Tần Mộc gần như là người đầu tiên nhận được tin, lúc ấy hắn đang gọi điện thoại cho Tiêu Dật, lại đột nhiên phát hiện không gọi được, tổng đài báo bận, trong lòng Tần Mộc mơ hồ cảm thấy không tốt, lúc này, tổng quản đại nhân gọi điện thoại đến:“Mộc thiếu gia, phía bên Dật thiếu gia có động đất.”
“Nhanh chóng điều động nhân thủ, lập tức qua!” Từ gia Giang Nam, Từ Văn Khiêm vỗ mạnh lên bàn, dáng vẻ lạnh lùng ngày thường giờ phút này đã biến mất không còn, tay hắn hơi có chút run rẩy, cắn môi, oán hận nghĩ: Tiêu Thần, anh tốt nhất là không có việc gì cho tôi!
Tiêu Thần cùng Tiêu Dật giờ phút này cũng không tốt, sau khi xác định có động đất, Tiêu Thần liền giữ chặt Tiêu Dật chạy ra ban công, khinh công của hắn tuy không lợi hại, nhưng nơi này nhiều tầng, điểm mượn lực cũng nhiều, có lẽ có thể nhảy ra, nhưng mà hai người còn chưa đi được mấy bước, ban công đã rơi xuống ……
Tiêu Thần xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy toàn bộ không gian giống như vị ai vặn xoắn, nhà cửa lần lượt sụp đổ, bụi đất chung quanh bay lên, mặt đất nứt ra từng kẽ hở, kẽ hở càng ngày càng lớn giống như địa ngục, trong đầu Tiêu Thần đột ngột xuất hiện một từ:“Hư quyển!” (Trong Bleach vùng đất này gọi là Hueco Mundo)
“Đến phòng tắm!” Cảnh tượng trước mắt làm cho Tiêu Thần không khỏi lo lắng, sức mạnh con người không có phần thắng trước thiên nhiên tàn khốc, dù hắn biết khinh công thì sao chứ? Hiện tại choáng váng đầu hoa mắt, làm sao còn thấy rõ thứ gì, với lại tòa nhà bọn họ đang ở cũng sắp không trụ được, lay động rất rõ ràng, có lẽ phía dưới đã bắt đầu đổ sụp.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, chạy theo Tiêu Thần đến phòng tắm, sau đó nhìn Tiêu Thần chạy ra lại chạy vào, qua lại mấy lần, cho tới bây giờ Tiêu Dật chưa từng gặp tình huống này, dù cậu luôn bình tĩnh cũng không khỏi hốt hoảng:“Tiểu Thần, cậu đang làm cái gì? Chúng ta nên tranh thủ lúc tòa nhà chưa sụp mà nhảy ra đi.”
“Dưới lầu đều sập, chúng ta nhảy xuống sẽ bị chôn, gặp động đất mà không có chỗ trốn thì trốn trong phòng tắm, nơi này tương đối an toàn nhất.” Tiêu Thần vừa nói xong, đèn trong phòng toàn bộ đều bị tắt, đầu óc càng ngày càng choáng váng khó chịu, tòa nha lung lay sắp đổ, gần như chỉ trong chớp mắt, liền cảm thấy trời đất đảo lộn, Tiêu Thần nằm bên cạnh Tiêu Dật, ôm chặt eo cậu bảo vệ cậu trong lòng mình, Tiêu Dật cầm lấy cánh tay Tiêu Thần, sự sợ hãi giống như một bàn tay vô hình nắm chặt trái tim cậu.
Lúc này đang là chạng vạng, ánh mặt trời đỏ như máu, chứng kiến khoảnh khắc thành thị phồn hoa trở nên hoang vắng.
“Cái gì! Khách sạn cũng sập? Bây giờ Tiểu Dật đang ở nơi nào!” Tần Mộc sắp điên rồi, trong lòng an ủi bản thân, có tên cao thủ biến thái Tiêu Thần ở bên cạnh Tiêu Dật, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì! Nhất định sẽ không có việc gì!
“Chết tiệt! Tiêu Thần thế mà lại ở cùng một chỗ với Tiêu Dật! Cái tên ngu ngốc kia tuyệt đối sẽ lấy thân thể chống đỡ thay Tiêu Dật! Lập tức định vị cho tôi!” Từ Văn Khiêm ngồi ở trong xe nghe cấp dưới báo tin, vẫn không gọi được cho Tiêu Thần, hắn tức giận ném điện thoại, hoàn toàn xé rách mặt nạ lạnh lùng ngày thường.
Giờ phút này Tiêu Dật và Tiêu Thần đang ngồi ở bên cạnh bồn tắm, trần nhà vốn cao ba bốn thước hiện tay chỉ cách đỉnh đầu bọn họ trên dưới một thước, có lúc tưởng chừng động đất đã ngừng, nhưng lại tiếp tục, cơ thể vẫn cảm thấy rung động như cũ, Tiêu Dật hít sâu mấy:“Tiểu Thần.”
“Tôi ở đây, không có việc gì, động đất trốn trong phòng tắm là an toàn nhất! Từ nhỏ giáo viên đã dạy như vậy.” Giọng nói Tiêu Thần khẳng định trăm phần trăm, nếu cẩn thận nghe, vẫn là có thể nghe được sự băn khoăn trong đó.
Thông minh như Tiêu Dật sao có thể nghe không ra, cậu gật gật đầu, theo ý Tiêu Thần tiếp tục nói:“Huống chi chúng ta ở tầng cao nhất, phía trên không có người đè nặng chúng ta.”
“Ừ.”
Hai người câu được câu không nói chuyện, đột nhiên có tiếng chuông di động vang lên, hai người đồng thời quay đầu, đây là tiếng di động của Tiêu Dật, là Tần Mộc gọi đến. Tiêu Thần duỗi tay ra, đem giỏ quần áo cách đó không xa kéo lại, từ bên trong lấy ra quần áo Tiêu Dật, di động đang lẳng lặng nằm trong túi tiền, màn hình lóe sáng.
Tiêu Dật mở di động, nhận cuộc gọi, giọng nói căng thẳng của Tần Mộc truyền đến:“Tiểu Dật, bây giờ em ở đâu! Có bị thương hay không? Tiêu Thần thế nào?”
Nghe được giọng nói căng thẳng của Tần Mộc, sự bất an trong lòng Tiêu Dật giống như được hòa tan rất nhiều:“Tôi và tiểu Thần ở trong phòng tắm, cũng chưa bị thương, đừng lo lắng.”
“Sao có thể không lo lắng! Tiểu Dật em chờ, anh rất nhanh sẽ tới! Em ngàn vạn lần phải cẩn thận!”
Lỗ tai Tiêu Thần đột nhiên giật giật, ồ, hình như điện thoại hắn cũng vang, nhưng mà hình như điện thoại không ở trong phòng tắm, hắn tắm rửa xong còn nhận điện thoại của Từ Văn Khiêm, cho nên lúc này điện thoại đang ở trên giường trong phòng.
Ở bên kia, Từ đại thiếu nóng nảy, người bên cạnh hắn run sợ trong lòng, di động của Tiêu Thần không có ai nhận, kết quả định vị vệ tinh rất tàn nhẫn. Cuối cùng vẫn là lão quản gia lên tiếng “Thiếu gia, không bằng hỏi Tần gia bên kia một chút, có lẽ điện thoại của tiểu Thần không ở bên người, trong lúc hoảng loạn cũng làm rớt đồng hồ.”
Cuối cùng Từ Văn Khiêm cũng khôi phục một chút thần trí:“Liên hệ Tần Mộc.”
Xác định Tiêu Dật cùng Tiêu Thần bình an, Tần Mộc cũng không có trò chuyện lâu với Tiêu Dật, không biết pin di động còn có thể dùng bao lâu, trước mắt cũng không thích hợp lãng phí để trò chuyện vô nghĩa. Vừa tắt máy, Từ Văn Khiêm cũng đã gọi đến.
Sau khi nói chuyện với Tần Mộc, cuối cùng Từ Văn Khiêm cũng khôi phục bình tĩnh:“Tốc độ phải nhanh hơn, đi vào đó hội hợp với Tần gia, cùng nhau cứu bọn họ.” Ẩn nhẫn mãi, Từ Văn Khiêm vẫn nhịn không được gọi điện thoại cho Tiêu Dật, điện thoại vừa kết nối, nghe được giọng nói bình thản thoải mái của Tiêu Thần bên kia, Từ Văn Khiêm lập tức bừng bừng lửa giận:“Tiêu Thần cái tên ngu ngốc này, cũng dám làm mất điện thoại, còn làm mất đồng hồ tôi tặng cho anh, chờ tôi tóm được anh anh nhất định phải chết!” Nói xong, tắt di động, ném qua một bên, ***g ngực nín nghẹn mãi cuối cùng cũng thông thuận.
Tiêu Thần ở bên kia vô tội trừng mắt nhìn:“Tôi không có, chỉ là để trong phòng ngủ quên lấy đến.”
Nghe được Tiêu Thần bị uy hiếp, Tiêu Dật nhịn không được mỉm cười, cậu gật đầu:“Ừ, trở về giải thích với hắn một chút, hắn sẽ hiểu, tôi có thể làm chứng.”
Hai người ở trong phòng tắm kề sát vào nhau, vài phút trước thành phố còn náo nhiệt ồn ào giờ phút này lại yên lặng làm cho người ta lạnh cả người, giờ phút này, cả nước đều bị trận động đất đột ngột xảy ra này làm cho kinh sợ, một thành phố trở thành một mảnh phế tích, dưới đống đổ nát này có bao nhiêu sinh mạng đang chờ cứu hộ, cấp trên rất nhanh ra lệnh cứu hộ, quân đội thành phố bên cạnh cũng được điều đến đây, đêm hôm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Tần Mộc và Từ Văn Khiêm tới gần như cùng lúc, nhưng mà ngay lúc bọn họ mang theo máy móc thiết bị tính vào thành phố cứu người, bị người cản lại, ý kiến của bên kia rất rõ ràng, muốn cứu người có thể, nhưng mà phải nghe theo sắp xếp của bọn họ, nếu không không được tùy tiện tiến vào khu thiên tai, bởi vì mỗi mảnh đất dưới chân bọn họ, có lẽ đang chôn một người sống.
Hai người lập túc xù lông, lại bị kéo trở về, lúc này, lý luận với bọn họ là không thể, Từ Văn Khiêm không chút do dự gọi điện thoại cho Từ lão gia, cái người luôn luôn kiên cường như hắn lần đầu tiên nói năng mềm mỏng:“Ông nội, xin ông giúp con, tiểu Thần còn ở bên trong, con muốn đi cứu hắn!” Từ lão gia im lặng một lát, thở dài:“Văn Khiêm, không phải ông không giúp con, lúc này, ở trước thiên tai, mỗi người đều ngang hàng, không ai có thể đi cửa sau, huống chi, khách sạn đó còn ở khu trung tâm.” Câu kế tiếp Từ lão gia cũng không nói ra, Từ Văn Khiêm cũng biết, khách sạn ở khu trung tâm, nếu xe đi vào, thì chính là giẫm lên một đoàn người sống, cho dù cứu được Tiêu Thần, có lẽ cũng phải xuống địa ngục.
Tần Mộc tất nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn chán nản vò tóc, lấy di động gọi cho Tiêu Dật.
“Tiểu Dật, thực xin lỗi, có lẽ muộn một chút anh mới có thể vào cứu em ra, người bị chôn nhiều lắm, xe không thể vào, anh sẽ mau chóng nghĩ cách!”
Tiêu Dật ngẩn người, rất nhanh hiểu được tường tận mọi chuyện:“Tôi ở trong này rất an toàn, anh đi giúp bọn họ cứu người khác trước đi.”
Tiêu Dật thông tình đạt lý như vậy càng làm cho Tần Mộc nóng nảy: “Tiểu Dật, em có ăn tối chưa? Bên cạnh có thức ăn nước uống không?”
Tiêu Dật không quá xác định nhìn về phía tiêu thần, Tiêu Thần đưa tay chỉ sang bên cạnh, nơi đó rõ ràng làm một bình nước lọc:“Lúc vào tôi thuận tay cầm theo, có lẽ là đủ cho chúng ta uống vài ngày.”
Bên kia điện thoại Tần Mộc nghe được giọng nói của Tiêu Thần, lập tức hỏi:“Vậy thức ăn thì sao? Có thức ăn không?”
“Ừ, có mấy hôp socola, là người khác đưa cho thiếu gia, tôi nhận thay.” Tiêu Thần thản nhiên nói, sau đó giây tiếp theo giống như ảo thuật lấy ra mấy hộp socola đặt bên cạnh bình nước.
Tần Mộc nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại cảm thấy có chút không biết nói gì, Tiêu Thần quả thật là cường giả, động đất lớn như vậy thế mà cũng không quên mang thức ăn, Từ Văn Khiêm cuối cùng nhịn không được, cướp điện thoại bắ đầu rống giận:“Tiêu Thần cái tên ngu ngốc này! Đã nói với anh bao nhiêu lần, không được tùy tiện nhận thứ gì của người khác! Sao anh mãi không nhớ được, anh không sợ có độc!”
Tiêu Thần rụt cổ, nhỏ giọng nói thầm:“Tôi sẽ thử độc trước khi ăn.”
Nào ngờ tai Từ Văn Khiêm rất thính:“Thử độc! Cây ngân châm rách nát kia của anh ngoài thạch tín còn có thể thử cái gì? Đầu năm nay ai lại ngu ngốc lấy thạch tín ra hạ độc anh!”
Mọi người im lặng……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT