Buổi sáng sau khi ra khỏi toilet, Vũ Thần uống ngay một ly nước lọc, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn không hề biến mất.

Hiện tại càng ngày càng dễ dàng mệt mỏi, Vũ Thần không biết bản thân có thể đi làm được bao lâu, thật sự không cố gắng được mà muốn nghỉ ngơi, thân thể hiện tại dù sao cũng không phải của một người.

Vũ Thần sờ sờ bụng mình, tưởng tượng bộ dáng mình lúc bụng lớn lên, không khỏi bật cười.

Cậu gạt bỏ thể chất mang thai không hay ho này, điều khó tin cũng dần dần được chấp nhận, cho tới bây giờ Vũ Thần lại có một tia chờ mong nho nhỏ.

Lúc đứa bé sinh ra sẽ như thế nào nhỉ? Là con trai hay con gái? Bất quá, phải là nam hài… Lớn lên giống mình còn giống Phương Trạch… Vũ Thần trong lòng nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Vũ Thần tới bệnh viện, thấy Trần Giai Lan còn đang nghỉ ngơi, vì thế cậu không ở trong phòng bệnh. Cậu muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành thì bị Vương Linh gọi lại.

“Tổ trưởng, có chuyện gì không?”

Vương Linh đưa văn kiện đang cầm trên tay cho Vũ Thần, nói: “Cậu đi thay tôi hôm nay có bệnh nhân chuyển tới tổ B, cậu đem bệnh lý qua đó đi.”

Vũ Thần nhận lấy bệnh lý, vào thang máy đi lên lầu của tổ B.

Sau khi giao bệnh lý Vũ Thần mới chú ý, tổ B so với tổ A dưới lầu bố trí tốt hơn rất nhiều liền có chút ngạc nhiên đi thêm vài bước.

Lúc mới tới bệnh viện tựa hồ đã nghe nói về việc phân bổ phòng bệnh cao cấp, tổ B hình như chịu trách nhiệm tâm lý trị liệu, khó trách bên này trang trí thanh lịch như vậy, hoàn cảnh như vậy thì bản thân ở bệnh viện hoàn toàn không có áp lực, làm cho lòng người thả lỏng không ít.

Vũ Thần đi vào trong, đi ngang qua một phòng bệnh, cửa đang mở ra. Vũ Thần liền đi vào nhìn xung quanh một chút, muốn nhìn bài trí trong phòng lại nghe được giọng nói khó nghe của người nào đó.

Tựa hồ có người mắng y tá? Hơn nữa rất khó nghe…

“Rót cốc nước cũng không biết rót hả? Quá nóng mà muốn tôi uống sao? Chân tay vụng về như vậy không hiểu cậu làm y tá kiểu gì… Đàn ông vụng về còn làm y tá… Đi ra ngoài cho tôi!” Giọng nói mắng chửi người là của một người đàn ông, nhưng giọng nói lạ sắc bén vô cùng, có chút bén nhọn chói tai.

Trong lòng Vũ Thần trầm xuống, rõ ràng cũng là nam y tá? Quả nhiên phòng bệnh cao cấp cũng không phải là nơi dễ chịu gì, chỉ có chén nước mà nói khó nghe như vậy sao? Nam y tá không phải người sao? Hiện tại người có tiền lại càng tự cho mình là đúng nhất.

Vũ Thần đứng ở ngoài cửa càng nghĩ càng giận, liền do dự có nên đi vào hỗ trợ hay không. Nhưng cậu lại lo lắng cho mình hiện tại dễ dàng xúc động càng giúp càng hỏng liền đứng lưỡng lự ngoài cửa.

“Ngài bình tĩnh một chút được không? Hiện tại đừng kích động, vị kia chỉ đi ra ngoài một lát, lập tức sẽ quay lại. Ngài cứ uống thuốc trước đi.” Âm thanh mang theo cảm giác trầm trầm, chắc là một người rất trầm ổn, không đến mức ngay cả một chén nước đều không chuẩn bị tốt được đi, trừ khi bị bệnh nhân làm khó dễ còn có thể như thế nào chứ? Vũ Thần cũng là bị sẹo nên đã quên đau, hiện tại còn đồng tình cùng người khác.

“Không ăn, cậu tìm cậu ấy trở về đây! Mau cút cho tôi…”

Bệnh nhân này không muốn nói lý lẽ cũng thật không có mức độ mà. Không uống thuốc cũng không thể nháo nhào được, cuối cùng cấp trên trách tội cũng chỉ có thể trách y tá. Vũ Thần thật sự là không thể nhịn được nữa, liền đi vào phòng bệnh.

“Vị này, ngài uống thuốc đi..” Vũ Thần tập trung nhìn vào, người trên giường bệnh đúng là Phương Nham.

Đứng bên giường bệnh cũng là một người đàn ông mặc áo blouse trắng như Vũ Thần, thân hình cao lớn, đồng phục màu trắng ôm lấy thắt lưng vô cùng thích hợp, trang phục càng tôn lên dáng người thon dài, màu da tiểu mạch rất khoẻ mạnh, mắt sáng, lông mày rậm cũng thực sự là một người đẹp trai. Thượng Tử Tinh nhìn thấy Vũ Thần cũng mặc đồng phục như cậu, hơn nữa cũng là nam, đôi mắt đẹp đẽ hơi mở to một ít, cũng thực sự kinh ngạc.

“Tiểu y tá, lại gặp mắt? Cậu như thế nào ngay cả phòng bệnh của tôi cũng chăm nom? Tinh lực của cậu rất nhiều a…” Mặt Phương Nham mang theo một tia trắng bệch, vô cùng tiều tuỵ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước, không hề thay đổi.

Vẫn đều là như thế, từ lần gặp mặt đầu tiên tới bây giờ, ánh mắt Phương Nham nhìn Vũ Thần tựa hồ chưa hề thay đổi. Nhưng nghĩ tới lời nói tối hôm đó của Phương Sĩ Vĩ, trong lòng phát lạnh, lúc cậu nhìn Phương Nham, tâm tình lại phức tạp rất nhiều.

“Ngài Phương, anh cứ uống thuốc đi, đây cũng là trách nhiệm của y tá. Chậm trễ trị liệu thì không ổn.” Vũ Thần không có ý gì khác, chỉ là đơn thuận muốn khuyên Phương Nham uống thuốc mà thôi.

“Hay là ngài uống thuốc trước đã, vị kia lập tức sẽ tới.” Thượng Tử Tinh cũng phụ hoạ theo Vũ Thần.

“Tôi không có bệnh! Các người đều đi ra ngoài cho tôi.” Phương Nham kêu to lên, chỉ vào cánh cửa muốn bọn họ đều đi ra ngoài.

Vũ Thần nhìn thấy Phương Nham nâng cánh tay lên thì cả kinh, chỗ cổ tay cuốn đầy băng vải, chẳng lẽ Phương Nham cắt cổ tay? Lại nhìn môi Phương Nham có vẻ trắng bệch, Vũ Thần cũng đoán được chín mười phần là như thế…

Chẳng lẽ tối qua Phương Trạch vội vàng ra về chính là lại đây chăm sóc Phương Nham sao? Vũ Thần có chút hoài nghi, nhưng tình hình như vậy lại làm cho cậu không nhịn được nghĩ nhiều.

“Các cậu đều cút ra ngoài cho tôi!”

Cảm xúc của Phương Nham càng ngày càng kích động, Vũ Thần cũng không muốn cùng một bệnh nhân so đo, cậu liền tiến lại trấn an Phương Nham. “Anh bình tĩnh một chút, nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, kích động như vậy không tốt với thân thể đâu…”

“Ngài nghỉ ngơi đi, vị kia thực sự sẽ nhanh quay trở lại đây. Ngài cũng phải lo lắng cho thân thể của chính mình a.” Thương Tử Tinh đưa tay giúp Phương Nham nằm xuống, kết quả lại bị Phương Nham gạt ra, cánh tay dừng lại giữa không trung có chút xấu hổ thu về.

“Đừng đụng vào tôi, các cậu cứ ra ngoài trước rồi tôi sẽ nghỉ ngơi.” Giọng nói của Phương Nham suy yếu không ít, lúc nãy nháo nhào một phen đúng là tốn không ít sức lực.

Vũ Thần và Thượng Tử Tinh đưa mắt nhìn nhau, quyết định ra ngoài để cho Phương Nham bình tĩnh lại.

Phương Nham đã xảy ra chuyện gì, vì sao cảm xúc lại bất ổn như vậy?… Thật sự là giống Phương Trạch, đều là một người khó dò… Hai anh em họ đều như thế.

Vũ Thần đi ra khỏi phòng bệnh, ở cạnh cửa thì nhìn thấy Phương Trạch đang vội vàng chạy tới.

Phương Trạch?! Đúnglà trực giác lúc đầu của mình không sai… Tối hôm qua anh nhất định là tới chăm sóc cho Phương Nham đi?

Ánh mắt Vũ Thần hạ xuống, thấy mình cách Phương Trạch ngày càng gần, cậu lại có một cảm giác xa lạ. Không phải nói đang làm việc sao? Cho dù là vì chăm sóc Phương Nham cũng không cần phải lừa cậu chứ?

Không một ai thích cảm giác bị lừa gạt hết.

“Vị này, ngài mau vào đi. Cảm xúc ngài Phương vô cùng không ổn định. Hiện tại cũng chỉ có ngài mới trấn an được anh ta.” Thượng Tử Tinh tựa hồ không phát hiện sự khác thường của Vũ Thần, chính là rất có trách nhiệm nói tình huống của Phương Nham cho Phương Trạch.

Phương Trạch đi đến bên hai người, liếc mắt một cái liền thấy Vũ Thần đang đứng sau lưng Thượng Tử Tinh.

“Bảo bối? Tại sao em lại ở chỗ này?” Phương Trạch đầu tiên là kinh ngạc, lúc nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Vũ Thần, anh liền hiểu được. “Em có thể nghe anh giải thích không? Chờ anh vào cho Phương Nham uống thuốc đã.”

“Không thể. Tôi còn phải làm việc. Về sau cũng đừng làm phiền tôi… Từ đầu tới cuối tôi không nên tin tưởng anh. Tôi sẽ không nghe gì hết!” Vũ Thần cố ý tránh cánh tay đang đưa tới của Phương Trạch, xoay người chạy tới tháng máy.

“Vũ Thần. Đáng chết!…” Phương Trạch ảo não nhìn Vũ Thần né ra, nhưng anh lại không đuổi theo.

_End 35_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play