Lúc Mộ Dung Phong mở mắt ra, kim đồng hồ chỉ hướng 5 giờ 30, không nhiều một giây, không ít một giây, hắn chậm rãi cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn nhu mà vô cùng quyến rũ, một ngày mới lại bắt đầu. Thân là kim bài quản gia vạn năng, thời gian hắn tỉnh lại, cũng phải thực hoàn mỹ. Hắn tao nhã đứng dậy, ở trong phòng tắm quan sát bản thân, sau đó cởi0 áo ngủ, không nhanh không chậm thay áo sơ mi tơ tằm, hắn không thích áo sơ mi vải bông, vì nó thật dễ dàng xuất hiện nếp nhăn, nghĩ rằng nên gọi hai đứa nhỏ dậy đánh răng rửa mặt, hắn quyết đoán từ bỏ việc mặc áo bành tô, hơi hơi mở rộng cổ áo, rời khỏi phòng.
Đi đến phòng ngủ bên cạnh nhìn thoáng qua, tư thế ngủ của hai đứa nhỏ vẫn bưu hãn như thế, Tần Mộc đang ôm eo Tiêu Dật, mà một tay Tiêu Dật còn đặt trên mặt Tần Mộc, Mộ Dung Phong liền hiểu được tiếng tát ta không lớn không nhỏ vang lên lúc nửa đêm là xảy ra chuyện gì. Hắn đi vào phòng, tắt đèn đầu giường, kéo màn ra, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Bởi vì tiểu thiếu gia Tần Mộc thực kén chọn, cho nên nguyên liệu nấu ăn ở nhà bếp cơ bản đều đầy đủ, Mộ Dung Phong nhớ lại thực đơn mấy ngày trước chuẩn bị cho tiểu thiếu gia, sau đó xắn tay áo, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.
Khoảng chừng hai mươi phút, Mộ Dung Phong đem ba phần điểm tâm để trên bàn cơm, đậy vung lên, trong bếp còn đang nấu cháo, nhìn nhìn thời gian, vừa tới 6 giờ, nên gọi bọn nhỏ rời giường. Mộ Dung Phong rửa tay, sải chân dài đi đến lầu hai.
“Tiểu thiếu gia, nên rời giường.” Mộ Dung Phong giơ tay vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc, sau đó thuận tiện nhéo nhéo, Tần Mộc chu chu miệng, xoay người không thèm để ý. Mộ Dung Phong sớm đoán được, bình tĩnh vươn hai tay, đem tay nhỏ chân nhỏ của Tần Mộc từ trên người Tiêu Dật lấy xuống, dựng nó đứng lên, lúc mới bắt đầu, Tần Mộc vẫn nhắm mắt lại, cơ thể theo động tác của Mộ Dung Phong nghiêng tới nghiêng lui, như vậy khoảng mười mấy phút, Tần Mộc mơ mơ màng màng mở mắt.
Mộ Dung Phong đỡ cơ thể nho nhỏ của Tần Mộc, kiên nhẫn chờ nó hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tần Mộc thức giấc giống như mỗi ngày, đầu tiên là hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, rõ ràng biểu hiện ra bất mãn mãnh liệt của mình, sau đó đẩy tay Mộ Dung Phong ra, xoay người đi đến phòng tắm, lúc đi được một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, mạnh mẽ xoay người nhìn lại giường, quả nhiên, Tiêu Dật còn đang ngủ!
Tần Mộc lập tức nở nụ cười, vài bước chạy về bên giường, quyệt mông thuần thục leo lên giường, tiến đến bên tai Tiêu Dật thấp giọng gọi: “Tiêu Dật, Tiêu Dật, trời đã sáng, nên rời giường.”
Nhìn thấy Tiêu Dật không phản ứng, Tần Mộc lại thấp giọng gọi vài câu, Tiêu Dật không kiên nhẫn cau đôi mày xinh đẹp, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm:“Tiểu Mộc tử, không nên ầm ĩ, để bản thái tử ngủ tiếp một lát.”
Tiểu Mộc tử? Tần Mộc ngẩn người, là gọi nó sao? Tần Mộc, tiểu Mộc tử, ừ, quả thật gọi tiểu Mộc tử nghe thân mật hơn một ít, vì thế, bạn nhỏ Tần Mộc thực vừa lòng, nghĩ nghĩ, cũng tiến đến bên tai Tiêu Dật gọi:“Tiểu Dật tử, rời giường.”
Quản gia đại nhân vẫn bình tĩnh khóe miệng rốt cục cũng run rẩy một chút:“Tiểu thiếu gia, tiểu Dật tử, nghe như là cô em vợ (tiểu di tử).”
Tần Mộc nghiêng đầu, khó có khi không phản đối Mộ Dung Phong:“Quả thật không dễ nghe, vậy gọi tiểu Dật đi” Nói xong, cũng không chờ Mộ Dung Phong đáp lời, lại nằm úp sấp xuống gọi Tiêu Dật.
Tiêu Dật bị gọi đến mất kiên nhẫn, ở trên giường lăn hai vòng, chính là không chịu mở mắt, Tần Mộc cũng lăn theo, miệng còn gọi không ngừng, Tiêu Dật mạnh mẽ ngồi dậy, nghiêm mặt nổi giận quát:“Tiểu Mộc tử, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn! Dám lên giường của bản thái tử!”
Tần Mộc bị rống rụt cổ một cái:“Tiêu Dật, tối hôm qua chúng ta cùng nhau ngủ, em không nhớ rõ?”
Tiêu Dật trừng mắt nhìn, nhìn rõ giờ phút này nơi này cũng không phải hoàng cung, đôi mắt đen như mực lộ ra chút mờ mịt, tóc dài mềm mại phủ trên vai, áo ngủ trên người trải qua cả đêm chà đạp, lúc này đang méo mó khoác trên người, lộ ra nửa cái bả vai.
Mộ Dung Phong nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang mơ mơ màng màng trên giường, đột nhiên vô cùng nhớ cảm xúc tối hôm qua, hắn hơi hơi khom eo, sửa lại áo ngủ của Tiêu Dật, kéo Tần Mộc ở kế bên:“Tiểu thiếu gia, thái tử, không còn sớm, đứng lên đánh răng rửa mặt ăn cơm.”
Tần Mộc nhảy xuống giường,giơ tay kéo Tiêu Dật:“Tiểu Dật, đi, chúng ta đánh răng đi.”
Tiêu Dật giơ tay xoa xoa mắt, mặc cho Tần Mộc,dáng vẻ vô cùng nhu thuận.
Trong phòng tắm, Tần Mộc trực tiếp đi đến một bên bồn cầu, kéo quần, trước mặt hai người khác bắt đầu tiểu.
Tiêu Dật ngơ ngác nhìn hành động của Tần Mộc, hình như có chút khó có thể tin, đợi nó kéo quần lên,lúc này mới phản ứng lại:“Tần Mộc! Ngươi cái đồ Man di không biết lễ nghi xấu hổ! Cư nhiên dám ở trước mặt bản thái tử…… Cái kia……”
Tần Mộc ấn nút xả nước, nghe được lời Tiêu Dật nói, không khỏi có chút tủi thân, tuy rằng không hiểu Man di là cái gì, nhưng mà lễ nghi xấu hổ nó vẫn biết:“Tối hôm qua em cũng nhìn thấy tiểu jj của anh, chúng ta đều là nam, có cái gì đâu, chẳng lẽ em không tiểu trước mặt người khác sao?”
Tiêu Dật bị hỏi nghẹn, mỗi lần nó đi ngoài đều có người hai bên trái phải chờ đợi, nhưng mà, nó là thái tử! Điêu dân làm sao có thể ở trước mặt nó mặt làm loại chuyện này!
Còn không đợi Tiêu Dật suy nghĩ cẩn thận, Tần Mộc liền lôi kéo nó đến bên cạnh bồn cầu:“Nè, đến em, em tiểu đi, anh giúp em xả nước.”
Lửa giận tràn đầy trong lòng Tiêu Dật lại bởi vì câu này tan không ít, nó hơi hơi ngẩng đầu nhìn Tần Mộc, nhớ tới tối hôm qua đã đồng ý làm môn khách của Tần Mộc, Tiêu Dật mím môi, nơi này cũng không phải hoàng cung, cũng không phải Tiêu quốc, nó chỉ là một môn khách, không còn là hoàng thái tử, nó chớp chớp mắt, ánh mắt có chút u ám.
Nhìn thấy Tiêu Dật không có phản ứng, Tần Mộc nhớ tới lúc trước Mộ Dung Phong thường giúp nó cởi quần, vì thế cúi người, giơ tay túm quần Tiêu Dật, kết quả không nghĩ tới dùng quá nhiều sức, toàn bộ quần đều trượt xuống, trực tiếp rớt dưới chân…… Tần Mộc nhăn mày bắt đầu chán nản, sao lại làm sai!
Tiêu Dật trống trơn đứng ở nơi đó, tiểu jj bởi vì muốn tiểu mà hơi hơi có chút trướng, đối với hành vi của Tần Mộc cũng không quá để ý, trước kia cũng có người giúp nó cởi y phục, lập tức học động tác của Tần Mộc lúc nãy, bắt đầu tiểu.
Tần Mộc nhìn đến đỏ bừng mặt, Mộ Dung Phong bình tĩnh mím chặt khóe môi, chờ Tiêu Dật đi tiểu xong, tiến lên từng bước, cánh tay dài duỗi ra, dễ dàng đem quần lót cùng quần ngủ của Tiêu Dật kéo lên.
Tiêu Dật xoay người đi đến bồn rửa mặt, cầm lấy bàn chải Mộ Dung Phong đã chuẩn bị, nghiêm túc đánh răng, trải qua chuyện tối hôm qua, nó cảm thấy đánh răng là một chuyện rất thú vị, cảm giác bàn chải nhỏ ở trên răng nanh lướt qua lướt lại thực mới mẻ, thực nhẹ nhàng khoan khoái, cũng thực thoải mái.
Tần Mộc thấy Tiêu Dật hoàn toàn không thèm để ý, liền sống lại, ấn nút xả nước, hai bước đi qua, cũng bắt đầu đánh răng.
Mộ Dung Phong bình tĩnh giúp hai đứa nhỏ rửa khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó đem khăn mặt treo ở chỗ Tiêu Dật không với tới, lúc này mới dẫn hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi phòng tắm, Tần Mộc còn quay đầu, không cam lòng trừng mắt nhìn khăn mặt treo cao cao trên vách tường. Hừ! Một lát tôi đem áo ngủ làm ướt rồi ném vào chăn!
Bữa sáng tuy đơn giản, thoạt nhìn cũng rất ngon, một cái trứng gà, một dĩa mì xào thịt bò nhỏ, còn có ba cái màn thầu hình con thỏ, bên trong nhân sữa màu vàng. Mộ Dung Phong đi vào phòng bếp, nồi cháo kê vừa mới nấu xong, hắn lấy ra chén nhỏ, múc cho bọn họ mỗi ngườicho bọn hắn một người một chén.
Tần Mộc giơ đũa, gắp cà rốt xắt sợi ra khỏi mì xào, chợt nghe giọng nói chán ghét của Mộ Dung Phong: “Mì xào cà rốt cùng rau xanh phải ăn sạch, bằng không lần sau tôi sẽ không để thịt bò sợi.” Tần Mộc căm giận chọt chọt mì xào, sau đó để sang một bên, cầm lấy con thỏ nhỏ, dùng sức cắn một cái.
Mộ Dung Phong bình tĩnh chuyển hướng nhìn đến đứa nhỏ im lặng trên bàn cơm, đem đĩa trứng gà đưa đến trước mặt nó:“Ăn cái này trước, lạnh sẽ ăn không ngon.”
Tiêu Dật gật gật đầu, cái miệng nhỏ nhấp vài hớp cháo, lúc này mới giơ đũa ăn trưng gà, trứng gà này cách nấu cũng không giống trong hoàng cung, bên ngoài có chút giòn giòn, bên trong mềm mềm, cắn xuống còn có lòng đỏ trứng chảy ra, Tiêu Dật hơi hơi hip mắt, cảm thấy thực thỏa mãn.
Nhìn thấy Tiêu Dật ở ăn trứng gà, Tần Mộc cắn hai ba cái nuốt bánh bao vào miệng, cũng học động tác của Tiêu Dật nhấp vài hớp cháo, kéo đĩa trứng qua ăn.
Mộ Dung Phong bình tĩnh nhìn Tiêu Dật chậm rãi ăn sạch sẽ thức ăn trước mặt, xoay ánh mắt, Tần Mộc bên cạnh vậy mà cũng ăn gần hết. Quản gia đại nhân thực vui mừng, hơn nữa lại một lần nữa cảm thấy hai đứa nhỏ trước mặt là tổ hợp của tiểu ác ma cùng tiểu tiên đồng.
Cơm nước xong, Mộ Dung Phong không để ý đến thức ăn trên bàn, trực tiếp dẫn hai đứa nhỏ lên lầu thay quần áo.
Nhìn đến y phục Mộ Dung Phong cố ý chuẩn bị, Tiêu Dật mím môi, không có từ chối, nhập gia tùy tục, Mộ Dung quản gia lo lắng thực chu đáo, ngoan ngoãn để cho Mộ Dung Phong thay mình thay một bộ y phục xa lạ.
Mộ Dung Phong khom eo:“Thái tử, bộ quần áo ngày hôm qua người thay ra, tôi sẽ giặt sạch sẽ cất lại, khi nào người muốn mặc nói tôi biết là được rồi.”
Y phục đổi xong, Mộ Dung Phong cẩn thận chải đầu tóc dài của Tiêu Dật, dùng một dây cột tóc màu đen buộc
vài vòng, hắn đối với búi tóc của Tiêu Dật ngày hôm qua cũng không quá thuần thục, cần âm thầm luyện tập một chút mới có thể quấn cho đứa nhỏ, tạm thời chỉ có thể tùy ý buộc một chút, may mà đứa nhỏ cũng không thực để ý.
Xử lý mọi chuyện xong, thừa dịp Tần Mộc còn chưa chuyển tầm mắt ra khỏi người Tiêu Dật, quản gia đại nhân bình tĩnh đem áo ngủ bỏ vào giỏ giặt quần áo, mà cái giỏ giặt quần áo, cũng đặt ở chỗ không thấp. Chờ tới khi Tần Mộc rốt cục nhớ tới phải làm ướt áo ngủ ném ở trên giường, đã tìm không thấy áo ngủ.
Lúc bảy giờ kém 15 phút, quản gia đại nhân bình tĩnh đem Tần Mộc đen mặc nghiến răng nghiến lợi cùng Tiêu Dật vẻ mặt nghiêm túc mời vào trong xe.
Bảy giờ đúng, Trần Minh liền nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc dừng ở trước mặt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT