Ở trên xe, Phương Trạch cái gì cũng không hỏi, Vũ Thần cũng đành im lặng.
Xe chạy rất nhanh, nhà anh lại ở gần đó nên rất nhanh đã tới.
Phương Trạch trực tiếp mang Vũ Thần lên lầu, còn nói bác Vương có chuyện gì cũng không thể tới quấy rầy.
Bác Vương thấy cậu chủ lại mang người trẻ tuổi lần trước về nhà cũng không hỏi nhiều, ông hiểu được quy tắc làm người, làm tốt bổn phận của một quản gia, hiển nhiên sẽ không hỏi đến việc riêng của chủ.
Phương Trạch từ dưới lầu túm Vũ Thần lên lầu vào phòng ngủ, động tác có chút thô lỗ, nhưng cũng để ý thấy Vũ Thần kêu đau.
“Em đã về với anh, có cần thiết phải như vậy không?” Vũ Thần không thích thái độ tự cho là đúng của Phương Trạch, cậu thừa nhận mình nói dối là không đúng, nhưng Phương Trạch cũng không phân biệt tốt xấu hiểu lầm cậu, cũng làm cho lòng cậu cảm thấy không tốt chút nào.
“Anh vẫn thực sự tin tưởng em, em lại… Thật sự là em cùng với gã đàn ông kia có cái gì không? Chẳng lẽ vội vã theo anh trở về là sợ anh làm gì với hắn sao?” Phương Trạch lạnh lùng bỏ tay Vũ Thần ra, không đợi Vũ Thần giải thích đã liên tục chất vấn cậu.
“Anh nghĩ em như vậy sao? Hơn mười ngày anh không thèm gọi điện nhưng em không có một chữ oán giận, hiện tại anh thấy em đứng cùng một người đàn ông thì nghi ngờ em? Em giải thích hay không có gì quan trọng sao?” Vũ Thần thật oan uổng, nghĩ đến nửa tháng nay mình ủy khuất, quá xúc động nên hét lớn với Phương Trạch.
“Anh không gọi điện cho em nên em không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo mà đi tìm gã đàn ông kia? Chắc em không nghĩ tới bị anh bắt gặp nhỉ? Em thật sự không đơn giản! Hắn ta hẳn là cũng có tiền chứ? Hắn thật là đồng nghiệp của em, nhà của hắn ở rất tốt sao?” Phương Trạch không phải lần đầu tiên gặp Dịch An, nhớ lần trước lúc nhìn thấy Dịch An thì trong lòng còn có khúc mắc.
Phương Trạch dùng một tay kéo Vũ Thần qua, trào phúng cười, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thủng Vũ Thần.
“Trong điện thoại em không nói thật là sợ anh hiểu lầm, hiện tại anh cũng không nghe em giải thích…” Bị Phương Trạch hiểu lầm như vậy, trái tim Vũ Thần chợt rét lạnh. “Sớm biết thế này thì em không nên đến đây cùng anh.”
“Buông tay!” Vũ Thần không muốn vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng, bị hiểu lầm như vậy nên cậu càng không thể bình tĩnh, thế cho nên đã quên mục đích tới đây cùng Phương Trạch.
“Anh làm gì?” Vũ Thần cả kinh hét lớn, còn chưa kịp phản ứng thì Phương Trạch đã ôm cậu quăng lên giường.
“Anh điên sao, TMD, đây là giải quyết vấn đề sao?…” Vũ Thần mắng to, cậu không nghĩ Phương Trạch sẽ phản ứng mãnh liệt như thế này.
“Anh thấy em thật sự điên rồi. Lần trước em không để cho anh ôm, nguyên nhân cũng là bởi gã đàn ông kia sao?” Phương Trạch đè tay Vũ Thần làm cho cậu không thể động đậy, lời nói ra khỏi miệng càng ngày càng ác liệt. Anh nghĩ vừa nghĩ tới cảnh Vũ Thần và Dịch An cười nói cùng một chỗ thì ánh mắt tối tăm lạnh lẽo giờ phút này như bốc hỏa, anh hiện tại đã bị sự ghen tuông che lấp mất lý trí.
“Anh cùng em một chỗ là vì sao? Ha… Kia làm gì tìm em, so với em thì người ta tốt hơn đi… Mệt em muốn cùng anh nói chuyện tử tế…” Vũ Thần không phản kháng nữa, nhìn thẳng vào mắt Phương Trạch, trong ánh mắt khong phải là sợ hãi mà lại lộ ra sự thất vọng.
“Anh không tin tưởng em sao? Em không gọi cho anh nhiều ngày như vậy, biết tại sao không? Bởi vì em tin anh, em biết anh sẽ giải thích rõ ràng cho em. Nói dối là em không đúng, nhưng không nên đổ thêm tội cho em.” Vũ Thần càng nói càng gấp, cảm giác không được tín nhiệm làm cho cậu cảm thấy khó chịu.
Phương Trạch cứng đờ người, bốn mắt nhìn nhau một lúc, ánh lửa trong mắt nháy mắt cũng bị dập tắt, ánh mắt không hề sắc bén, âm thanh cũng dịu dàng rất nhiều. “Vũ Thần, anh rất xúc động. Mấy ngày nay không liên lạc với em cũng là có nguyên nhân. Nhưng chuyện đêm nay…” Phương Trạch ý thức được lời nói của mình thực sự tổn thương người, thấy ánh mắt nản lòng thoái chí của Vũ Thần thì ánh mắt của anh cũng mềm nhũn xuống.
“Thực xin lỗi, anh không nên như vậy. Nhưng mà việc em ở cùng một chỗ với hắn làm cho anh…” Phương Trạch á khẩu, cái gì gọi là ‘ghen tuông’ sắp ra khỏi miệng đều nuốt trở lại.
“Anh buông em ra trước đã. Em sẽ nói đầu đuôi gốc gác chuyện đêm nay cho anh biết.” Vũ Thần biết nếu mình gặp phải chuyện như vậy nhất định cũng sẽ tức giận, dù sao không có ai thích bị lừa cả, nhưng sự hoài nghi của Phương Trạch thật sự làm cho cậu bị tổn thương.
Phương Trạch bừng tỉnh, buông Vũ Thần ra.
“Em ở lại nhà Dịch An là ngoài ý muốn, hơn nữa quan hệ của em và cậu ấy tuyệt đối không như anh nghĩ.” Vũ Thần nói xong thấy khuôn mặt Phương Trạch không chút thay đổi, cậu liền tiếp tục nói: “Cậu ấy là bác sĩ, em tới nhà cậu ấy kiểm tra.”
Phương Trạch nghe có chút khó hiểu, chau mày lại. “Kiểm tra? Kiểm tra cái gì, em có bệnh sao? Tại sao lại tới nhà hắn kiểm tra?” Nghi vấn này lộ ra hoài nghi của anh.
“Không phải có bệnh, bởi vì em…” Vũ Thần nói tới đây thì dừng lại, chẳng lẽ muốn nói thẳng mình mang thai? TMD, chuyện này ai tiếp thu được a?
“Làm sao vậy? Có phải xảy ra vấn đề gì không?” Phương Trạch khẩn trương hỏi, sợ Vũ Thần nói ra tin tức gì xấu.
Vũ Thần từ chối một lúc, vẫn là quyết định nói trước với Phương Trạch về thể chất có thể mang thai của mình.
“Lại nói chuyện này có chút bí ẩn…”
Lúc Vũ Thần đang muốn mở miệng, ngoài cửa truyền đến giọng nói của bác Vương.
“Bác Vương, chuyện gì vậy? Tôi không phải đã nói đừng quấy rầy tôi sao?” Phương Trạch có chút không vui, cũng không mở cửa mà trực tiếp hỏi.
“Việc có chút khẩn cấp, tôi nghĩ nên hỏi qua ý kiến cậu.” Bác Vương chỉ muốn làm tròn bổn phận của mình mà thôi.
Phương Trạch bất đắc dĩ, cũng không biết đã trễ như vậy còn có thể xảy ra chuyện gì, đành phải mở cửa để bác Vương vào phòng.
“Đã trễ thế này, vốn không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi nhưng chuyện này tôi không xử lý được.” Vẻ mặt bác Vương có chút khó xử, lại nói: “Bác hai của cậu đang ở cổng lớn ầm ĩ, thần trí có vẻ không rõ ràng cho lắm.”
Trong lòng Phương Trạch trầm xuống, chuyện bây giờ đã rõ ràng mà Phương Sĩ Vĩ còn dám mò tới cửa.
Phương Sĩ Vĩ mang theo xăng đúng là tính toán đêm khuya phóng hỏa, lại bị người giúp việc lúc đi ra đóng cửa ngửi thấy mùi xăng. Bác Vương sau khi biết liền mang theo người đi tìm, không nghĩ tới đầu sỏ lại chính là Phương Sĩ Vĩ. Bác Vương tay chân lúng túng, không thể dẹp yên hỗn loạn, đành phải lên lầu nói với Phương Trạch.
“Hiện tại người ở đâu?” Sắc mặt Phương Trạch rất lạnh, muốn giải quyết xong sự việc Phương Sĩ Vĩ rồi nói sau.
“Ở trong sân. May mắn phát hiện sớm, xăng này không phải dùng để đùa giỡn được.” Bác Vương không biết làm sao, tất nhiên là muốn Phương Trạch giải quyết.
“Vũ Thần, em ở trong này một lát nhé, anh xuống xem sao, giải quyết xong rồi nói sau.” Phương Trạch không biết tình huống dưới lầu như thế nào, liền nói Vũ Thần cứ yên tâm ở trong phòng.
Vũ Thần không có quyền lên tiếng với việc gia đình Phương Trạch, đành phải ngồi trong phòng chờ Phương Trạch trở lại. Trong khoảng thời gian này cậu cũng suy nghĩ một chút nên nói chuyện về đứa bé như thế nào.
Vũ Thần ở trên lầu, đứng ở ban công mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu.
Sắp mười hai giờ, lão già kia tới để làm gì chứ? Điên rồi phải không? Vũ Thần nói thầm, trong lòng ngạc nhiên không biết chuyện gì xảy ra cho nên quên mất lời dặn của Phương Trạch, bước xuống dưới lầu.
Đi đến cửa lớn, cậu thấy hai người giúp việc của Phương gia đang đứng nhìn ra bên ngoài, còn lén lút nói chuyện.
“Đúng vậy a, bất quá trước kia Phương gia có rất nhiều chuyện, nếu không phải Phương Nham, e rằng cậu chủ cũng bị kẻ điên kia hãm hại…”
“Chuyện nhà của cậu chủ thật đúng là nói không rõ, nghe nói Phương Nham là con nuôi của Phương gia. Nhưng mà cậu chủ đối với vị anh trai rất tốt…”
Kẻ điên trong miệng hai người giúp việc chính là Phương Sĩ Vĩ, nhưng Vũ Thần không chú ý cái này, mà là thân phận của Phương Nham.
Phương Nham không phải anh ruột của Phương Trạch?
Vũ Thần đứng bất động tại chỗ, đại não cũng dần trở nên chậm chạp.
Phương Nham đúng là con nuôi của Phương gia, hắn với Phương Trạch tuyệt không có quan hệ huyết thống. Khó trạch cậu vẫn cảm thấy Phương Trạch đối với anh trai anh có chút không bình thường… Khó trách lại cảm thấy hai anh em nhà này có gì là lạ.
───
Lời tác giả:
Kết quả là Phương Nham làm việc gì mọi người đã biết rồi đi…