Đến lúc ăn xong, Tề Bân lắc lư muốn đi trả tiền, lại bị bạn cùng phòng bên cạnh hắn đè lại, một người tửu lượng tốt thấy được lập tức đứng dậy đi thanh toán tiền, sau đó để cho Tiêu Dật gọi điện thoại cho Đa Nạp cùng Mộ Dung Phong ở gần đó, để cho bọn họ tới đón, tuy rằng cách đó không xa có vệ sĩ, nhưng mà không đến tình huống không thể không xuất hiện, bọn họ sẽ không lộ mặt, giống như lần trước bọn Tần Mộc cùng nam sinh trường thể thao đánh nhau, nhóm bảo tiêu đều không có đi ra hỗ trợ, dù sao trạch nhiệm của bọn họ là không can thiệp cuộc sống bình thường của bọn nhỏ nhưng phải bảo đảm an toàn của bọn nhỏ, nhóm người trường thể thao đánh nhau cũng không hung ác, được nhóm bảo tiêu nhận định là không có nguy hiểm gì quá lớn.

“Trực tiếp trở về đi? Bọn họ đều say.” bạn cùng phòng Tề Bân nói còn chưa nói xong, Tề Bân liền ồn ào:“Không quay về! Tôi còn đặt phòng, chúng ta đi k hát!”

“Đúng! Đi k hát!” Lại có vài người ủng hộ.

Tần Mộc cũng không có phản ứng gì, vẫn ôm Tiêu Dật cọ như cũ:“Tiểu Dật, sao em còn không có uống say? Không phải nói tửu lượng chỉ có ba ly sao? Em đã uống thiệt nhiều hơn ba ly!” giọng nói kia lại có chút tủi thân.

Người uống say không có lý trí, nói cũng không nghe, Tiêu Dật cũng lười trả lời hắn, chỉ ôm lấy Tần Mộc miễn cho hắn trượt xuống.

Từ Văn Khiêm cúi đầu nhìn Tiêu Thần ngoan ngoãn tựa vào trên người hắn:“Các cậu chơi, tôi cùng Tiêu Thần không đi.” Nói xong, cũng không chờ những người khác phản ứng, tự mình ôm Tiêu Thần rời khỏi, ông chủ mặt tròn lúc này mới phát hiện trước cửa tiệm không biết từ khi nào đã có một chiếc xe hơi màu đen có rèm che, đôi mắt to mở tròn tròn, ông chủ đầu bếp giơ tay thực tự nhiên ôm eo hắn, kéo người lại:“Bọn họ cũng không là đứa nhỏ nhà bình thường, đừng nhìn.” Ông chủ mặt tròn ngoan ngoãn gật đầu, mặt có chút hồng, ông chủ đầu bếp thấy thế, lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Xe Từ gia mới vừa đi, xe Đa Nạp liền đến, đoàn người đỡ nhau lên xe, Tần Mộc giống như gấu leo cây mà treo trên người Tiêu Dật, vóc dáng hắn cao hơn Tiêu Dật không ít, làm ra động tác như vậy, mọi người vừa nhìn đã cảm thấy buồn cười. Tiêu Dật đi từng bước thực khó khăn, bởi vì người dựa trên người cậu cũng không phải ngoan ngoãn không động, mà là không ngừng cọ tới cọ lui, miệng còn nói lẩm bẩm không ngừng, đơn giản chỉ là đang nói sao Tiêu Dật còn chưa có say rượu, cảm thấy bị lừa gạt, Tiêu Dật nghe được thực không biết nói gì, rõ ràng là tửu lượng bản thân hắn kém, còn trách người khác vì sao không uống say, huống chi, bia cùng rượu trắng là một khái niệm sao?

Mộ Dung Phong xuống xe muốn giúp đỡ Tần Mộc lên, cũng không ngờ bị Tần Mộc nhận ra, đẩy hắn ra:“Mộ Dung Phong! Anh cái tên bại hoại! Không được cướp tiểu Dật của tôi!”

Lần này không chỉ là Tiêu Dật, ngay cả Mộ Dung quản gia đại nhân vạn năng luôn luôn bình tĩnh cũng không còn gì để nói, hắn đã sớm biết tửu lượng của Tần Mộc không tốt, từ lúc năm đó lần đầu tiên nó vụng trộm uống rượu cũng đã rất rõ ràng. Mộ Dung Phong nhanh chóng nhìn nhìn bốn phía, tuy rằng nơi này khá khuất, nhưng tốt xấu cũng là ở chợ đêm, gần đó cũng còn có người đi lại, chuyện này mà bị người có tâm nghe được, quay về sẽ có đề tài mới, thì ra Tần Mộc không chỉ đánh nhau, mà còn say rượu! Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, trong lòng nhanh chóng phán đoán, lúc đang định hành động lại bị Tiêu Dật ngăn lại.

Tiêu Dật lắc đầu nhìn Mộ Dung Phong, vỗ vỗ bả vai Tần Mộc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:“Được rồi, không cho Mộ Dung quản gia chạm, ngươi dẫn ta lên xe đi.”

Lúc này Tần Mộc không cọ nữa, ngoan ngoãn gật đầu:“Được, chúng ta lên xe.” Nói xong, liền lôi kéo Tiêu Dật lung lay lắc lư muốn đi lên xe, chẳng qua, phương hướng không phải cửa xe, mà là đi đến ánh đèn đầu xe! Tay Tiêu Dật âm thầm dùng sức, muốn đem người kéo trở về, cũng không ngờ Tần Mộc cũng không nể tình, cứ mãi đi về phía đầu xe, miệng còn nói:“Tiểu Dật, em xem ngôi sao đó thật sáng!”

“……” Đa Nạp đang ló đầu ra khỏi cửa kính xe nghe thế đầu đầy hắc tuyến, lập tức không chút do dự tắt xe.

Tần Mộc chu miệng, quay đầu nhìn Tiêu Dật, vẻ mặt oan ức, giọng nói càng oan ức:“Tiểu Dật, sao không thấy!”

Tiêu Dật lại vỗ vỗ vai hắn:“Nó vừa rồi chỉ là xuống dưới tắm rửa một cái, bây giờ lại lên trời rồi.”

Đa Nạp nhìn vẻ mặt căng chặt của Tiêu Dật, đột nhiên cảm thấy Tiêu Dật trước mặt thật sự là cực kỳ giống Mộ Dung Phong, năm đó lúc Tần Mộc còn nhỏ, Mộ Dung Phong cũng nói với nó như vậy? Cho nên mới dẫn đến chuyện sau đó Tần Mộc không muốn gặp Mộ Dung Phong, thật sự là bị lừa rất khổ ……

Nghe xong lời Tiêu Dật nói, Tần Mộc ngẩng đầu lên nhìn trời, dáng vẻ kia hình như là đang muốn tìm ra ngôi sao nào mới vừa xuống tắm rửa! Tiêu Dật đứng cùng hắn một hồi, mới lại mở miệng:“Nó có lẽ đã về nhà ngủ, chúng ta lên xe đi.”

Lần này Tần Mộc không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn gật đầu, lại lung lay lắc lư lôi kéo Tiêu Dật đi đến cửa xe, Mộ Dung Phong sớm bước đến mở cửa xe ra, dưới sự trợ giúp của Tiêu Dật cùng Mộ Dung Phong, cuối cùng Tần Mộc cũng thuận lợi ồn ào ngồi vào trong xe, vài tên nhóc uống say, đang cao giọng ồn ào, còn có hai người hát nhạc thiếu nhi. Sau khi Tần Mộc lên xe lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, ôm Tiêu Dật cọ cọ, miệng như thôi miên mà lặp lại mãi một câu, đối mặt với Tần Mộc cố tình gây sự dây dưa không ngớt như vậy, Tiêu Dật thế mà không có một chút không kiên nhẫn, trong ánh mắt thậm chí còn có một chút ý cười, cậu cảm thấy giờ phút này Tần Mộc còn rất đáng yêu.

Phòng ktv đã được đặt từ sớm, Đa Nạp trực tiếp chở mọi người đến cửa sau, nơi đó đã có người chờ bọn họ, là quản lý ở ktv này, nhìn thấy bọn họ lại đây, cười nghênh đón, Đa Nạp cùng vị quản lý kia nói vài câu, vị quản lý liên tục gật đầu, sau đó dẫn theo mọi người trực tiếp lên lầu bốn, ba tầng phía dưới là dành cho khách bình thường, mà tầng thứ tư là phòng cao cấp cho khách quý, bên trong có đầy đủ mọi thứ, dựa theo sự dặn dò của Đa Nạp lúc trước, đã dẹp hết bàn mạt chượt, còn có xúc xắc bài linh tinh, ngoài ra, tất cả đồ dùng thanh sắc đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Cuối cùng, chờ đến lúc một đám nhóc đi vào thời điểm, nhìn thấy chính là phòng khách quý cao cấp hoàn toàn sạch sẽ, sau khi vào cửa, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có mấy người không có say, nhìn bốn phía quanh phòng, lập tức cảm thấy hai vị quản gia Tần gia làm việc quả nhiên cẩn thận chu đáo, chẳng qua, Tần Mộc đã mười sáu, còn phòng cẩn thận như vậy, có phải có chút quá mức hay không? Con trai nhà có tiền, có mấy ai 16 tuổi còn không hiểu những thứ này?

Trong lòng nghĩ, ánh mắt liền dừng ở trên người Tần Mộc, nhìn thấy hắn đang ôm Tiêu Dật cọ, nghĩ đến Tiêu Dật, mấy người lập tức hiểu rõ, thì ra là vì vậy.

Quản lý ktv cũng có chung thắc mắc, Đa Nạp giải thích với hắn là, không hy vọng Tần Mộc cùng Tiêu Dật sớm bị nhiễm các loại chuyện xấu này, cho nên vẫn phải thu dọn sạch sẽ tốt hơn.

“Nhanh chọn bài! Phải để Tần Mộc cùng Tiêu Dật cùng hát! Nhưng mà đêm nay hai người bọn họ không được hát cái khác! Chỉ cho phép hát hai lão hổ!” Tề Bân cầm micro lớn tiếng tuyên bố, Tần Mộc vốn say rượu lập tức bị giọng nói của hắn làm choáng đầu hoa mắt, vô thức ôm chặt Tiêu Dật trong lòng, lại cọ cọ.

Từ một câu lơ đãng của Mộ Dung Phong, Tiêu Dật đã sớm biết được tửu lượng của Tần Mộc không tốt, chỉ là không nghĩ tới lại là như vậy……

Tần Bân rống xong câu kia, lại chọn một đống lớn bài hát, lúc này mới bỏ micro xuống, xoay người lại chui vào trong sô pha, dựa vào bạn cùng phòng của hắn lẩm bẩm:“Đau đầu! Đau đầu!”

Bạn cùng phòng thực bất đắc dĩ, đau đầu mà lúc nãy còn kêu lớn tiếng như vậy? Giơ tay xoa xoa cho hắn. Bên kia đã có người tự động cầm micro bắt đầu hát, giọng nói kia, muốn bao nhiêu tê tâm liệt phế có bấy nhiêu tê tâm liệt phế, người nghe được cả lục phủ ngũ tạng đều chấn động.

Tần Mộc đi theo Tiêu Dật nửa ngày, cuối cùng cũng nghe ra thì ra có người đang ca hát, hắn lắc đầu đi tìm người đang hát, một lát sau, quay đầu nhìn Tiêu Dật ngây ngô cười:“Tiểu Dật, anh hát cho em nghe được không?”

“Được.” Tiêu Dật mỉm cười, gật đầu lên tiếng. Tần Mộc thấy, cười ngây ngô với Tiêu Dật thật lâu, lúc này mới đứng dậy, đi về phía người đang hát:“Đưa micro cho tôi, tôi muốn hát cho tiểu Dật nghe.”

Cái người đang hát hiển nhiên cũng là người thích hát, cầm micro không chịu đưa Tần Mộc, Tề Bân ở bên cạnh quơ quơ tay:“Hát hai lão hổ! Mau, cho hắn hát hai lão hổ, tôi muốn ghi âm lại! Sau đó đăng lên trên mạng! Ha ha ha!”

“Tôi muốn hát tôi muốn tự mình hát!” Tần Mộc vừa nói vừa nhào lên muốn cướp micro của người nọ, mắt thấy hai người bắt đầu lôi kéo, những người khác lập tức đi lên kéo bọn họ ra, Tề Bân hưng phấn lấy micro cướp được trong tay người kia đưa tới trong tay Tần Mộc, sau đó chọn bài hai lão hổ hắn tâm tâm niệm niệm.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Tần Mộc lại giống như không có nghe được, ôm micro liền hát bài Chờ đợi, là bài năm đó bọn họ đi theo Bạch Ức Hàn phát hành album đầu tiên, bài hát Chờ đợi kia là bài Tần Mộc thích nhất, hắn thích tình cảm nhàn nhạt bên trong, hắn biết bài hát kia là Bạch Ức Hàn viết cho chú út, trong tương lai hắn cũng muốn, cũng muốn viết bài hát tặng cho Tiêu Dật, chỉ là trước lúc đó, dùng bài hát Chờ đợi này, để tặng cho em ấy đi.

Tề Bân cầm đầu mọi người lớn tiếng hét lên, nói Tần Mộc thế mà đổi lời! Hát sai lời! Chỉ có Tiêu Dật ngồi ở chỗ kia, hơi hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nghe âm nhạc nhẹ nhàng cùng giọng hát dịu dàng kia, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ.

Tần Mộc hát xong bài này, Tề Bân không vừa lòng, quyết đoán chọn lại, nhất định phải để Tần Mộc hát hai lão hổ mới được, nhưng Tần Mộc uống say cũng cố chấp giống như vậy, lại hát bài Chờ đợi kia thêm một lần, vì thế, hai người liền cứ như vậy, Tần Mộc liên tục hát bài Chờ đợi, Tề Bân bướng bỉnh lại chọn lại, Tiêu Dật vẫn ngồi ở sô pha im lặng nghe đột nhiên đứng dậy, cầm lấy một cái micro khác đi tới trước mặt Tần Mộc:“Chúng ta cùng nhau hát hai lão hổ.”

Lúc này Tần Mộc không cố chấp, nhìn Tiêu Dật cười:“Được.”

Tề Bân tức giận gào to Tần Mộc trọng sắc khinh bạn, bị bạn cùng phòng của hắn dở khóc dở cười kéo ra, người này mượn rượu làm càn sao cũng có thể ngây thơ như vậy.

Trong phòng ầm ĩ, Tần Hiểu vừa đi gọi điện thoại trời về, lại nghe nhạc hai lão hổ vang lên, còn có giọng hát chuyên tâm của Tần Mộc, Tần Hiểu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không ngờ nước mắt trong mắt chảy xuống.

Tiểu Mộc, không ngờ tình cảm của em lại sâu như thế, nhưng mà, em cứ nỗ lực như vậy, cuối cùng có thể thu hoạch bao nhiêu đây? Ở trong lòng tiểu Thái tử sinh ra trong hoàng thất, em cùng cận thần Tiêu Thần của hắn có bao nhiêu khác nhau?

Tình yêu là muốn hai bên cùng nhau cố gắng, lúc một bên hưởng thụ một bên trả giá trở thành thói quen, phần tình cảm này còn có thể đi thật xa?

Tuy rằng trung khuyển với nữ vương thực manh, nhưng mà trong hiện thực, trung khuyển thường thường cuối cùng cũng không thể đi vào nội tâm nữ vương, tiểu Mộc, chị thật tình hy vọng em có thể cùng Tiêu Dật đến với nhau, thực sự đến với nhau..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play