Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ được triệu tập bắt đầu huấn luyện.

Lưu quản sự ngồi trên ghế chỉ huy mọi người đi đứng, đồng thời nói rõ, đây là lễ nghĩa cơ bản nhất.

Tô Tiểu Thiến vụng về đứng ở phía sau, cước bộ này cũng quá nhỏ đi, đi đường như vậy mệt thấy mồ luôn…

“Nè, cái người xấu nhất kia, mông của ngươi phải lệch một chút nữa, ờ, đúng đúng, chính là như vậy làm lại lần nữa” Lưu quản sự tận sức chỉ dạy nói.

Đúng lúc này bỗng nhiên một trận cuồng phong nổi lên, khiến cho bọn cô loạn choạng té nhào xuống đất, mọi người còn chưa kịp bình tĩnh lại, tiếp theo một trận mưa xối xả ập xuống, chúng thị nữ lập tức ướt như chuột lột, mà Lưu quản sự vẫn ngồi im như cũ không hề động đậy, người bên cạnh bà sớm đã cầm cây dù lớn che cho bà.

“Những cái mà các ngươi cần phải học còn rất nhiều, trong đó bao gồm tính tình của nữ vương” bà thong thả nói.

Mọi người đứng trong mưa nghe lời dạy bảo của bà, bà ta không hổ là người lão luyện, trận mưa này còn chưa đến, dù của bà đã giơ ra rồi.

**************** Đường phân cách linh dị ****************

“Ta có chỗ nào làm không tốt? Sao chàng lại đối xử với ta như vậy?” Trên mặt Ma Tâm Ái đầy vết nước mắt, nàng ta đứng bên cạnh y như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Lê Ngạo cúi người sờ mó chân phải, hôm nay vừa tháo thạch cao, nơi này vẫn còn chút đau nhứt, muốn thử đúng lên lại phát hiện đi chưa được mấy bước lại đau thấu đến tận tim, xem ra y vẫn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi.

“Chàng nói đi, sao chàng lại không nói?” Ma Tâm Ái nổi giận một cách vô lý chỉ vào y.

“Câm miệng” Lê Ngạo phiền chán quát một tiếng, Ma Tâm Ái lập tức ngừng khóc, ngẩn ngơ nhìn y không biết phải làm sao.

“Chân… chân của chàng còn chưa khỏi hẳn, chờ lát nữa ta kêu ngự y bó thạch cao lại cho chàng, qua mấy ngày sẽ khỏi thôi” Ma Tâm Ái không ngờ bản thân mở miệng ra lại nói những lời như thế này.

“Người ta bảo ngươi đi tìm đâu rồi?” Lê Ngạo ngước đôi mắt tím, biểu tình âm u nhìn nàng một cái.

“Đang… đang tìm…” một nữ vương ngự ở trên cao không thể không thừa nhận, y quá quyết đoán, ở trước mặt y nàng ta luôn luôn không có cái tôi.

“Qua đây” y đột nhiên đưa tay trái về phía nàng ta.

Ma Tâm Ái vừa nãy vẫn còn nổi trận lôi đình lúc này lại giống như bị ma chú vậy đi đến trước mặt y, ngơ ngẩn đưa tay cho y.

“Nàng có tin? Sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp (1) (Bao giờ sông cạn núi mòn, mùa đông sấm dậy, hạ còn tuyết thôi. Bao giờ trời đất hợp rồi, thì ta mới chịu cùng ngươi biệt ly)” Lê Ngạo nở nụ cười nói ra lời lẽ khiến y phát tởm muốn nôn, nhưng câu nói này lại là lời của Minh Huyền trưởng lão thường nói, y thì chưa hề tin có tình yêu sâu nặng đến như vậy.

( (1) Đây là bài “Thượng Tà” xuất xứ từ dân ca Nhạc Phủ (*) thời Hán. Đây là một bài tình ca, ca từ nói lên lời thề trung trinh với tình yêu của người con gái. Trong lời thề của cô gái dùng liên tiếp năm sự việc không thể nào có thực được để chứng minh tình yêu sống chết không rời của mình, tình cảm sâu nặng, khí thế hào phóng, biểu đạt tình cảm chân thật của nữ giới phá tan trói buộc lễ giáo phong kiến, được gọi là ‘thần phẩm trong đoản chương’.

(*) Nhạc Phủ: là tên gọi một cơ quan âm nhạc đời Hán (Trung Quốc), sau dùng để chỉ nhiều thể văn có vần, phổ vào nhạc được.

Hán Việt:

Thượng tà!

Ngã dục dữ quân tương tri,

Trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng,

Giang thuỷ vi kiệt,

Đông lôi chấn chấn,

Hạ vũ tuyết,

Thiên địa hợp

Nãi cảm dữ quân tuyệt.

Bản dịch thơ của vinhattieu.wordpress.com

Hỡi cao xanh!

Ta mong mỏi được cùng người cận kề,

Mãi mãi chẳng phân ly.

Bao giờ,

Sông cạn núi mòn,

Mùa Đông sấm dậy,

Hạ còn tuyết thôi,

Bao giờ,

Trời đất hợp rồi,

Thì ta mới chịu cùng người biệt ly.)

Nhưng…

Y có thể dùng những lời này để dỗ dành mấy cái đồ ngu ngốc này…

“Chàng…” Ma Tâm Ái đã triệt để mất đi cái tôi, đây là lời lẽ cảm động nhất mà nàng ta từng nghe qua, sơn vô lăng, giang thuỷ vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ tuyêt vũ, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt, mỗi một từ đều như gõ thật sâu vào tận trái tim của nàng.

“Ta rất lo cho bọn họ, nàng phải dụng tâm tìm kiếm giúp ta” Lê Ngạo mỉm cười nói.

Ma Tâm Ái ngơ ngẩn gật đầu lia lịa.

“Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi” Lê Ngạo lợi dụng nàng ta xong, vội đỡ nàng ta dậy, còn y thì nằm xuống giường nhắm mắt ngủ, Ma Tâm Ái ngẩn ngơ đi ra ngoài, tim cứ mãi đập không ngừng, đây… đây chính là cảm giác khi yêu sao!

Sau khi nàng ta rời đi, Lê Ngạo liền mở đôi mắt ra, khoé miệng nhếch lên một tia châm biếm, không ngờ nàng ta còn ngu ngốc hơn cả Tô Tiểu Thiến, nữ nhân mãi mãi là nữ nhân, trí lượng cũng mãi mãi thấp đến không thể tả nổi.

Bên ngoài lần đầu tiên có được tiết trời mùa xuân hiếm có, Lưu quản sự thấy vậy cười ha hả nói: “Nữ vương tâm tình hôm nay rất tốt, mọi người cần phải ra sức, tranh thủ sớm ngày được hầu hạ nữ vương.”

Tô Tiểu Thiến nhìn xung quanh bắt đầu nở hoa, trong lòng buồn bực không thôi, vị nữ vương này rốt cuộc là quái vật gì vậy, vì sao tâm tình của nàng ta lại có thể ảnh hưởng đến trên dưới cả nước?

“Nè, nha đầu xấu xí kia đừng có lười biếng tiếp tục đi” Lưu quản sự liếc nhìn cô một cái, cũng hết cách, ai biểu cô xấu quá đi, cho nên không tài nào hài hoà được với nơi này, không muốn nhìn cô cũng khó!

Phủ Tể tướng

“Minh Diệm ngươi đến xem thử bức tranh này của ta có được không?” Thư Nhi nũng nịu gọi vị tiểu lão sư này.

Minh Diệm trong tay cầm lấy chiếc răng mô phỏng đến bên cạnh cô bé, nhìn ngó một hồi không nén được nhíu mày, “Tam tiểu thư, bức tranh này của cô là vịt à?”

Thư Nhi nghe nó nói như vậy rất ngượng, “Đây… đây là uyên ương đó” thấy ghét, chỗ nào giống vịt cơ chứ!

“Phụt” ba người còn lại nhịn không được bật cười.

“Hôm nay ai vẽ tốt nhất, thì sẽ được ta hôn” nó dụ dỗ nói, hôn một cái cũng không mất miếng thịt nào, cho nên nó đã nghĩ thông rồi.

“Hả, vậy ta nhất định sẽ dụng tâm mà vẽ”

“Ta cũng vậy, ta cũng vậy.”

Bốn vị tiểu thư vội vã bắt đầu ngồi thẳng người cầm bút bắt đầu nghiêm túc vẽ bức tranh mà mình tự tin nhất.

Lúc này, nữ Tể tướng đi đến, nàng giật mình nhìn bốn nữ nhi nghiêm túc vẽ tranh, việc này cũng quá thần kỳ đi.

Minh Diệm thấy nàng đi vào, nó mỉm cười nói: “Cảm phiền bà qua nhìn xem bốn vị thiên kim có tiến bộ hay không”

Nữ Tể tướng đi đến bên cạnh bọn họ cúi đầu nhìn, trong nháy mắt bị chấn kinh, bức tranh thuỷ mặc lá tùng của Đại nữ nhi trong xanh tươi sáng, hoa Mẫu Đơn của Nhị nữ nhi giống như mới hái từ vườn hoa ra vậy, hồ điệp giương cánh của Tam nữ nhi hình như muốn tung bay ra khỏi trang giấy trắng, song ngư hi thí của Tứ nữ nhi sống động như thật.

Bà không ngờ cái thằng nhóc này lại có thể dạy dỗ bốn dã nha đầu này tốt đến vậy, đây quả thật là kỳ tích!

“Không biết Phu nhân có vừa lòng hay không”

Bà vội gật đầu, quá vừa lòng luôn, bọn nó mà nghe lời từ sớm như vậy, bà đã đỡ phải lo buồn rồi.

“Ngươi qua đây một lát” Nữ Tể tướng gọi nó qua bên cạnh.

“Phu nhân có tin tức gì rồi sao?” Minh Diệm vui mừng hỏi.

“Ta không chỉ nghe ngóng được có một nữ tử hiện đại rơi vào, mà còn có một người nam nhân nữa” điều này không phải là nghe ngóng, mà là cả nước trên dưới đều biết.

“Thật sao?” nam nhân? Trừ khi là cha già của nó?

“Ừm, ba ngày sau ta sẽ đưa ngươi đi gặp y, mấy ngày này vẫn mong ngươi tiếp tục chỉ dạy cho bọn nó”

Minh Diệm cười đảm bảo không có vấn đề gì, sau đó nó liền rời đi.

Thật ra bà vốn không muốn mang nó giao ra, thằng nhóc này quá thần kỳ, nếu giữ lại bên cạnh nữ nhi của bà khẳng định có thể dạy các vị thiên kim thục nữ cũng như tài nữ có một không hai, chỉ đáng tiếc, cả thành trên dưới đã bắt đầu lục soát, bà là Tể tướng, đương nhiên không có ai dám đến lục soát, nhưng khó tránh miệng lưỡi người đời, bà há chỉ vì nữ nhi mà mất đi con đường làm quan này, cho nên, ba ngày sau bà dự định dâng nó lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play