Tần Mộc chân trần chạy đến phòng bếp, liền nhìn thấy trên bàn phòng bếp có một dĩa bánh gato cùng hai ly sữa, mắt Tần Mộc sáng lên, lập tức chạy tới, bánh ngọt cùng sữa đều trên một cái khay, Tần Mộc kiễng chân, nắm chặt hai bên khay, cẩn thận bưng lên, chậm rãi đi lên lầu, vừa đi vừa nghĩ, này nhất định là Mộ Dung Phong chuẩn bị ăn khuya, vậy mà cũng không cho nó với Tiêu Dật ăn, thật sự là rất xấu rồi! Quay về nhất định phải nói với ông nội!

Tiêu Dật hít hít mũi, nhìn Tần Mộc đem khay đặt ở trên giường, nó bưng sữa lên uống một ngụm, lại chỉ chỉ vào thứ đẹp mắt giữa khay:“Đây là cái gì?” Giọng mũi nồng đậm nghe vào có chút dễ thương khác xưa.

“Đây là bánh gato, ăn ngon.” Tần Mộc để khay xuống, quệt mông bò lên giường, cầm lấy nĩa ăn trên khay, xiên một miếng bánh lớn đưa tới bên miệng Tiêu Dật,“Này, em ăn thử.”

Tiêu Dật nhìn miếng bánh lớn trước mặt, do dự trong chốc lát, mới há miệng cắn một miếng nhỏ, đúng lúc cắn được là bơ, bơ ngọt mềm vào miệng liền tan ra, Tiêu Dật chép chép miệng, ý do vị tẫn, không chờ Tần Mộc thúc giục, nó lại sáp qua cắn một miếng to, một miếng này cứng rắn hơn lúc nãy một chút, Tiêu Dật thỏa mãn híp híp đôi mắt sưng đỏ, thứ này ăn ngon thật!

Tần Mộc nhìn chóp mũi đỏ rực của Tiêu Dật dính bơ màu trắng, giơ tay lau bơ, sau đó thuận tay bôi lên chăn, Mộ Dung Phong luôn luôn ở ngoài cửa nhìn bọn họ nhìn thấy hành động này của Tần Mộc, khóe miệng nhịn không được co rút một chút.

Tiêu Dật hai ba cái đã ăn xong bánh trên nĩa ăn, mắt thấy Tần Mộc lại xiên một miếng lớn đưa qua, lúc này mới nhớ tới Tần Mộc hình như một miếng cũng chưa ăn:“Ngươi không ăn sao?”

Tần Mộc cười sáng lạn:“Ừ, chúng ta cùng nhau ăn.” Nói xong, cũng cắn một miếng lên miếng bánh trên nĩa.

Tiêu Dật nhìn miếng bánh gato bị cắn một cái lại đưa tới trước mặt nó, yên lặng một lát, mới cắn miếng tiếp theo.

Mộ Dung Phong nhìn hai đứa nhỏ anh một ngụm em một ngụm ăn ngon lành, một lát sau, liền ăn sạch sẽ cái bánh gato, mà chăn trên giường cùng áo ngủ trên người Tần Mộc, đã vô cùng thê thảm.

Tiêu Dật đang cầm sữa, cúi đầu mở miệng:“Kỳ thật, bản thái tử không gọi Tiêu Dật.”

“Vậy em gọi là gì?”

Tiêu Dật có chút bất ngờ nhìn Tần Mộc, nó vậy mà một chút cũng không để việc mình lừa gạt sao?“Bản thái tử Tiêu An Dương, tự Hoài Dật.”

Tần Mộc có chút chóng mặt:“Sao em lại có hai tên?”

Tiêu Dật lại càng không hiểu:“Chẳng lẽ ngươi không có tên tự?”

Tần Mộc cảm thấy hình như mình bị khinh bỉ, lập tức ưỡn ngực:“Đương nhiên là có, nhưng mà anh quên, quay về anh sẽ hỏi ông nội!”

Tiêu Dật nghiêm mặt khiển trách:“Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, hỏi xong rồi thì không được quên nữa.”

Tần Mộc vô thức hỏi một câu:“Vậy sao em nói em tên Tiêu Dật!”

Tiêu Dật mím môi, hạ mi mắt, lông mi thật dài còn có chút ướt át, không ít sợi dính cùng một chỗ:“Bởi vì không muốn để cho ai biết bản thái tử là thái tử.”

Nhìn thấy Tiêu Dật như vậy, trong lòng Tần Mộc cảm thấy có chút khổ sở, nó vươn móng vuốt dính dính, lôi kéo tay Tiêu Dật:“Em là thái tử? Em yên tâm, anh nhất định sẽ không nói cho người khác!”

Tiêu Dật gật đầu:“Bản thái tử là đứa con thứ ba của phụ hoàng, ngày sinh thần hai tuổi, được hoàng gia gia lập làm thái tử, tương lai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế.”

“Khó trách em luôn luôn nói bản thái tử.” Tần Mộc bừng tỉnh đại ngộ,“Vậy sao em lại tới nơi này?”

Tiêu Dật lắc đầu:“Trước đó vài ngày, bản thái tử phụng mệnh phụ hoàng cải trang đi tuần, xe ngựa đi được một nửa, con ngựa kia đột nhiên nổi điên, trực tiếp lao xuống vách núi, lúc ta tỉnh lại, đã ở nơi kỳ quái này.”

Tần Mộc nhịn không được biện giải một câu:“Nơi này không phải nơi kỳ quái!”

“Nơi này hoàn toàn không giống Tiêu quốc.” Tiêu Dật nói xong, giọng nói lại thấp xuống.

Tần Mộc an ủi mà vỗ vỗ bờ vai của nó:“Tiểu Dật, nơi này tuy rằng không giống Tiêu quốc, nhưng mà cũng tốt lắm, em xem, thiệt nhiều món ngon cùng đồ chơi em chưa ăn cũng chưa từng chơi đùa.”

Tiêu Dật nhớ tới những món ăn mấy ngày nay, quả thật rất mới mẻ đẹp mắt, bánh gato lúc nãy cũng vô cùng ngon, nghĩ như vậy, Tiêu Dật cảm thấy cảm xúc khổ sở vừa dâng lên trong lòng lại không thấy.

Thấy Tiêu Dật không nói chuyện, Tần Mộc tự nhiên nói tiếp“Tiểu Dật, sau này em không thể nói ‘Bản thái tử’, người khác vừa nghe liền biết em là thái tử.”

Mộ Dung Phong yên lặng nhìn trời, cảm thấy mình nên tự kiểm điểm tự kiểm điểm, hắn đều nghe hết ba ngày, vậy mà chưa từng nghĩ tới nó thật sự là thái tử!

Khuôn mặt Tiêu Dật thực hoang mang:“Vậy nói cái gì?” Từ lúc nó hiểu chuyện, mẫu phi đã dạy nó phải tự xưng bản thái tử, chờ tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, có thể tự xưng trẫm như hoàng gia gia cùng phụ hoàng, trừ bỏ những xưng hô này, nó nghe nhiều nhất chính là bản cung cùng nô tài……

“Thì nói là tôi.”

“Tôi?” Tiêu Dật trừng mắt nhìn, vẫn hoang mang như trước.

Tần Mộc gật đầu, còn nghiêm túc dạy: “Đúng vậy, chúng ta ở đây nếu tự xưng thì đều nói là tôi, nếu em với anh cộng lại thì xưng là chúng tôi.”

Tiêu Dật mím môi, thử mở miệng:“Tôi là thái tử?”

“Đối, như vậy người khác sẽ không biết em là thái tử!”

Tiêu Dật hơi hơi nhăn mi, cố gắng đem những điều này ghi tạc trong lòng.

Hai người nói chuyện một hồi, liền ngã người ngủ, ly thủy tinh đã uống sạch từ trên chăn lăn xuống thảm, phát ra hai tiếng trầm đục.

Mộ Dung Phong chờ hai đứa nhỏ ngủ ngủ, mới đẩy cửa đi vào trong phòng, đi lấy một cái khăn lông ướt, lúc này mới trở lại trước giường, nhìn hai đứa nhỏ, không còn gì để nói, trên người cũng trên mặt bọn nhỏ giống như mặt mèo, đặc biệt là Tiêu Dật, hiển nhiên là bị Tần Mộc lau lại mà lau không sạch, hơn nữa nước miếng cùng nước mắt lúc nãy khô lại, quả thực như tiểu khất cái bẩn vô cùng. Mộ Dung Phong khom eo, cẩn thận giúp hai đứa nhỏ lau hai má cùng tay nhỏ bé, đem khay bị đá tới mép giường bưng lên, nhặt ly thủy tinh, lúc này mới ra phòng ngủ.

Trở lại phòng, Mộ Dung Phong lấy điện thoại di động ra, dứt khoát bấm một dãy số.

Điện thoại chỉ vang ba tiếng liền được nhận.

“Alo, chào ngài!” Âm thanh trầm thấp dịu dàng mà cũng không mất lễ nghi vang lên bên tai.

“Cha, là con.”

Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một lát:“Có việc gì nói đi, đừng nghĩ rằng ta đã già, thân là tổng quản gia Tiêu gia, dù đang ngủ say bị đánh thức, khi nhận điện thoại, người cũng vô cùng tỉnh táo.”

“Dạ, cha, mấy ngày trước con dẫn theo một đứa nhỏ trở về, về thân thế lai lịch đứa nhỏ kia con đã biết rõ ràng.”

“Sao?”

“Việc này nghe có lẽ có chút vớ vẩn, nhưng mà cũng là sự thật.”

“Con yên tâm, năng lực chấp nhận của ta mạnh hơn con.”

Mộ Dung Phong bị nghẹn một chút:“Đứa nhỏ kia có thể là xuyên qua, nó gọi Tiêu An Dương, tự Hoài Dật, đến từ một nơi tên là Tiêu quốc, là một thái tử. Nhưng mà trong lịch sử cũng không có nó tồn tại.” Nói xong, Mộ Dung Phong ngừng thở, trong lòng có chút khẩn trương, nếu muốn đạt tới mục đích cuối cùng, ủng hộ của cha là vô cùng quan trọng không thể nghi ngờ.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười:“Cho nên nói, thân là quản gia, có truyền thống tri thức lý luận cùng năng lực thực tiễn là không đủ, còn phải toàn năng, thu thập các khái niệm hiện hành. Lần đầu tiên ta nhìn thấy đồ con gởi tới, cũng đã đoán được đứa nhỏ này có thể là người cổ đại nào đó xuyên qua, vậy mà bây giờ con mới nghĩ đến. A!”

“……” Mộ Dung Phong hỗn độn,“Cha, gần đây cha đang xem tiểu thuyết yy trên mạng sao?”

“Được rồi, mục đích con gọi điện là gì?”

Mộ Dung Phong im lặng một lát, mới chậm rãi mở miệng:“Con muốn thuyết phục lão gia thu lưu nó.”

“Vậy con điện cho ta, là muốn ta giúp con đi thuyết phục lão gia?”

“Không phải, con sẽ tự mình nói với lão gia chuyện này, chỉ là hy vọng cha có thể……”

Nhưng mà, Mộ Dung Phong còn chưa nói xong, đã bị đối phương đánh gãy:“Lúc ta đưa con đi Anh học, cũng đã nói với con, quản gia cùng người hầu không giống nhau, ngược lại với người hầu đa số thời gian đều phải nghe theo sắp xếp, quản gia càng giống như là bạn bè của chủ nhân. Muốn thuyết phục bạn bè làm một chuyện, còn cần người khác ở giữa phối hợp sao? Huống chi, chuyện này đối với bạn bè mà nói, cũng không phải là chuyện khó khăn. Nếu ngay cả việc đơn giản như vậy con cũng làm không được, vậy con cũng không có tư cách làm người nối nghiệp của ta, sớm đổi sang nghề khác đi. Có lẽ Đa Nạp càng thích hợp nối nghiệp ta hơn.”

Nghe được câu nói cuối cùng, ngón tay cầm di động của Mộ Dung Phong nắm thật chặt, sau một hồi, hắn mới nghe được giọng nói của mình:“Con sẽ xem lại mình. Chuyện này, xin cha đừng nhúng tay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play