Cuối cùng Phương Trạch không chịu nổi nên gọi điện thoại cho Vũ Thần, muốn hẹn cậu mang theo Vũ Mao đi chơi cùng nhau, nhưng mà Vũ Thần từ chối, ngay cả thời gian tranh thủ đều không để cho Phương Trạch.

Lúc sau thì đầu óc Phương Trạch toàn là Vũ Thần và Vũ Mao, anh không xứng là một người cha, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của Vũ Mao còn có bộ dáng khóc nhè của bé con, đáy lòng như bị hung hăng va chạm, đau muốn chết.

Phương Trạch nhớ tới ‘cúc áo’ mà y tá nói, hiện tại cảm thấy đó cũng không phải vấn đề giữa anh và Vũ Thần. Mà hiện tại anh không chỉ muốn Vũ Thần chấp nhận mình một lần nữa, mà còn muốn bé con kia thừa nhận mình. Phương Trạch không làm tròn trách nhiệm của người làm cha, hơn nữa sau khi Vũ Mao được hơn một tuổi mới biết sự tồn tại của sinh mệnh bé bỏng này. Cho nên Phương Trạch không hề nắm chắc, càng không biết ‘cúc áo’ tiểu Mao này có thể giúp anh được sống cùng Vũ Thần hay không.

Chủ nhật, Phương Trạch thức dậy rất sớm, bởi tối hôm qua anh bị mất ngủ nghiêm trọng.

Anh ở bệnh viện rất nhiều ngày, công việc ở công ty đọng lại khá nhiều, làm anh không thể không thay quần áo bệnh nhân ra để tới công ty một chuyến. Sau khi vội vàng giải quyết xong thì ngoài cửa đã ánh đèn đã rực rỡ chiếu sáng. Vốn là thiếu ngủ, đột nhiên cả ngày làm việc với cường độ cao khiến Phương Trạch cảm thấy mệt mỏi, tâm lực đều tiều tụy. Bởi vì Vũ Thần không ở bệnh viện, cho nên anh cảm thấy đêm nay không nhất thiết phải trở lại bệnh viện, liền đi tới khu khách sạn gần đó.

Mới vừa ngồi trên ghế salon nghỉ ngơi chưa tới hai phút, Diệp Duy Dật gọi điện đánh tan cơn buồn ngủ của anh. “Nói mau, có chuyện gì? Tôi buồn ngủ lắm.” Phương Trạch không kiên nhẫn bắt máy.

“Không phải tôi nhiều chuyện, cái kia… Người yêu ngây thơ của cậu tới quán ăn đêm… Được rồi, là cùng đi với tên bác sĩ mặt lạnh của tôi. Bây giờ tôi đang ở cửa “Thâm Lam”, cậu có tới không?” Diệp Duy Dật có phần kích động, nói năng lộn xộn giải thích câu chuyện.

Vũ Thần vậy mà lại đi cùng với Dịch An vào quán bar! Sau khi nghe cuộc gọi này, Phương Trạch làm sao mà ngủ được nữa, cũng không cầm áo khoác mà đã ra ngoài ngay.

Diệp Duy Dật đứng ở cửa quán bar “Thâm Lam” nhìn thấy Phương Trạch hấp tấp bước từ trên xe xuống tới trước mặt hắn, tròng mắt trợn trừng. “Ông anh à, trên đường vượt không ít đèn đỏ nhỉ? Nhanh chân thật đấy.”

“Bớt lôi thôi. Người đâu? Đã vào chưa?” Phương Trạch gạt cánh tay Diệp Duy Dật đang tùy ý khoác lên vai anh, hiện tại anh không có thời gian quan tâm hóa đơn phạt kia.

“Đã đi vào rồi, đừng nóng vội, trước xem tình hình sao đã. Người lớn buổi tối ra ngoài chơi một chút cũng là bình thường mà.” Trên người Diệp Duy Dật là quần áo màu hồng nhạt, đầu đội mũ lưỡi trai, hai tay đút túi quần, khuôn mặt lộ sự thô lỗ, so với hắn thì Phương Trạch mặc tây trang rất nghiêm túc, hắn liền nói Phương Trạch ăn mặc rất bảo thủ.

Nhưng Phương Trạch không để ý đến Diệp Duy Dật, một mình đi vào quán bar.

Vào quán bar, Phương Trạch vốn tưởng rằng tìm hai người lúc này sẽ không dễ dàng gì, không nghĩ tới vừa vào cửa liền đã thấy Vũ Thần và Dịch An ngồi ở quầy bar.

Vũ Thần chỉ mặc chiếc áo phông bình thường và quần jeans, không hợp với những nam nữ ăn mặc màu mè trong quán bar làm người ta có cảm giác sạch sẽ tươi mát, khiến người nhìn không dời mắt. Phương Trạch thật sự không thể chịu nổi việc cả trai lẫn gái đều nhìn không dời mắt khỏi Vũ Thần, anh muốn lập tức mang Vũ Thần ra khỏi nơi này.

Phương Trạch rảo bước tiến lại, Diệp Duy Dật lập tức giữ anh lại. “Chúng ta qua một bên nhìn đã, tới như vậy rất đường đột. Chỉ là bị người khác nhìn thôi mà. Bình tĩnh.”

Bị Diệp Duy Dật mạnh mẽ kéo qua một góc quan sát quầy bar, Phương Trạch có phần bồn chồn lo sợ.

“Dịch An cũng không phải thứ tốt đẹp gì, vậy mà lại mang Vũ Thần đến quán bar đêm.” Phương Trạch mắng, vội vàng cởi bỏ cravat, lý trí ngày thường hoàn toàn biến mất.

“À, chỉ có người như cậu mới có kiểu chiếm hữu mạnh như vậy. Làm việc mệt mỏi, tới quán bar thư giãn một chút thì có gì là không thể?” Diệp Duy Dật không thèm để ý tới lý luận vớ vẩn của Phương Trạch, nhưng cũng nhìn không dời mắt hai người ngồi ở quầy bar.

Vũ Thần lần đầu tới nơi như thế này, cho dù là Dịch An dẫn cậu tới thì vẫn không tránh được bất an. Nhưng vì sĩ diện, Vũ Thần cố gắng thả lỏng thân thể, còn tay thì đã đầy mồ hôi lạnh. Bưng ly cocktail màu đỏ tươi trước mặt lên, Vũ Thần không chút do dự uống một ngụm.

Khá ngọt, mát lạnh mang theo mùi bạc hà. Cồn giống như thật sự có thể khiến thần kinh con người ta tê liệt, Vũ Thần sau khi uống một ngụm thì cảm giác khẩn trương lúc trước không còn nữa.

Vũ Thần vụng về bưng ly rượu, đường quai hàm nghiêng nghiêng in sâu vào mắt Dịch An, lộ ra một tia đáng yêu và gợi cảm khiến người khác không thể khống chế được. “Uống từ từ thôi, thế nào, nơi này được không?”

“Ừ, thư giãn một chút đi. Ly nữa nào, cạn!” Vũ Thần chỉ cảm thấy uống rượu này sẽ không say, hương vị rất tốt, hoàn toàn có thể làm đồ uống.

“Không thể uống được, lỡ như cậu mang theo mùi rượu về nhà dọa Vũ Mao thì làm sao hả?” Dịch An không biết tửu lượng Vũ Thần ra sao liền cản không để cậu uống.

“Không sao… Nếu không thì thế này đi, Long Island Ice Tea(1) cũng được.” Vũ Thần cảm giác mình có thể uống thêm mấy chén nữa, nhưng Dịch An nói như vậy nên cậu cũng không cố chấp nữa, hơn nữa cậu cũng không muốn mất hình tượng tốt đẹp trước mặt Vũ Mao.

(1)Long Island Ice Tea: là 1 loại cocktail bắt nguồn từ Iceland. Có thể tham khảo thêm ở đây. http://muivi.com/muivi/index.php?option=com_content&task=view&id=1904&Itemid=495

Dịch An nhịn không được liền nở nụ cười, vẻ mặt mờ mịt của Vũ Thần đáng yêu không chịu nổi, anh không cầm lòng nổi mà xoa xoa đầu Vũ Thần. “Long Island Ice Tea cũng là rượu, hơn nữa rất mạnh.” Người bên cạnh thấy động tác này là vô cùng cưng chiều và hơi chút mờ ám.

Phương Trạch ngồi trong góc nhịn không được đứng bật dây, lại bị Diệp Duy Dật mạnh mẽ đè xuống. “Nóng vội sẽ không nên cơm cháo gì, mới chỉ uống một ly nhỏ thôi mà.” Phương Trạch bị Diệp Duy Dật giữ chặt, cũng đành mặc kệ, trước xem tình hình rồi nói sau.

“Vậy sao? Nhưng tôi vẫn muốn nếm thử.” Vũ Thần đơn thuần nghĩ rằng nếu đã nói là rượu thì còn lấy tên của trà làm gì. Không cho cậu uống thì cậu càng tò mò, Vũ Thần chỉ muốn nếm thử xem trà đó có đúng là rượu không mới bằng lòng bỏ qua.

Dịch An hết cách với cậu, đành phải nhìn một ly rượu mạnh chảy vào yết hầu Vũ Thần.

“Tôi còn uống được. Uống rất ngon, còn muốn uống nữa…” Long Island Ice Tea là một loại hỗn hợp các loại rượu mạnh, Vũ Thần chưa ăn gì lót bụng mà uống ly này sẽ rất dễ bị say đến bất tỉnh nhân sự.

“Lần tới không dẫn cậu đi nữa, chưa từng thấy cậu uống như vậy bao giờ.” Dịch An mặc dù đang trách cứ, nhưng nhìn thầy gò má hồng hồng do uống rượu của Vũ Thần thì tim Dịch An lại đập nhanh một cách kỳ quái, rất muốn cứ như vậy giữ lấy cậu.

Ngọn đèn lay động, hình ảnh trước mặt đều mông lung, ánh mắt Vũ Thần nhìn tới ly rượu chưa uống cạn trên tay Dịch An, đoạt lại uống một hơi cạn sạch.

Vũ Thần chỉ cảm thấy thân thể phiêu phiêu, giống như không còn gì phiền não nữa. “Còn muốn đi chơi… Chưa có hưởng thụ hết mà.. Ô ô ô, làm ba thật khó a… Con tôi đáng yêu lắm. Tên là Vũ Mao.” Vũ Thần vô thức tựa vào người Dịch An nói lảm nhảm, còn xoay người lấy điện thoại cho Dịch An xem ảnh chụp của Vũ Mao.

Làm cha đương nhiên không dễ, nhưng Vũ Thần lại không quên tự hào khi được làm cha.

Dịch An nhìn Vũ Thần như vậy thì trong lòng có chút chua xót, nhưng nếu không uống rượu thì Vũ Thần làm sao có thể tựa vào vai anh làm nũng như không có việc gì chữ?

Gương mặt đỏ ửng của Vũ Thần cùng mùi rượu khiến môi Dịch An có chút khô, trong lòng chợt rung động, anh đành phải mang Vũ Thần ra khỏi quán bar. May mắn là Vũ Thần tuy ngoài miệng than thở không dứt nhưng chân tay khá yên phận làm Dịch An không tốn công sức mấy để nhét cậu vào xe.

Phương Trạch ngồi trong góc nhìn Vũ Thần uống rượu, vốn không kiềm chế được rất nhiều lần lại bị Diệp Duy Dật ngăn cản. Đến khi nhận điện thoại của trợ lý xong thì Diệp Duy Dật liền vội vã chạy tới nói Vũ Thần đã bị Dịch An mang đi.

Cuối cùng Phương Trạch cũng biết Diệp Duy Dật ngoài việc phá hỏng chuyện tốt của anh thì chỉ làm trở ngại chứ không giúp gì được, chờ anh lao ra thì chỉ còn nước trơ mắt nhìn Dịch An lái xe đi.

“TMD, nếu theo không kịp, tôi sẽ không để yên cho cậu. Cậu làm sao có thể nhìn cậu ấy bị mang đi chứ, đáng lẽ tôi nên đoạt lại cậu ấy từ sớm.” Hiện tại trách cứ Diệp Duy Dật cũng vô ích, anh hối hận vừa rồi đi nhận điện thoại giải quyết công việc, cho dù công ty có bị lỗ cũng còn tốt hơn việc Vũ Thần bị người đàn ông khác mang đi mất. Phương Trạch nhấn ga đuổi theo hướng Dịch An vừa đi, anh cảm thấy bất an và lo âu, ánh mắt thâm thúy như bốc hỏa nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước.

Lúc này Diệp Duy Dật cùng ngồi chung xe với Phương Trạch sợ tới mức hết hồn, hắn trơ mắt nhìn công tơ mét chỉ 120km/h. “Cậu muốn chết sao? Nơi này hạn chế tốc độ a… Không phải xe ở phía trước sao, chạy chậm một chút, nếu bị anh ta phát giác thì khó lòng đuổi theo nữa.”

Bị Diệp Duy Dật mắng cho hiểu ra, lúc này Phương Trạch mới giảm tốc độ xuống.

Phương Trạch đi theo xe Dịch An tới bãi đỗ xe của khách sạn Hoa Vũ.



Dịch An vừa ôm Vũ Thần vào phòng, Vũ Thần đã chẳng chịu thua kém ói mửa ra đầy người Dịch An.

Anh đành phải cởi áo khoác của Vũ Thần ra, đơn giản dùng khăn mặt lau qua rồi để Vũ Thần tiếp tục ngủ, còn anh sau đó đã đi tắm, thu dọn hết cục diện rối rắm mà Vũ Thần để lại trên người anh.

Dịch An tắm rửa xong đi ra, thấy Vũ Thần ngủ như lợn chết thì ngầm mỉm cười, anh ngồi xuống cạnh bên Vũ Thần, bất giác chạm vào gương mặt cậu, “Rốt cục đã bao lâu rồi cậu chưa được ngủ ngon… Cậu thế này thì bảo tôi phải làm sao đây? Ai…”

Dịch An cũng hiểu thần kinh anh bị chập mạch, mới có thể đột nhiên chuyển hướng đi vào quán bar Hoa Vũ. Nhìn người anh yêu nhất say rượu với dáng vẻ quyến rũ, lòng dạ anh không có cảm giác gì đúng là gạt người ta. Dịch An ý thức được vào lúc này, đây là khảo nghiệm lớn nhất đối với anh. Song lý trí dường như không có chút tác dụng nào cả…

Nhìn Dịch An ôm Vũ Thần say khướt vào phòng, nếu không bị Diệp Duy Dật lôi kéo thì anh đã sớm đá văng cửa phòng xông vào rồi, “Mẹ nó chứ, tên này quả là rắp tâm bất lương!” Phương Trạch vốn định nếu Dịch An trực tiếp đưa Vũ Thần mang về nhà thì anh sẽ thôi, lại không ngờ rằng Dịch An thoạt nhìn chính nhân quân tử vậy mà cũng là sói đội lốt cừu mà thôi.

Ngược lại Diệp Duy Dật với tâm tính xem kịch vui an ủi Phương Trạch, “Sợ gì chứ, địa bàn của cậu, cậu làm chủ cơ mà.”

Phương Trạch không rảnh lai rai với hắn, dứt khoát vào khách sạn tìm quản lý phòng lấy thẻ phòng.

“Cậu khẳng định muốn đi vào chứ? Nếu như cảnh trong đó quá mức nóng bỏng, cậu chịu được chứ?” Diệp Duy Dật cướp lấy thẻ phòng trong tay Phương Trạch, hỏi anh.

“Bây giờ cậu gọi xe cứu thương giúp Dịch An là được rồi đấy, lỡ chết người lại bảo tôi hay đùa…” Phương Trạch không thèm nói nhiều lập tức lấy thẻ mở cửa phòng ra.

.:End 51:.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play