Hôm nay lúc đi làm cậu tới văn phòng Dịch Vân nộp tài liệu, vốn tưởng làm xong việc có thể lui ra, ai ngờ bị Dịch Vân gọi lại, đúng lúc hỏi chuyện về Dịch An.

Mấy ngày nay Vũ Thần cũng không gặp Dịch An, cho nên cũng không thể nói gì với Dịch Vân nên đáp luôn: “Quản lý Dịch ở nhà không phải lúc nào cũng thấy cậu ấy sao? Gần đây tôi và cậu ấy cũng ít tiếp xúc.”

“Ngày nào anh tôi cũng tới xem tình hình của bệnh nhân, ấy vậy mà không tiện đường tới tìm anh ư? Trước đây ở nhà, tôi ngày nào cũng bị anh ấy bắt phải báo cáo tình hình của anh…” Dịch Vân bỏ đi chiếc mặt nạ nữ cường nhân, bây giờ càng giống như cô em gái quan tâm người anh trai, “anh tôi muốn từ bỏ công việc ở bệnh viện, anh có biết không? Anh ấy nói muốn tập trung vào công việc của công ty.”

Vũ Thần nghe thấy tin tức này rất kinh ngạc, sau đó lắc đầu, cậu không nghĩ ra vì sao Dịch An muốn từ bỏ sự nghiệp cậu thích.

“Anh tôi sao bỗng nhiên buông tha anh nhỉ, là bởi anh và người kia ở cùng nhau ư?” Dịch Vân thấy vẻ mặt mờ mịt của Vũ Thần, thình lình hỏi cậu, người kia rõ ràng là chỉ Phương Trạch.

“Tôi và anh cô dù sao cũng không có khả năng. Quản lý Dịch nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi làm việc.” Vấn đề Vũ Thần không muốn tự hỏi thì càng không muốn nói với người chẳng dính dáng gì tới, liền nói có lệ cho qua.

“Quên đi, anh đi đi. Anh tôi có thể buông tha anh không biết là may hay không may, chuyện này cũng không phải do tôi định đoạt.” Khuôn mặt tinh xảo của Dịch Vân cố cười gượng một cái.

Vũ Thần bị Dịch Vân bám lấy hỏi một trận, nhưng ra khỏi văn phòng cậu cũng không có không gian dư thừa để suy nghĩ vấn đề phức tạp nhường ấy. Chẳng qua Vũ Thần lại cảm thấy may mắn vì Dịch An, dù sao cậu cũng không muốn Dịch An tiếp tục quấn lấy cậu nữa, có thể hoàn toàn buông tay thì sao lại không phải chuyện tốt chứ.

Nghĩ như thế, trong lòng Vũ Thần cũng dễ chịu hơn. Hơn nữa bây giờ cậu cũng không có thời gian xen vào việc của người khác, cuối tuần còn phải đi coi mắt, hơn nữa chuyện bảo mẫu của Vũ Mao còn không có tin tức, cho nên chỉ việc này cũng đã khiến cậu rồi.

Sau khi tan ca, Vũ Thần đi đón Vũ Mao, bởi công việc hôm nay đã sớm làm xong rồi, cho nên Vũ Thần đi khá là sớm.

Ở ngoài cửa phòng trẻ của Vũ Mao, cậu thấy một bóng dáng không lạ gì.

Phương Trạch đứng ở trước cửa sổ hết sức chăm chú quan sát tình hình bên trong, có thể là do cảm ứng được Vũ Thần, anh từ từ xoay người qua, nhìn thấy người anh hằng nhớ đêm mong.

Bị bắt tại trận, Phương Trạch lại thấy mà không sợ hãi, thản nhiên giải thích rằng, “Anh chỉ đơn thuần muốn đến xem thôi, không có mục đích khác, em không cần suy nghĩ nhiều.”

“Ừm.” Vũ Thần khẽ gật đầu, thờ ơ đi vòng qua người Phương Trạch vào nhà trẻ. Cậu muốn Phương Trạch rời khỏi đây, nhưng ngẫm lại thì chắc không dùng được với người mặt dày mày dạn như Phương Trạch nên cũng lười nói.

Ôm Vũ Mao ra ngoài, quả nhiên Phương Trạch còn đứng ngoài cửa. Vũ Thần liếc nhìn Phương Trạch một cái, bình thản như không đi ra ngoài.

Phương Trạch thấy Vũ Thần ôm bé ra ngoài, cũng không nói chuyện, chỉ là hậm hực đi theo sau, dù cho anh vẫn nhận thấy ánh mắt chán ghét tựa như thấy con buôn của Vũ Thần.

Vũ Thần cố gắng rảo bước nhanh hơn, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt cực nóng phía sau, Vũ Mao không yên trong lòng cậu, cái đầu xoay tới xoay lui. Vũ Mao túm tóc Vũ Thần, hơi hiếu kỳ nhìn người đàn ông đi theo đằng sau.

Con mắt Vũ Mao đen nhánh tỏa sáng mở to nhìn Phương Trạch, cái đầu vẫn cứ ngẩng lên tựa hồ hơi mệt mỏi rơi xuống trên vai Vũ Thần, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người Phương Trạch.

Bị cục cưng nhìn như thế, Phương Trạch vừa mừng vừa sợ, trước kia Vũ Mao thấy anh thì gào khóc, cho nên nay anh sợ động tác hay nét mặt nào đó biến hóa dọa Vũ Mao, không thể làm gì khác hơn là cố nén vui sướng, bình tĩnh đi theo phía sau.

Vô tình đi theo tới chỗ đỗ xe, cậu đặt Vũ Mao xuống ghế dành cho bé rồi chuẩn bị lái xe đi, Phương Trạch vẫn như âm hồn không tan đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người Vũ Mao, lúc này cậu mới không nhịn được nói, “Bây giờ tôi phải lái xe, lúc xe chạy không cẩn thận va phải thì đừng có bắt đền đấy.”

Phương Trạch lại khá biết điều lui về phía sau, “Có thể cùng đi ăn một bữa cơm không, xong rồi anh muốn mua chút đồ cho bé con.” Mang theo tia do dự và lo sợ không yên, anh rốt cục không nhịn được hỏi ra lời.

“Không cần, trong nhà có hết.” Người ngoài cuộc đều biết những lời này của Phương Trạch không có ác ý, nhưng nghe vào tai Vũ Thần lại trở nên ê ẩm, “Hơn nữa tôi có thể cho nó những thứ tốt nhất.”

“Anh không có ý ấy, chỉ là ăn một bữa cơm thôi. Không được sao?” Phương Trạch nào biết Vũ Thần nghĩ xấu về lời anh như thế, nhưng nếu giờ đây ép Vũ Thần chỉ vì một bữa cơm, sau này chẳng phải sẽ càng không có lập trường sao. Phương Trạch nghĩ trước nghĩ sau, tốt nhất vẫn là nhịn, anh không muốn để mình rơi vào cục diện thậm tệ gì, bằng không thật là mất bò mới lo làm chuồng.

“Vậy xin nhận.” Vũ Thần cười một cái chua xót với Phương Trạch rồi lái xe vội đi.

Ô tô chạy đi để lại đằng sau một cái đuôi khói, Phương Trạch nản lòng lên xe.

Anh không lập tức lái xe đi, mà là ngồi ở trong xe châm thuốc.

Thẳng đến khi trong khoang xe ngập đầy khói thuốc lượn lờ, anh vừa hút vừa bị sặc bởi điếu thuốc thứ hai, lúc này anh mới tắt thuốc trong tay khởi động xe.

… …

Vũ Thần vừa về nhà, ba cậu tìm cậu thảo luận chuyện hẹn gặp cuối tuần, bởi Vũ Phong ngày mai phải đi công tác một tuần cho nên ông mới đặc biệt lo lắng cho chuyện coi mắt của Vũ Thần, ngàn dặn vạn dò đè nặng trong tâm ông.

Chẳng qua Vũ Thần trên cơ bản đều nghe tai trái ra tai phải, vốn cậu không phải tay già đời thân kinh bách chiến, bây giờ lý luận suông cũng đều thối như nhau cả, đến khi gặp rồi tùy cơ ứng biến thôi. Cho nên cậu chỉ là liên tục nghe cho có lệ để ba cậu yên tâm thôi.

Từ lúc đem Vũ Mao để ở phòng bệnh Phương Trạch, lần đầu Vũ Nhung về nhà, cô hết sức may mắn, Vũ Thần chỉ liếc cô một cái tức giận rồi bỏ qua. Vũ Nhung vì thế nhanh nhẹn hẳn, lại nghĩ đại nạn không chết tất có phúc về sau, lúc nghe đến tin tức đi gặp gỡ cuối tuần của Vũ Thần lại không nhịn được muốn gây sóng gió.

Thế nhưng, một câu nói của Vũ Phong đã cắt ngang toàn bộ ảo tưởng của cô, “Nhung Nhung cuối tuần nhất định phải trông Vũ Mao… Để anh con yên tâm đi hẹn hò…”

“Vâng…” Vũ Nhung gục ở một bên, uể oải đáp lại, “Đó là chắc chắn rồi.”

Không phải Vũ Nhung khống muốn trông Vũ Mao, mà là cô, một cô gái xinh đẹp hoạt bát thanh xuân cuối tuần không đi ra ngoài hẹn hò mà phải ở nhà trông trẻ con, trong lòng ít nhiều có chút bất bình… Nếu không thì sẽ đem nhóc kia ném cho ba nó là được rồi… Đương nhiên, người ba này khẳng định không phải Vũ Thần…

.:End 57:.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play