Mang theo sợ hãi cùng khó tin, Vũ Thần ngoan ngoãn làm kiểm tra. Xét nghiệm từ cái nhỏ nhất như cân nặng cho đến cái lớn nhất như xét nghiệm máu, đúng là toàn hạng nhất. Những kiểm tra này đều là Vũ Phong và Dịch An tự mình làm, đặc biệt là Dịch An, thân là người học y không nói, hơn nữa gia đình lại kinh doanh dụng cụ chữa bệnh cho nên hắn từ khi học y đã sử dụng rất thành thạo các dụng cụ như thế này. Đó cũng là lý do vì sao Vũ Phong nhờ Dịch An giúp đỡ.
Bởi vì làm siêu âm B không nhiều thì ít đều có một chút phóng xạ, thời gian mang thai cũng không cần thường xuyên làm, nhưng là vì xác định chu kỳ mang thai nên Vũ Thần vẫn phải làm.
Dịch An cầm dụng cụ cảm ứng trượt trên cái bụng vẫn còn khá bằng phẳng của Vũ Thần, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Sau khi kiểm tra xong, hắn lại dịu dàng lau chất lỏng trong suốt trên bụng Vũ Thần.
Dịch An thật giống một nhân viên chuyên nghiệp, không mang theo một tia cảm xúc, hỏi: “Có thể lấy ảnh chụp, có muốn không?”
Bởi vì bị gây sức ép từ sáng tới giờ nên Vũ Thần rất đói bụng, hơn nữa làm siêu âm B uống rất nhiều nước làm cho cậu phát hoảng, cho nên hoàn toàn không nghe rõ lời Dịch An nói.
Cậu lập tức hỏi: “Muốn cái gì?”
Bộ dáng cả kinh của Vũ Thần làm Dịch An cảm thấy đáng yêu không tả nổi, không khỏi cảm thấy rung động, nhưng lý trí lại nói với Dịch An rằng Vũ Thần đối với hắn căn bản không có cảm giác, vì thế hắn lấy lại bình tĩnh, trả lời: “Ảnh chụp siêu âm B.”
“Ảnh chụp à… Ờ… Được rồi, tôi muốn xem.” Vũ Thần do dự nửa ngày, cuối cùng muốn xem ảnh.
Dịch An đem ảnh chụp sau khi đã in ra đưa cho Vũ Thần, cậu cẩn thận nhìn, hình như không có thứ gì cả.
Dịch An nhìn bộ dáng mờ mịt của Vũ Thần, liền chỉ vào một điểm đen nho nhỏ cho cậu xem, giải thích: “Đây là bảo bảo. Còn rất nhỏ. Đã được chín tuần, bởi vì thời gian ngắn quá cho nên mới nhỏ như vậy.”
“A, chính là điểm nhỏ xíu này ư? Thật sự rất nhỏ…” Vũ Thần xem tới mức xuất thần, khóe miệng cong lên một độ cung rất đẹp.
Dịch An nhìn Vũ Thần cười, cảm giác được nụ cười kia mang theo kinh hỉ cùng hạnh phúc, lòng hắn chua xót không thôi, cũng hiểu được mình hoàn toàn không còn cơ hội nữa rồi. Vì che giấu thương cảm, hắn quay lưng lại với Vũ Thần, tắt máy móc đi.
Vũ Thần chìm đắm trong vui sướng khi xem ảnh chụp, tự nhiên không biết được giờ phút này người ở phía sau vì cậu mà đau tê tâm liệt phế.
Sau khi xem xong ảnh chụp, Vũ Thần liền cất càng.
Vì làm kiểm tra nhiều nên rất nhanh đã tới hai giờ chiều. Vũ Thần đói bụng đến không thể tưởng được, lại không nghĩ tới Dịch An rất chu đáo, trước khi kiểm tra đã sai người chuẩn bị cơm.
Vũ Thần ăn như hổ đói, bữa cơm này coi như cậu ăn cho phần của bữa tối luôn.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy ảnh chụp thai nhi nên Vũ Thần cảm giác sinh mệnh bé bỏng trong bụng đang cùng cậu lẳng lặng hô hấp, lẳng lặng ăn cơm.
Sau khi dùng cơm xong, Vũ Thần ngồi trong vườn hoa nhà Dịch An hóng mát, bởi vì vườn hoa ở sau lưng nhà cho nên không nóng. Gió hiu hiu thổi tới làm cho người ta ngủ gà ngủ gật. Người mang thai vốn luôn buồn ngủ, Vũ Thần tất nhiên không chống lại được cơn buồn ngủ, ngồi không bao lâu thì ngủ luôn.
Đợi khi Vũ Thần tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Lúc cậu tỉnh ngủ thì phát hiện mình đang nằm trên giường, lập tức tỉnh táo lại.
Sao lại ngủ lâu như vậy chứ? Đầu óc Vũ Thần như muốn bạnh ra, cậu mò mẫm bật đèn chuẩn bị xuống giường, lại nghe thấy tiếng người mở cửa bước vào.
Trong bóng đêm, Vũ Thần cảnh giác hỏi: “Ai?”
“Là tôi. Tôi lập tức bật đèn.”
“Dịch An?”
“Ừ.”
Dịch An thuận tay bật đèn, ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt của ngọn đèn chiếu sáng toàn bộ gian phòng. Vũ Thần không khỏi khẩn trương, nhưng thật ra tuy ánh sáng đột ngột có chút chói mắt lại làm cậu an tâm không ít.
“Sao tôi lại ngủ trên giường vậy?” Vũ Thần không nghĩ ra mình ngủ trưa lại ngủ tới khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, lại hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Bây giờ sắp chín giờ rồi. Bởi vì cậu ngủ rất say cho nên không đánh thức cậu, sợ cậu cảm lạnh nên ôm cậu lên giường ngủ.”
“A, rõ ràng đã trễ thế này. Ba tôi đâu?”
Vũ Phong bởi vì bệnh viện có việc đã đi trước, nhìn Vũ Thần vẫn ngủ say cho nên không đánh thức cậu, đành phải nói Dịch An chăm sóc cậu một chút. Dịch An kỳ thật cũng có chút tư lợi, đương nhiên vui vẻ đồng ý. “Bác trai lúc chiều có việc gấp nên đi rồi. Không thì đêm nay cậu ngủ ở đây đi, ngày mai tôi đưa cậu về được không?”
“Không cần đâu. Như vậy không tốt…”
“Đã trễ thế này, lái xe về tới nhà nhanh nhất cũng mất nửa giờ. Đêm nay ở lại đi, ngủ luôn phòng này.”
Ánh đèn màu vàng nhạt làm cho làn da trắng nõn của Vũ Thần mang theo một màu ấm áp nhu hòa, vừa tỉnh ngủ nên trong đôi mắt có chút hơi nước. Nhìn bộ dáng Vũ Thần mông lung mà lại mê người, Dịch An vẫn duy trì lý trí, hắn hi vọng người trên giường có thể ở lại qua đêm.
“Hay là tôi về nhà? Như vậy không tốt lắm.” Trong lòng Vũ Thần giống như có gì bủa vây không bỏ xuống được, đúng là có chuyện gì đã quên làm sao?
“Ở lại được không? Trời đã tối rồi, lái xe không tốt lắm. Ngày mai cùng tới bệnh viện, như vậy không phải rất tiện sao?” Dịch An vì muốn Vũ Thần ở lại nên liều tìm đủ loại lý do thuyết phục cậu.
Bị nói như thế, Vũ Thần cũng hiểu được. Nếu bây giờ đi, về đến nhà cũng mười một giờ, cậu không phải muốn làm phiền quá nên đồng ý ở lại.
Nhưng mà hiện tại cậu muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được.
Vũ Thần và Dịch An liền cùng nhau xuống lầu bật TV xem. Vũ Thần ngồi không bao lâu thì bụng phát ra tiếng vang.
Cậu có chút xấu hổ nhìn Dịch An, nhưng lại không che giấu được tiếng bụng kêu. Tại sao lại đói bụng chứ, không phải buổi chiều ăn rất nhiều sao? Vũ Thần hận không thể đào một lỗ mà chui xuống, cậu làm sao có thể mở miệng bảo Dịch An mình muốn ăn cái gì chứ?
Ánh mắt Vũ Thần lại quay lại xem TV, giả vờ như chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
“Muốn ăn cái gì? Bây giờ tôi đi làm. Sẽ rất nhanh thôi.” Dịch An dịu dàng hỏi, cũng không muốn làm cho Vũ Thần cảm thấy xấu hổ quá mức.
Vũ Thần có chút ngượng ngùng gật đầu, cảm giác đói bụng lại vượt xa thể diện, không khí xấu hổ quá mức làm cho giọng nói của cậu rất nhỏ. “Muốn ăn thứ gì nặng mùi một chút ấy, có được không? Chua cay được không?”
“Không được ăn quá cay, đối với dạ dày và em bé đều không tốt. Đổi lại một cái khác đi.” Bữa tối mà ăn vặt như vậy thì đối với dạ dày vốn là kích thích rất lớn, Dịch An liền muốn Vũ Thần thay bằng món khác.
Vũ Thần cảm thấy thứ chua cay không ăn được rồi, thôi thì ăn ngọt vậy. Vì thế Dịch An liền nướng bánh Egg Tart, đun nóng một phần sữa chua dầm thạch.
Vũ Thần ăn vài cái Egg Tart, sữa chua dầm thạch ăn được một nửa thì không thể ăn thêm được. Cuối cùng Vũ Thần đành chừa lại hơn nửa bát.
“Có muốn hoạt động một chút không?” Dịch An thấy Vũ Thần ăn hơi nhiều, liền đề nghị đi tản bộ.
“A… Hình như cũng muốn, quả nhiên là ăn quá nhiều…” Vũ Thần rời bàn ăn, cảm giác nếu không vận động một chút thì đêm nay tuyệt đối không ngủ yên được.
“Vậy đi tản bộ thôi.” Vũ Thần sờ sờ bụng ăn no căng phồng, liền muốn Dịch An đi tản bộ cùng cậu một chút, giúp dạ dày tiêu hóa.
Gần khu biệt thự Văn Uyển có một hồ nước, Dịch An nói đi dạo quanh hồ một chút. Vũ Thần liền đồng ý.
Từ sân nhà Dịch An tới bên hồ còn rất xa, Vũ Thần và Dịch An đi chầm chậm, chỉ đi tới hồ cũng mất hơn hai mươi phút.
Vũ Thần định đứng bên hồ một chút, nhưng mà gần nơi nhiều nước lại có rất nhiều muỗi, Vũ Thần bị muỗi cắn cho không chịu nổi, ngồi được vài phút thì muốn quay về.
Dịch An tất nhiên làm theo ý Vũ Thần, hai người lại đi bộ trở về.
Khu biệt thự được xanh hóa rất tốt, lại cách xa nơi nội thành đầy tiếng động ầm ĩ, không khí mới mẻ không ít. Hai người trở về bằng con đường nhỏ được trồng rất nhiều cây xanh bên cạnh, Vũ Thần đã quên cảm giác không thoải mái vì bị muỗi đốt, lại cùng Dịch An tán gẫu.
Vũ Thần không chủ động tìm hiểu sâu về Dịch An, dọc đường trò chuyện cảm giác cũng không tệ lắm. Tuy rằng từ nhỏ đã có thành kiến lớn với Dịch An, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc vừa rồi, Vũ Thần nghĩ thầm chẳng lẽ trước kia mình lòng dạ hẹp hòi, không nhận ra ai là người tốt? Càng ngày càng biết nhiều về hắn, Vũ Thần thay đổi suy nghĩ về Dịch An, người như vậy làm bạn nhất định sẽ tốt.
Vũ Thần thích chạy đông chạy tây, Dịch An cũng vô cùng hay nói, vì thế hai người càng đi càng chậm. Lúc đang nói cao hứng, chuông điện thoại của Vũ Thần vang lên, quấy rầy hai người đang nói chuyện.
“Thực xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”
Vũ Thần lấy di động ra, nhìn thấy người gọi đúng là Phương Trạch.
Trong đầu của cậu nhộn nhạo cả lên, cũng chậm chạp chưa bắt máy.
Lúc này Vũ Thần mới nghĩ đến, vì cái gì mà vừa rồi lại có cảm giác đã quên làm việc quan trọng gì. Nhìn điện thoại, Vũ Thần bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là chưa gọi điện cho Phương Trạch.
Di động vẫn vang lên như cũ, Vũ Thần chẳng biết tại sao, áp chế cảm giác chột dạ mà bấm phím xanh trò chuyện.
.:End 29:.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT