Vài ngày sau, phiên tòa của Nhiêu Thiến dưới sự tuyên truyền rầm rầm rộ rộ của giới truyền thông cuối cùng cũng xong, mấy người kia đều bị phán tội, tất cả mọi người cảm thấy hả lòng hả dạ, mà Nhiêu Thiến, từ đầu tới cuối đều là dáng vẻ lạnh lùng.
Tiêu Dật ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Mộ Dung Phong:“Tôi muốn vào một mình.”
“Được.”
Đây là một quán cà phê khá vắng vẻ, lúc này vẫn là buổi sáng, trong tiệm không có nhiều khách, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong quầy bar, đang cầm quyển sách xem, thấy Tiêu Dật tiến vào, nhìn cậu mỉm cười. Tiêu Dật cũng gật đầu chào, nhìn một vòng quán, liền thấy được Nhiêu Thiến đang ngồi ở bên trong.
Nhiêu Thiến đang nhìn ngẩn người nhìn ly cà phê trước mặt, cho đến khi Tiêu Dật ngồi xuống trước mặt cô, lúc này mới lấy lại tinh thần, vuốt vuốt tóc, lộ ra nụ cười nhợt nhạt:“Tiểu Dật, em đã đến rồi, muốn uống cái gì?”
“Trà sữa.”
Nhiêu thiến gật đầu, ấn xuống cái nút nhỏ cạnh bàn một cái. Không bao lâu, ông chủ trẻ tuổi kia liền bưng chén trà sữa lại đây.
Nhiêu Thiến nhìn Tiêu Dật uống một ngụm trà sữa, cuối cùng còn hơi hơi híp mắt, hình như thật vừa lòng, hơi có chút trẻ con, tươi cười bên môi sâu thêm một ít:“Tiểu Dật, em biết không. Từ sau khi đoạn phim kia bị tung ra, em là người đầu tiên thật lòng quan tâm đến chị. Cám ơn em.”
Tiêu Dật đặt ly trà sữa xuống:“Tôi cũng không phải thật lòng.”
“Vậy vì sao em lại giúp chị? Lần trước em nói là vì em là người báo cảnh sát, nhưng mà, dưới tình huống đó, nếu đổi lại là những người khác, sẽ dứt khoát tắt máy làm như không nhận được điện thoại, ít nhất em đã cứu chị. Hơn nữa, em với chị không thân không quen, em không có nghĩa vụ phải thay chị trả số tiền kia. Tiểu Dật, vì sao em phải giúp chị?”
Tiêu Dật không lên tiếng, cầm ly trà sữa tiếp tục uống, động tác này bình thường chính là nói rằng cậu không muốn tiếp tục đề tài này.
Nhiêu Thiến lấy ảnh chụp từ trong túi ra, đặt trước mặt Tiêu Dật: “Là vì cái này sao?”
Tiêu Dật hạ mắt, trong ảnh là một người phụ nữ, ngồi tựa lan can, mắt phượng khép hờ, khóe miệng mỉm cười, giống như tiên nữ, chính là mẫu phi của Tiêu Dật, Tiếu phi. Ảnh chụp này Tiêu Dật cũng không xa lạ gì, đó là vài năm trước, Tần Mộc dựa theo tranh Tiêu Dật vẽ Tiếu Phi mà làm ra, có chín phần giống Tiếu phi, lúc Tiêu Dật nhận được phần quà này, vui vẻ cả một ngày. Lúc này lại nhìn thấy bức ảnh này, trong lòng ngoại trừ ấm áp khi nhìn thấy mẫu phi, còn có một chút ngọt ngào vương vấn trong lòng, vô thức cong cong khóe môi.
“Nghe nói đây là mẹ của em, dì thật sự rất đẹp, chẳng trách lại có thể có người con như em vậy.” Giọng nói của Nhiêu Thiến mang theo một chút hâm mộ, một chút thương cảm.
Tiêu Dật ngạo nghễ nói:“Đúng, mẹ của tôi là người đẹp nhất trên đời.”
“Em tốt với chị là vì dì phải không? Bởi vì lúc chị cười rộ lên có bóng dáng của dì?” Tuy là hỏi câu, nhưng Nhiêu Thiến lại nói một cách khẳng định.
Tiêu Dật yên lặng một lát, nhìn Nhiêu Thiến, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nhiêu Thiến nở nụ cười:“Chị thật sự rất may mắn.”
Tiêu Dật đột nhiên có chút không được tự nhiên, bị người khác vạch trần tâm sự trong lòng mình cũng không phải chuyện tốt.
Nhiêu Thiến nhìn mà không khỏi bật cười, cho dù nhìn dáng vẻ bên ngoài giống như nắm giữ hết thảy mọi chuyện trong tay, nhưng thật ra cũng chỉ là một đứa nhỏ lòng dạ đơn thuần, cô cúi đầu, lại lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu:“Hôm nay gọi em đến, là muốn đem những chuyện chị biết nói với em, có lẽ sẽ giúp được em.”
“Thật ra, thật lâu trước kia, Uông Hải đã đến tìm chị, hắn cho chị nhìn tấm ảnh này, hắn nói nụ cười của chị sẽ làm em cảm thấy thân thiết. Lúc ấy, chị từ chối hắn, chị nhìn thấy quá trình trưởng thành của em và Tần Mộc, trong lòng chị vẫn thực thích hai em. Sau đó, cậu chị nhiễm độc nghiện, vay nặng lãi, chị lớn lên ở nhà hắn, có một số việc chị trốn tránh không được, nhưng cũng không tìm ra được nhiều tiền như vậy, cho nên lần thứ hai Uông Hải tới tìm chị, chị đồng ý với kế hoạch của hắn.”
“Chị không làm nhiều lắm, chỉ là cố gắng thân thiết với em, tạo scandal, những chuyện khác hắn sẽ xử lý.”
Tiêu Dật ngắt lời của Nhiêu Thiến:“Chị Thiến, những chuyện này đã qua, không cần nhắc lại.”
Nhiêu Thiến khoát tay:“Chuyện này em biết, nhưng chuyện tiếp theo chị muốn nói, em cũng không biết. Thật ra, đứa bé trong bụng Tạ Giai Giai, là của Tần gia.” Nói xong, cô nhìn Tiêu Dật, lại phát hiện dáng vẻ của cậu vẫn điềm tĩnh như trước, không khỏi cảm thấy mình thật buồn cười, đứa nhỏ trước mắt cũng không phải là người bình thường.
Tiêu Dật uống mấy ngụm trà sữa, trong lòng âm thầm sửng sốt, chờ bình phục lại một chút mới bình tĩnh nói:“Thảo nào cô ta dám nói đứa bé là của Tần Mộc, tôi còn nghĩ rằng cô ta đang sợ hãi, thì ra là còn một con bài.”
Nhiêu Thiến lại lấy một túi hồ sơ đặt trước mặt Tiêu Dật:“Đây là kết quả xét nghiệm DNA, cha của đứa bé có DNA tương tự Tần Mộc, đứa bé kia rất có thể sẽ bị xem là con của Tần Mộc. Đến lúc đó, con đường ngôi sao của Tần Mộc sẽ bị hủy.”
Tiêu Dật cầm túi hồ sơ, lấy thứ bên trong ra nhìn thoáng qua lại đặt trở về:“Chị Thiến, cám ơn.”
Nhiêu Thiến khẽ thở dài một cái:“Nói cảm ơn làm gì. Em cùng Tần Mộc thật sự phải cẩn thận, hình như Uông Hải đã quyết tâm kéo các em xuống.”
Tiêu Dật nhếch nhếch miệng, tự tin ngạo nghễ:“Uông Hải thua ba nuôi của tôi nhiều năm như vậy, chính là bởi vì cho tới giờ hắn chỉ biết dùng thủ đoạn mà ba nuôi không thèm dùng, tôi cùng Tần Mộc sao có thể so sánh với hắn cái người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa? Chỉ là một hai scandal, làm sao có thể làm gì được chúng tôi? Không nói đến việc đứa bé kia không phải là của Tần Mộc, dù là của Tần Mộc, cũng không ai có thể thay thế được vị trí của hắn trong giới giải trí.”
Tiêu Dật lúc này chính là tiểu Thái tử điện hạ cao cao tại thượng quý khí bức người trong trí nhớ của Nhiêu Thiến, nhìn cậu, viên đá vẫn luôn đè nặng trong lòng Nhiêu Thiến dần dần biến mất, Tiêu Dật không phải ngôi sao bình thường, sẽ không vì gần gũi với một người phụ nữ như cô mà bị giới giải trí vứt bỏ, cậu nhất định sẽ được mọi người hâm mộ.
Lúc Tiêu Dật sắp đi, Nhiêu Thiến hỏi ra câu hỏi đã giữ trong lòng lâu nay:“Tiểu Dật, em cùng Tần Mộc, là người yêu sao?”
Tiêu Dật ngừng lại, không khỏi nhớ đến mấy ngày hôm trước Tần Mộc nói muốn công khai quan hệ của bọn họ, trong lòng mềm nhũn, cậu không trả lời Nhiêu Thiến, chỉ là mơ hồ gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi.
Nhiêu Thiến nhìn bóng dáng cậu, nở nụ cười nhợt nhạt, cô biết cp tiểu Thái Tử cùng tiểu trung khuyển rất được mọi người ủng hộ.
Tiêu Dật ngồi vào xe, đưa túi hồ sơ Nhiêu Thiến cho cậu tới trước mặt Mộ Dung Phong:“Đi điều tra xem DNA này là của ai. Trước tiên điều tra xem có phải là của Nhị Thúc, Tần Phong hay Tần Hạo không.”
Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc, hắn gật gật đầu:“Được.”
Mấy hôm nay Tần Mộc vẫn luôn bận rộn nhiều việc, đối với những scandal bay đầy trời bên ngoài chỉ né tránh không trả lời, chỉ mặc kệ bọn họ ầm ĩ, hôm nay sau khi Tiêu Dật ra ngoài, hắn thay quần áo, ngồi ở trong nhà chờ một người bạn cũ, đợi không bao lâu chuông cửa liền vang lên, Đa Nạp đi mở cửa, Tần Mộc nghe được giọng nói thiếu đánh quen thuộc:“Ồ, Tần Mộc, vài năm không gặp, cậu thật là thảm, ngay cả con riêng cũng có, có cần anh trai đây che đậy giúp cậu không!”
Tần Mộc ngẩng đầu, đứng trước cửa, không phải là Tề Bân sao! Tần Mộc cười nói:“Bọn họ nhảy nhót không được bao nhiêu ngày nữa đâu, cậu trở về thật đúng lúc, vừa lúc có thể xem trò hay.”
Tề Bân nháy mắt, sung sướng khi người gặp họa:“Không phải bây giờ tôi đang xem trò hay sao. Thực nhìn không ra nha, ngay cả con riêng cũng có, tiểu Dật không thiến cậu? Tiêu Thần không chém cậu?”
“Đừng chê cười tôi, ít nhất buổi tối mỗi ngày tôi vẫn ngủ cùng tiểu Dật, còn cậu, lần trước tôi nghe nói vị kia của cậu muốn đính hôn đúng không? Tôi còn nhận được thiệp mời này.”
Lần này đạp đúng cái đuôi của Tề Bân, hắn bật dậy, vọt tới trước mặt Tần Mộc bóp cổ hắn:“Cái tên hại bạn này! Rõ ràng biết chuyện lại không đi ngăn cản thì thôi đi, thế mà cũng không nói cho tôi biết! Vậy cũng thôi đi, thế mà cậu còn dám đi tặng quà mừng, cậu không phải bạn tôi! Tôi bóp chết cậu!”
“Nè nè nè, là hắn không cho tôi nói với cậu, ai bảo cả tháng cậu không gọi điện thoại cho hắn!”
“Ai bảo hắn quên sinh nhật tôi!”
“Cậu có bản lĩnh thì nói với hắn đi, cậu tức giận với tôi làm gì!”
Hai người lăn lộn trên sô pha, đánh tới đánh lui, đến khi ngay cửa vang lên một tiếng quát lớn:“Ban ngày ban mặt, hai người đang làm cái gì! Thiếu gia nhà tôi đâu?”
Tần Mộc vừa thấy người đến, lập tức đá văng Tề Bân, trừng mắt nhìn:“Cái gì mà nhà cậu, tiểu Dật là của tôi!”
Đa Nạp yên lặng lui qua một bên, nhìn trận đại chiến thứ hai trong phòng khách, trường hợp này, không có Tiêu Dật không thể dàn xếp.
Lúc phòng khách yên lặng, đã là chuyện của nửa giờ sau. Mỗi người một hướng, tức giận trừng nhau, lý do vì sao Tề Bân trừng mắt với Tiêu Thần, bởi vì lúc đánh nhau không cẩn thận bị Tiêu Thần đánh trúng, từ nhỏ đứa nhỏ này có thù là phải trả.
Tiêu Thần mở miệng trước:“Tần Mộc, cậu có tính toán gì không, nếu không có, tôi sẽ dùng của cách của tôi giúp thiếu gia.”
Nghĩ đến cách của Tiêu Thần, Tần Mộc lập tức khoát tay:“Tôi muốn trực tiếp lật đổ Uông Hải và Lục Hiểu Minh.”
Tề Bân gật gật đầu:“Không tệ, cái này tôi thích.”
“Nói kế hoạch.” Tiêu Thần lời ít ý nhiều.
Tần Mộc cầm lấy túi hồ sơ đã sớm đặt ở trên bàn trà:“Trong đây, có chứng cứ Uông Hải, Lục Hiểu Minh cùng với ngôi sao dưới trướng bọn họ trốn thuế. Trước tiên tôi cùng tiểu Dật sẽ rời khỏi tự mở công ty, sao đó kéo vài ngôi sao không có liên quan đến chuyện này về, sau đó mới giap nộp chứng cứ lên.”
Tề Bân cong cong môi:“Lần này, có lẽ có thể giết chết không ít người, nhưng mà không thế giết chết Uông Hải, loại chuyện trốn thuế này, cách xoay chuyển rất nhiều.”
Tần Mộc gật gật đầu:“Cho nên còn có bước thứ hai, Uông Hải chính là con thỏ mập chuyên ăn cỏ gần hang, gần như toàn bộ nghệ sĩ dưới trướng đều có một chân với hắn, hơn nữa mỗi lần làm, đều thích quay phim lại, chuyện này xem như thu hoạch ngoài ý muốn sau khi hack máy tính hắn. Không phải hắn thích tạo scandal cho người khác sao? Tôi sẽ làm lớn chuyện này giúp hắn.”
Tiêu Thần tiếp tục hỏi: “Bước thứ ba thì sao?”
Tề Bân chậc chậc hai tiếng:“Còn muốn bước ba sao! Hai bước này quá đủ rồi.”
“Bước thứ ba, triệt cổ.” Tần Mộc cười giống như hồ ly,“Mấy năm nay, tiểu thúc ngầm mua không ít cổ phần công ty giải trí Minh Tình cùng công ty giải trí Uông Dương, tuy rằng tỉ lệ cũng không lớn, nhưng lúc cổ phiếu của bọn họ bị rớt giá lại bán ra ngoài, dù ít nhưng nhất định có thể làm những người khác dao động.”
“Sau đó lại tìm mấy công ty lớn gióng trống khua chiêng đầu tư vào công ty mới của cậu, như vậy, còn sợ không có ai không muốn nhập cổ phần vào công ty cậu sao?” Không hổ là người nhà họ Tần, Tề Bân chỉ chốc lát liền nhìn ra suy nghĩ của Tần Mộc:“Cậu đã cho tôi xem trò hay này, tất nhiên tôi phải giúp cậu. Cần bao nhiêu tiền nói một câu thôi, cái khác Tề gia không có, nhưng tiền không thiếu.”
Tiêu Thần từ trong túi tiền lấy ra một tờ chi phiếu, đặt trên bàn trà:“Tôi cũng bỏ vốn.”
Tề Bân nhanh tay cầm chi phiếu, lập tức trợn tròn mắt:“Oa móa ơi, ra tay một lần 7 số 0! Tiểu Thần cậu có cần sảng khoái như vậy không. Cẩn thận Tần Mộc ôm hết bỏ trốn.”
Tần Mộc cũng có chút giật mình:“Đây là Từ Văn Khiêm bảo cậu mang đến?”
Tiêu Thần lập tức nhăn mi:“Đây là tiền của tôi! Tôi tự kiếm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT