Lúc này sắp
sửa đến buổi trưa rồi, thời tiết hôm nay vẫn không tồi, bên ngoài ánh
nắng chiếu rọi khắp nơi, chỉ là ánh mặt trời tháng 9 vẫn gay gắt như
thường, bên ngoài cửa sổ cành lá xào xạt như hiểu được tâm tình, điều
này làm cho Minh Diệm vốn vĩ đang buồn ngủ lại nhịn không được ngáp dài.
Phàm gian, 10 giờ 30 sáng.
“Em trai Minh Diệm, đây là quà mà chị muốn tặng cho em.” Một bé gái khoảng chừng 10 tuổi, trong tay cầm lấy món quà xinh đẹp đưa cho Minh Diệm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi ửng đỏ.
Minh Diệm
liếc xéo một cái, không thèm ngó ngàng, mà lại trực tiếp nằm bò lên trên bàn học nhắm mắt ngủ, cái nữ nhân thối chết tiệt, cư nhiên lại đem nó
bỏ ở trường học? Có lầm không đó? Một người 200 tuổi lại phải ở cùng với mấy đứa con nít ranh này?
Mà cô lại trả lời với lý do rất ư là chính đáng, “Cũng không biết mẹ của mày khi nào thì trở về, tao mà không đi làm, thì số
tiền cuối cùng cũng bị mày ăn sạch hết luôn, ối chà, mày ở trường học
đợi là tốt nhất, tối tao đi rước mày cũng như vậy thôi.” Phải biết là vào tiểu học rất rẻ nha.
“Vậy sao ngươi lại bắt ta học lớp 4, mà không phải mẫu giáo?” Nó tức giận hỏi.
Tĩnh Nghi ngượng ngùng mỉm cười, “Ờ… ờ… bởi vì mày thông minh đó mà!” Phí lời, trường mẫu giáo mắc như vậy, tao làm gì có tiền, lớp 4 rẻ hơn nhiều, mà còn, mọi việc đều như ý, tốt biết bao!
Từ lúc, nó
bị quăng vào ‘trường tiểu học Dương Quang’, do tư chất thông minh, trực
tiếp nhảy lên lớp 4 luôn, nó thực sự trở thành tiểu chính thái (*) (= Shota) của khối lớp 4.
( (*) Tiểu chính thái = Shota: Chỉ những cậu nhóc dưới 12 tuổi dễ thương, đáng yêu)
Cách ngày mà nó biết mẹ của nó đã trở về Minh Giới cũng được 5 ngày rồi, nhận được
tin tức đó, vốn dĩ nó cũng muốn nhanh chóng trở về Minh Giới, ngặt nỗi
nó không có linh dị để thoát khỏi cái thể xác này, vốn muốn tìm cái chết để trở về Minh Giới, nhưng lại được Tiểu Bạch thúc thúc cho biết, mẹ
của nó một tháng sau sẽ trở lại bình yên vô sự.
Buồn bực!
Vô cùng buồn bực!
Mẹ của nó mắc mớ gì lại phải trở lại chứ?
“Em trai Minh Diệm, em không thích sao…” Cô bé thấy Minh Diệm không ngó ngàng gì cô, mũi bất giác cay cay, nước mắt trong trẻo chớp mắt đong đầy khoé mắt.
Cảm nhận
được không khí không đúng, Minh Diệm nhanh chóng xoay đầu lại, thấy cô
bé có bộ dáng sắp sửa khóc, nhất thời mềm lòng chỉ đành nhận lấy, “Cám ơn.”
“Ha ha, em trai Minh Diệm thích là được rồi.” Cô bé lập tức ngừng khóc mỉm cười.
“Minh Diệm, đây là sô-cô-la mà mommy của mình từ Pháp mang về, tặng cho bạn, mong là bạn thích.” Một cô bé khác ăn mặc thời trang cũng vội vàng đưa cho nó một hộp sô-cô-la.
“Minh Diệm, đây là cơm hộp Bento (1) mommy của mình làm, mình đặc biệt mang đến cho bạn.”
“Minh Diệm…”
Trong chớp mắt, nó bị đám nữ sinh bao vây, lúc này âm thanh vang lên khắp nơi trong phòng học.
Vẻn vẹn
trong 3 ngày ngắn ngủi, nó đã trở thành nhân vật nổi tiếng của trường
tiểu học Dương Quang, cũng lập tức thành sát thủ nữ sinh từ khối lớp 1
đến khối lớp 4, bao gồm cả cô giáo! Mới tí tuổi đầu mà nó đã tuấn tú đẹp trai, tư chất thông minh, lại còn có một khí chất cao quý bẩm sinh nữa, cho nên đều đặc biệt thu thút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Ngày thứ hai có một nữ sinh đến đưa thư tình, nhưng nó nhìn cũng không thèm nhìn
liền quăng vô thùng rác, buổi chiều, có một nữ sinh bạo gan tặng nó đồ
ăn ngon, mà nó…
Lại nhận lấy!
Từ đó, các học sinh nữ cũng không viết thư tình nữa, mà điên cuồng tặng đồ, nó thích cái gì thì mua cái đó, chỉ cần nó muốn!
Minh Diệm
nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người, khoé miệng cong lên một tia cười
nhàn nhạt, xem đi, đi học cũng không phải là một chuyện xấu, ít ra, nó
muốn thứ gì, đều có người tặng, không phải sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT