhiều người như vậy, hơn nữa, đều là hai tay trống trơn, hoặc là chỉ cầm theo một túi nhỏ.

Tổ hợp hai đứa nhỏ xinh đẹp cùng nam nhân đẹp trai khôi ngô dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt, cũng có người nhận ra Tần Mộc, vui vẻ lôi kéo đồng bạn nhỏ giọng nghị luận, lời nói ra đều là nói về tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, người thật càng dễ thương hơn trên phim, đứa nhỏ bên cạnh cũng rất dễ thương.

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật, chỉ vào xung quanh nói:“Tiểu Dật, nơi này là siêu thị, chúng ta đi vào từ nơi đó, sau đó ở trong này có thể tùy tiện lấy thứ mình muốn, sau đó đi ra từ bên kia là được rồi. Chúng ta lấy xe đẩy đi vào, em muốn thứ gì ăn ngon, thú vị đều có thể lấy!”

Tiêu Dật nhìn theo hướng tay Tần Mộc, đôi mắt to lộ ra mới mẻ, trên mặt cũng không biểu hiện ra, chỉ gật gật đầu:“Được.”

Mộ Dung Phong đi theo sau bọn họ, nhìn Tần Mộc vừa vào siêu thị liền thuần thục mà lấy ra một xe đẩy cỡ lớn, xiêu vẹo mà đẩy xe, nghiêng đầu mặt này rạng rỡ nói chuyện với Tiêu Dật, hắn vốn dĩ muốn đi lên hỗ trợ, nhớ tới mục đích hôm nay, lại dừng động tác, không nhanh không chậm đi theo hai đứa nhỏ.

Tần Mộc tất nhiên không phải lần đầu tiên đến siêu thị này, liền đẩy xe đi về phía khu đồ ăn vặt, Tiêu Dật vốn đang chắp tay sau lưng, nhìn thấy Tần Mộc đẩy hình như có chút cố hết sức, do dự một lát, cũng vươn tay nhỏ bé, cầm lấy tay đẩy, cùng Tần Mộc cùng nhau đẩy.

Hai mắt Tần Mộc tỏa ánh sáng, mới vừa đi đến khu đồ ăn vặt liền lập tức cầm lấy một túi hạt dưa lớn bỏ vào xe đẩy, nghĩ nghĩ, lại cầm thêm một túi lớn bỏ vào:“Tiểu Dật, hạt dưa này ăn ngon, chúng ta một người một túi.”

Đối với ăn, Tiêu Dật không có ý kiến:“Được.”

“Thạch trái cây cũng ngon, tiểu Dật, em muốn loại này hay là loại này?” Tần Mộc giơ thạch trái cây lên hỏi Tiêu Dật.

Ánh mắt Tiêu Dật chuyển qua lại giữa hai cái thạch trái cây, đề nghị:“Đều cầm đi.”

Tần Mộc cười cong mặt mày:”Được, mỗi loại đều lấy hai cái.” Nói xong, thuần thục cầm lấy thạch trái cây bỏ vào trong xe.

“Tiểu Dật, socola đen là đắng, socola trắng là ngọt, ngươi muốn loại nào?”

Tiêu Dật lần này trả lời rõ ràng:“Socola trắng.” Chẳng lẽ còn có người muốn chịu đắng sao?

Mộ Dung Phong cứ như vậy nhìn hai đứa nhỏ một đường đi tới, một đường lấy đồ, mới đi được hai hàng, kia xe đẩy cũng đã sắp đầy, đột nhiên, sau lưng có người tới gần, Mộ Dung Phong không chút nghĩ ngợi hơi hơi nghiêng người, né qua bên cạnh, tay Đa Nạp liền dừng ở giữa không trung như vậy, hắn điềm nhiên như không có việc gì buông tay, ló đầu nhìn hai đứa nhỏ trước mắt, cười hỏi:“Tiểu Phong, đã bao lâu em không dẫn nó đến siêu thị? Vậy mà ngay cả sữa Vượng Tử cũng không quên lấy hai bình, oán niệm cũng thật nặng.”

Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, thản nhiên nói:“Nó chỉ là muốn cho Tiêu Dật nếm thử mà thôi.”

Nhìn Tần Mộc không ngừng bỏ đồ vào trong xe đẩy, trong lòng Tiêu Dật cũng trở nên rục rịch, lúc đi ngang qua một gian hàng, rốt cục nhịn không được cũng vươn tay nhỏ bé, cầm lấy một cái hộp nhỏ màu sắc rực rỡ, thứ bên trong chắc là ăn sẽ ngon đi?

Tần Mộc nhìn thấy thứ trong tay Tiêu Dật, lập tức chân chó sáp qua:“Tiểu Dật, em muốn ăn cái này sao? Anh xem xem có thể ăn không.” Nói xong, cũng từ trên quầy hàng cầm một hộp, sau đó trợn tròn mắt, trên hộp này sao toàn là chữ cái, một chữ cũng không biết, hơn nữa trước kia cũng chưa ăn qua! Tần Mộc trừng mắt nhìn, quyết đoán đưa tay bỏ hộp vào xe đẩy,“Tiểu Dật, em thích liền lấy nhiều thêm vài hộp, nhỏ như vậy, ăn rất nhanh.”

Tiêu Dật gật gật đầu, cũng đưa tay bỏ cái hộp nhỏ vào xe đẩy, cảm giác thật không tệ, vì thế lại giơ tay cầm vài hộp, toàn bộ đều bỏ vào. Sau đó, thỏa mãn cùng Tần Mộc cùng nhau cố hết sức đẩy xe về phía trước.

Người lớn vốn đang đứng bốn phía xung quanh hai đứa nhỏ nhìn bọn nhỏ một mạch cầm hơn mười hộp áo mưa, vui vẻ phấn chấn rời đi, đồng thời không nói gì nhìn trời, vậy mà không ai đứng ra nói cho bọn nhỏ thứ này không phải để ăn, không phải không có tâm đồng tình, mà là trong trường hợp ở nơi công cộng này, nhỡ đâu hai đứa nhỏ tò mò hỏi, vậy kết cục thực bi kịch.

Mà lúc này, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đã không còn ở phía sau hai đứa nhỏ, Tần Mộc cùng Tiêu Dật đang đắm chìm trong cuộc vui mua sắm lại không hề cảm giác được.

Một giờ sau, hai đứa nhỏ cùng nhau đẩy xe với đống đồ chất thành núi nhỏ, đứng ở trong đội ngũ tính tiền. Tiêu Dật nhìn đội ngũ thật dài trước mặt, lại nhìn nhìn đồ ăn ngon trong xe đẩy, không khỏi hỏi:“Tần Mộc, nếu có người ở bên trong đem mọi thứ ăn sạch lại đi ra, vậy không phải không cần trả bạc sao?” Từ lúc Tiêu Dật lần đầu tiên ra cung, cũng đã đã biết, ở dân gian, dù là thứ gì đều phải trả bạc, ở nơi này, gọi là tiền gì đó.

Tần Mộc lắc đầu:“Siêu thị đều có cameras, không trả tiền sẽ bị bảo an bắt.”

Tiêu Dật hoang mang, cameras là cái gì? Bảo an lại là cái gì?[ các nhân viên an im lặng: Chúng ta không phải cái gì!╮[╯▽╰]╭]

Hai người còn nói một lát, liền đến lượt bọn họ tính tiền, cô thu ngân nhìn hai đứa nhỏ đẩy xe, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, tươi cười của cô thực ngọt:“Em trai, người nhà của các em đâu?”

Tần Mộc lúc này mới phát hiện không thấy Mộ Dung Phong, nhưng mà nó cũng không sốt ruột, ưỡn ngực chống lại ánh mắt của cô thu ngân:“Chị tính tiền cho chúng em là được.”

Cô thu ngân nghe nói như thế, nghĩ người lớn đã đi lấy cái gì, để cho bọn nhỏ xếp hàng, loại chuyện này ở trong siêu thị thường xuyên xảy ra, vì thế cười nói:“Được.” Nói xong, thuần thục bắt đầu lấy những thứ trong xe ra.

Lấy ra được một vài thứ, lúc nhìn thấy áo mưa lẳng lặng nằm ở giữa một đống đồ ăn vặt, cô thu ngân tươi cười có chút cứng ngắc, dừng một chút, ngón tay thay đổi phương hướng, đem đồ ăn vặt lấy lên trước.

Mười phút sau, mọi thứ đều lấy ra xong rồi, trong xe đẩy chỉ còn lại hơn mười hộp áo mưa, cô thu ngân thấy người lớn vẫn không có xuất hiện, cô cười hỏi hai đứa nhỏ:“Em trai, có phải người nhà của các em đã đi lấy thứ khác có phải hay không?”

Tần Mộc nhún vai, thở dài như ông cụ non:“Em cũng không biết Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đi đâu, vậy mà rời khỏi em, thật sự là không có biện pháp. Chị gái, chị tính tiền cho chúng em trước đi.”

Cô thu ngân không nói gì, tay phải không tự giác sờ lên cái chuông bên cạnh quầy hàng, hai đứa nhỏ lạc người nhà, nhất định không thể dễ dàng để bọn nhỏ đi ra ngoài, nhỡ đâu lạc mất lại càng phiền toái, hẳn là nên gọi quản lý lại đây, dẫn bọn nhỏ vào phòng nghỉ sau đó tìm người nhà mới được.

Tiêu Dật vẫn đứng ở một bên đột nhiên chỉ vào áo mưa trong xe:“Chị quên lấy cái này.”

Những người xếp hàng phía sau phát ra tiếng cười thiện ý, cô thu ngân hơi hơi đỏ mặt, kiên nhẫn giải thích:“Em trai, thứ này không phải để ăn, các em còn muốn không?”

Tần Mộc nghiêng đầu chớp đôi mắt màu xanh:“Không phải ăn? Vậy để chơi sao? Muốn muốn.”

Cô thu ngân im lặng, cái này, thật ra cũng xem như để chơi……nhỉ? Trong lòng đang ở rối rắm có nên tiếp tục thuyết phục hai đứa nhỏ không cần mua cái này hay không, để tránh quay về bị người lớn trách cứ, đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ trước mặt là ai! Này không phải tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc sao!!!

“Em trai, em gọi là Tần Mộc phải không?”

Tần Mộc gật gật đầu, kiêu ngạo mà nâng cằm:“Em chính là Tần Mộc.”

Ngón tay cô thu ngân vốn đang do dự lập tức ấn vào chuông, tươi cười trên mặt lại càng thêm ngọt:“Thì ra thật là em, chị xem qua phim em diễn nha, rất tuyệt.”

Tần Mộc rất có phong cách ngôi sao lộ ra một nụ cười:“Cám ơn khen tặng.”

Đang nói chuyện, một nam nhân mặc tây trang mỉm cười vội vàng đi tới, cô thu ngân lập tức đến bên tai hắn nói vài câu, nam nhân kia nghe xong, lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Mộc, vươn tay phải về phía hắn:“ Chào ngài, Tần Mộc, bỉ nhân Trương Thành, là quản lý nơi này, thực vinh hạnh ngài có thể đến siêu thị của chúng ta mua sắm.”

Tần Mộc vô thức đem Tiêu Dật che chở ở phía sau, giơ tay cầm tay người nọ:“Chào chú Trương!”

“Mua nhiều thứ như vậy, xem ra cũng có chút mệt mỏi, tôi có vinh hạnh mời hai vị vào văn phòng của tôi uống ly nước trái cây nghỉ ngơi một chút không?”

Tần Mộc cảnh giác nhìn ông chú quái gở trước mặt đang có ý đồ dụ dỗ bọn họ, quyết đoán lắc lắc đầu:“Cám ơn, không cần, Đa Nạp quản gia còn đang ở bên ngoài chờ chúng cháu, xin tính tiền cho chúng cháu đi.”

Tiêu Dật đứng ở phía sau Tần Mộc, trong lòng thực vừa lòng, Tần Mộc này ở bên ngoài cũng không quá ngốc.

Trong lòng Trương Thành rối rắm, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi này thực rõ ràng đã lạc người giám hộ, nếu thực sự để hai đứa nhỏ đi ra ngoài như vậy, quản lý hắn có thể lập tức cuốn gói về nhà. Mà ở trước mặt nhiều người như vậy, lại càng không thể ép buộc nó đi, lập tức cho cô thu ngân một ánh mắt, lập tức lấy di động ra bấm số điện thoại:“Tôi là Trương Thành, lập tức ngừng radio lại, lập tức đọc thông báo tìm người, tìm kiếm người nhà Tần Mộc, luôn phát đừng ngừng.”

Cô thu ngân cười nói ra một vài chữ:“Tổng cộng là 678 nguyên 9 giác, cám ơn!”

Tần Mộc trợn tròn mắt, lúc này mới nhớ tới ra tính tiền phải trả tiền, lúc trước vẫn luôn là Mộ Dung Phong trả! Tay nhỏ bé của nó đưa về phía túi tiền, bên trong chỉ có một cái khăn tay……

Tiêu Dật bên cạnh vừa nghe tính tiền, lại chỉ vào áo mưa trong xe, giọng nói hơi hơi có chút không vui:“Còn có cái này!” Rõ ràng đã nhắc nhở một lần vậy mà còn quên!

Cô thu ngân cứng đờ nhìn quản lý, Trương Thành thoáng gật đầu, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi muốn cái gì liền tính tiền đi!

Cho đến khi mười hộp đều được lấy lên, Tiêu Dật lúc này mới vừa lòng, vừa xoay đầu, liền nhìn thấy Tần Mộc vẻ mặt đau khổ, nó thấp giọng hỏi:“Làm sao vậy?”

“Mộ Dung Phong chưa cho anh tiền!”

Tiêu Dật ngây người, nó không nghĩ tới Tần Mộc vậy mà không có tiền, càng thật không ngờ Tần Mộc là tiểu thiếu gia mà còn muốn Mộ Dung Phong là quản gia cho tiền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play