Trong tay Mộ Dung Phong cầm hai bộ áo ngủ cùng quần lót đứng ở trước cửa phòng tắm, đứng một hồi, Đa Nạp từ sau lưng ôm hắn vào trong ngực, ghé đến bên tai hắn cười khẽ nói:“Anh có chút nhớ cuộc sống ở học viện quản gia.”
Mộ Dung Phong vươn tay, đẩy móng vuốt Đa Nạp ở bên eo mình ra, thản nhiên nói:“Nhớ lại chuyện cũ có nghĩa là anh đã già đi, tôi có thể giúp anh chuẩn bị một đơn cáo lão gởi cho tổng quản đại nhân.” Nói xong, cũng không chờ Đa Nạp trả lời, đẩy cửa phòng tắm ra, vừa vào cửa liền tập trung nhìn vào bồn tắm, chẳng qua lần này, Mộ Dung quản gia đại nhân vạn năng tính sai, Tiêu Dật cùng Tần Mộc đều ngâm cả người ở trong bồn tắm, chỉ để lại hai cái đầu nổi trên mặt nước, cho nên cái gì Mộ Dung Phong cũng nhìn không thấy.
Đè ép chút tiếc nuối trong đáy lòng, dưới ánh mắt căm giận của Tần Mộc, Mộ Dung Phong bình tĩnh đặt quần áo sang một bên:“Các em quên lấy áo ngủ.”
Đợi cho Mộ Dung Phong rời đi, Tiêu Dật từ trong nước đứng lên, đang muốn bước ra lại bị Tần Mộc kéo lại, quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tần Mộc:“Tiểu Dật, em không thể như vậy!”
Tiêu Dật nhìn tiểu đệ đệ tinh thần hăng hái dưới thân Tần Mộc:“Trước kia ngươi giải quyết thế nào, bây giờ liền giải quyết thế đó.”
Tần Mộc thiếu chút nữa phun ra một búng máu, không cần như vậy mà! Hết sức ai oán nhìn Tiêu Dật một hồi lâu, sau khi phát hiện không có hiệu quả, Tần Mộc trưng ra khuôn mặt đẹp trai xoắn xuýt, cam chịu số phận dùng tay phải giải quyết, trong lòng cảm thấy mình thật sự là rất đáng thương.
Ở nơi Tần Mộc nhìn không thấy, Tiêu Dật nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhợt nhạt mang theo chút đắc ý cùng thỏa mãn, cầm lấy khăn tắm, bắt đầu chậm rãi lau tóc cùng bọt nước trên người.
Tần Mộc vội vã dỗ dành tiểu đệ đệ đang kháng nghị, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Dật khom eo lau tóc, eo lưng gầy gò hơi hơi nghiêng về trước, cái mông cong no đủ đối diện Tần Mộc, Tần Mộc nặng nề thở, cảm thấy tiểu đệ đệ vừa mới an phận lại bắt đầu kháng nghị, trong tiếng nước rào rào, hắn đứng mạnh dậy, vài bước bước đến bên người Tiêu Dật, từ sau lưng ôm cậu, làm cả người cậu ướt nước, nơi nào đó hơi hơi ngẩng đầu nhẹ nhàng cọ cọ mông cậu, đầu chôn bên tai Tiêu Dật, hút thật mạnh một cái, lưu lại một dấu hồng nhạt.
Tiêu Dật đột nhiên bị Tần Mộc ôm, tiếp theo liền bị giở trò, nhưng trong tay cậu còn đang cầm tóc cùng khăn mặt, chỉ có thể mặc kệ Tần Mộc hành động, thẳng đến khi bên tai truyền đến một chút đau đớn, cậu mới xoay người muốn tránh Tần Mộc:“Ngươi là cẩu sao? Thế mà còn cắn ta!”
“Ai bảo em cũng không giúp anh!” Tần Mộc hừ hừ hai tiếng, lại hôn vài cái lên cổ Tiêu Dật, lưu lại vài dấu vết.
Tiêu Dật vứt khăn vào trong tay Tần Mộc, nghe được lời Tần Mộc nói, cũng hừ một tiếng:“Thật to gan! Dám để cho bản thái tử giúp ngươi thủ, ***!”
“Gan anh vốn đã to rồi!” Tần Mộc cầm khăn vứt lên trên bàn rửa mặt, giơ tay xoay mặt Tiêu Dật lại, há miệng liền ngậm lấy môi Tiêu Dật, câu lấy đầu lưỡi cậu hút vào. Kỹ thuật hôn của Tần Mộc đều là do quanh năm suốt tháng hôn Tiêu Dật mà luyện ra được, nói cách khác, hoàn toàn chính là thuận theo bản năng, có đôi khi mềm nhẹ, có đôi khi triền miên, hôm nay lại có một phần gấp gáp mạnh mẽ, xem ra đã kiềm chế lâu lắm.
Tiêu Dật bị ôm vào trong ngực, lời lẽ bị ngăn chặn, lưng dán lên ***g ngực cực nóng của Tần Mộc, mông còn bị chạm vào, cậu đương nhiên biết đó là cái gì, trong lòng không khỏi ngầm bực Tần Mộc xúc động, hôn một hồi liền đẩy Tần Mộc ra:“Tuổi còn trẻ đã háo sắc như thế, chẳng lẽ ngươi không biết miệt mài hại thân?”
Tần Mộc nhìn hai má đỏ hồng của Tiêu Dật, đôi môi mỏng ẩm ướt, sáp qua liếm liếm môi cậu:“Lão phu tử cũng từng nói, thực sắc tính dã. Hơn nữa, anh đâu có miệt mài! Anh chỉ là muốn em giúp anh đả thủ thương thôi mà! Tề Bân thường xuyên cùng vị kia của hắn đả thủ thương cho nhau.”
Đáy mắt Tiêu Dật sắc bén, đẩy Tần Mộc ra xoay người lại, không nhẹ không nặng nhéo phía dưới của hắn một cái, hừ lạnh:“Vậy ngươi đi tìm hắn đả thu thương với ngươi!” Nói xong hất đầu, để lại Tần Mộc khom lưng co người.
Ngoài cửa, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp nghe được dựng thẳng mày, khóe miệng run rẩy, hai tiểu mao đầu, mới xem chút phim, hôn cái miệng nhỏ nhắn một chút, lại đả thủ thương, còn biết thực sắc tính dã, biết “tính” là cái gì không!
Đương nhiên, thân là quản gia đại nhân vạn năng xứng chức, lời nói chế nhạo tiểu thiếu gia kiểu này đều chỉ yên lặng nghĩ trong lòng mà thôi, nhất định sẽ không nói ra đả kích hai vị tiểu thiếu gia tâm cao khí ngạo.
Tần Mộc ôm tiểu đệ đệ vừa đau lòng vừa tủi thân! Khỏi phải nói có bao nhiêu đau lòng! Lúc trước hắn cho rằng Tiêu Dật không chịu giúp hắn đả thủ thương là vì cậu còn chưa có trưởng thành, nhưng hôm nay vẫn không chịu, Tần Mộc cảm thấy giữa mình cùng Tiêu Dật hình như còn có vấn đề khác, lại ngồi một hồi, cảm thấy phía dưới không đau nữa, lúc này Tần Mộc mới đứng lên, trong lòng đã có quyết định.
Tuy Tiêu Dật thoạt nhìn có chút tức giận, nhưng sau khi cậu nhéo Tần Mộc, trong lòng còn có chút hối hận, nghe nói nhéo chỗ đó sẽ bất cử, không biết Tần Mộc có bị hay không, vừa nghĩ vừa nhìn qua gương trên tường vụng trộm nhìn sắc mặt Tần Mộc, thấy hắn đứng lên cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hai người âm thầm lau khô người mình mặc áo ngủ vào liền đi ra ngoài, lúc ra ngoài liền nhìn thấy Mộ Dung Phong cầm máy sấy chờ ở một bên, Tiêu Dật ngồi lên ghế để Mộ Dung Phong giúp mình sấy tóc, Tần Mộc lại cầm di động đi ra ngoài.
Mộ Dung Phong vén mái tóc dài bên tai Tiêu Dật, nhìn thấy dấu màu hồng bên tai, rất bình tĩnh, cầm mái tóc dài của Tiêu Dật vào trong lòng bàn tay, khóe mắt nhìn thấy cổ áo hơi hơi mở rộng cũng có mấy dấu màu hồng, lập tức cảm thấy thỏa mãn, âm thầm suy nghĩ chờ bọn nhóc ngủ rồi lấy camera chụp lại có được hay không, tiểu ác ma Tần Mộc thật ra đã trưởng thành, đang rất nóng vội, phải biết rằng Tiêu Dật mới mười hai tuổi, lúc Tần Mộc mười hai tuổi cái gì cũng không biết đâu! Chênh lệch bốn tuổi dù không quá rõ ràng, nhưng mà, ở độ tuổi thanh xuân nảy mầm này, bốn năm cũng là vô cùng khác biệt, nhưng mà những lời này, hắn sẽ không nói với Tần Mộc, muốn trưởng thành là phải dựa vào bản thân, nói cách khác, Mộ Dung Phong hoàn toàn không ngại để Tần Mộc chịu đựng thêm bốn năm.
Lúc nhận được điện thoại của Tần Mộc, Tần Thái Nhiên đang ở suy nghĩ xem cần xử lý tin tức ồn ào của Tần Mộc cùng Tiêu Dật đêm nay như thế nào, vốn dĩ đứa nhỏ cao trung đánh nhau là chuyện rất bình thường, nhưng mà bọn nhỏ không phải đứa nhỏ bình thường, yêu cầu của khán giả đối với bọn họ cũng sẽ cao hơn rất nhiều, xử lý không tốt có lẽ sẽ bị công ty đối thủ mượn cơ hội tuyên truyền, bôi nhọ danh tiếng bọn nhỏ. Lúc đầu óc đang nhanh chóng suy nghĩ Tần Thái Nhiên đột nhiên nghe được Tần Mộc hỏi hắn làm sao có thể để cho Tiêu Dật giúp nó đả thủ thương, phản ứng đầu tiên của hắn là Tần Mộc thế mà muốn mượn súng của Tiêu Dật![ Trong tay Tiêu Dật có một khẩu súng Tiêu Thần đưa cho trước kia.] Chuyện này không thể được! Lập tức nghiêm túc dạy dỗ Tần Mộc, đơn giản là vì súng là thứ nguy hiểm, sao có thể vì một lần đánh nhau mà cầm lấy thứ kia, đó là hành vi phạm pháp!
Tần Mộc nghe như lọt vào trong sương mù, sau đó mới hiểu được, dở khóc dở cười giải thích với Tần Thái Nhiên ý của mình không phải thế, Tần Thái Nhiên cũng không yên tâm, vừa cẩn thận giáo dục dặn dò một hồi, lúc này mới hỏi rốt cuộc nó muốn hỏi cái gì, bị giày vò một hồi, Tần Mộc đột nhiên hỏi không được, loại chuyện này là việc riêng của hắn cùng Tiêu Dật, chạy đi hỏi người khác thật sự là rất không ổn, mặc dù đó là người rất thân với bọn họ.
Lại qua một hồi lâu, Tần Thái Nhiên mới ngắt điện thoại, Tần Mộc suy sụp về phòng, loại chuyện này vẫn là dựa vào chính mình thôi.
Ngắt điện thoại Tần Thái Nhiên yên lặng suy nghĩ lại cuộc điện thoại vừa rồi một lần nữa, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra Tần Mộc hỏi loại chuyện này! Bạch Ức Hàn bên cạnh không nể mặt chút nào đả kích hắn:“Tần Mộc hạ quyết tâm mới đem chuyện này đi hỏi anh, thế mà anh lại phạm loại sai lầm cấp thấp này.”
Tần Thái Nhiên yên lặng, thật lâu sau mới than thở một câu:“Con nít bây giờ trưởng thành thật sớm!”
“Không sớm, Tần Mộc đã 16, nhưng mà Tiêu Dật còn hơi nhỏ, Tần Mộc thực bi kịch.” Không khó nghe ra trong giọng nói lạnh lẽo của Bạch Ức Hàn có chút sung sướng khi người gặp họa.
Lúc trở lại phòng, tóc Tiêu Dật đã sấy xong, nhìn thấy Tần Mộc đi vào, chỉ chỉ máy tính xách tay trước mặt:“Chuyện chúng ta đánh nhau rất ầm ĩ trên mạng.”
Nói đến việc đứng đắn, Tần Mộc lập tức sáp qua, quả nhiên, vài diễn đàn Tiêu Dật mở đều đang sôi nổi thảo luận chuyện đánh nhau của bọn họ, một loạt bài post.
Tần Mộc chen chúc ngồi cạnh Tiêu Dật, còn rất nghiêm túc xem, lần này chủ yếu mọi người đều nhằm vào Tiêu Dật, ảnh chụp trong bài phần lớn đều là hình ảnh Tiêu Dật bình tĩnh đánh người, không thể không nói, lúc tức giận Tiêu Dật rất có khí thế, mặc dù là nhìn ảnh, nhưng cũng có thể nhìn ra cậu tức giận ngút trời, dáng vẻ tức giận này không giống như ngày xưa khi cậu ở trên tv, tiểu Thái Tử trong tv cho dù tức giận, cũng có khí thế cao quý, dù tức giận cũng là từ trên nhìn xuống những người khác, cho nên dù tức giận tới đâu, cũng không có thật như trong ảnh này, đúng vậy, trong ảnh dáng vẻ tức giận của Tiêu Dật mới là dáng vẻ mà một đứa nhỏ 12 tuổi nên có, vừa có khí thế vừa có chút tính thẹn quá thành giận của trẻ con.
Nếu hình ảnh này của Tiêu Dật xuất hiện trong phim ảnh, khán giả nhất định sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đáng tiếc đây là trong thực tế, lại là ở quán Đại Bài Đương, liền xuất hiện sự tranh luận. Ở trong mắt người xem Tiêu Dật vẫn luôn là tiểu thái tử cao cao tại thượng, cậu cao quý xinh đẹp, thông minh quật cường, một tiểu Thái Tử như vậy thế mà lại ở trên đường phố cùng một đám nam sinh trường thể thao đánh nhau, này thật sự là làm cho người ta khó có thể chấp nhận.
Chuyện làm cho người ta khó có thể chấp nhận cũng không phải Tiêu Dật cùng người khác đánh nhau, mà là Tiêu Dật thế mà lại tự mình động thủ đánh nhau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT