Trên máy
bay, Minh Diệm một lời cũng không nói, biểu tình thâm trầm mà nghiêm
túc, cuộn tranh trong tay nó từ lúc mua đến giờ, chưa hề rời khỏi tay
nó.
“Nè, mày vẫn khoẻ chứ?” Tĩnh Nghi cảm thấy không khí không được tốt lắm, bức tranh này có vấn
đề sao? Tại sao nhìn nó lại nghiêm túc như thế? Mà còn, tay cứ nắm chặt
lấy bức tranh, biểu tình đó giống như hận không thể ăn quách bức tranh
này vậy.
“Mày không đi tìm Tiểu Thiến nữa sao?” Tĩnh Nghi lại một lần nữa cẩn thận hỏi.
Im lặng, lại hoàn im lặng.
Tĩnh Nghi
liếc mắt một cái, xí, bày đặt làm cao nữa chứ, hứ, mày tưởng chỉ mình
mày biết làm cao thôi sao? Không ngó ngàng đến tao? Lão nương cũng không thèm để ý đến mày luôn! Tĩnh Nghi bĩu môi nhắm mắt nghỉ ngơi.
*************
Tô Tiểu
Thiến vô cùng nhàm chán đứng trên lan can, phóng tầm mắt đi, cả một vùng đất xanh rờn, nhưng không khí ngột ngạt ở chỗ này làm cho cô không thể
hít hở được.
Ba ngày rồi.
Đã ba ngày rồi.
Cách lúc cô
nói rằng muốn rời khỏi đây đã tròn 3 ngày rồi, Vũ giống như là biến mất
vậy, chưa từng xuất hiện, chỉ là lúc y đi có nói một câu, “Chỉ cần là điều nàng muốn, ta nhất định sẽ làm cho nàng.”
Nhưng, y lại chưa từng xuất hiện.
Làm sao đây? Cô vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, cô không thể ở lại trong bức
tranh này, nhưng, cô phải làm sao thì mới có thể ra khỏi bức tranh này
được đây?
Trong lúc cô đang trầm tư, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười như chuông ngân từ
phía sau cô tiến lại gần, xoay người tò mò nhìn qua, đứng đối diện là
một thiếu nữ trẻ tuổi, nàng ta vô cùng xinh đẹp, đôi mắt màu xám đậm,
mái tóc màu hạt dẻ, làn da trơn mịn trắng như tuyết, cùng với chiếc váy
màu trắng cũng giống như tuyết, tất cả những điều này cho thấy rằng nàng ta là một nữ tử hoàn mỹ.
Nữ tử mỉm cười nhìn cô, trong mắt xuất hiên sự kinh ngạc ngắn ngủi, hồi lâu, nàng ta nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của Vũ?”
Tô Tiểu
Thiến ngây ra một lát, vội vàng làm rõ bốn từ ‘ân nhân cứu mạng’ này,
phải biết là, cô chỉ đi ngang qua tiện tay cứu giúp mà thôi, cái danh
xưng như thế này, cô thật không dám nhận.
Nữ tử trẻ tuổi, đôi mắt màu xám đậm chớp động, đi đến bên cạnh cô, “Ta là tỷ tỷ của Vũ.”
“Cái gì? Chị của Vũ?” Tô Tiểu Thiến giật mình không thôi, khó trách, khó trách nàng ta mang
đến cho cô một loại cảm giác quen thuộc như thế, thì ra, nàng ta và Vũ
có cùng chung dòng máu.
Nàng ta tuy có dáng vẻ dịu dàng, nhưng trong mắt bỗng loé lên môt tia xảo quyệt, tiếp theo liền nói: “Ta tên Huyết, còn ngươi?”
“Tuyết (*) ? Hoa tuyết? Thật là một cái tên đẹp nha, ha ha, tôi tên Tô Tiểu Thiến.” Tô Tiểu Thiến cười ha hả nói, Tuyết, thật là một cái tên tuyệt đẹp!
( (*) Trong tiếng Hoa, từ Huyết (tức máu) (血) và Tuyết (雪) đều có âm đọc là
‘xue’ chỉ khác thanh, nếu không nghe rõ sẽ dễ lầm lẫn, cho nên bạn Tiểu
Thiến mới hiểu lầm là Tuyết chứ không phải là Huyết, vì bình thường chả
ai đặt tên là Huyết hết, cái tên không hay ho lại rờn rợn.)
“Đi dạo cùng ta được không?” Nàng ta cười, hoàn toàn không phủ nhận sự hiểu lầm giữa Huyết = Tuyết của cô!
Tô Tiểu Thiến không từ chối gật đầu, bèn đi cùng nàng ta đến một nơi không hề biết.
Hậu hoa viên.
“Sao vậy?” Huyết phát hiện, cô đi đến vườn hoa của nàng ta thì dừng bước chân, mà còn, thần sắc trở nên khó coi.
Tô Tiểu
Thiến nhíu mày, lẽ nào là cảm giác của cô là sai lầm sao? Tại sao, tại
sao chỗ này mùi máu tanh lại nồng nặc như vậy, còn có mùi thối rữa quen
thuộc kia?
“Chỗ này hình như có mùi máu tanh.” Tô Tiểu Thiến nghĩ ngợi một chút rồi vẫn là nói ra.
Huyết nghe
lời của cô nói xong, trong lòng không khỏi nghi hoặc, cô ta rốt cuộc là
ai? Tất cả mùi máu tanh, ả đã phái người dọn dẹp qua rồi, tại sao cô vẫn có thể ngửi được? Đối với sự nhạy cảm của cô, trong lòng Huyết có một
tia xúc động khác thường.
Trấn tĩnh một lát, Huyết mỉm cười, “Nơi này là chỗ ở của ta, mấy ngày trước, sủng vật của ta chết, ta liền chôn nó ở nơi này, có thể vẫn còn để lại mùi đó.” Nói xong, ả ta nắm chặt Tô Tiểu Thiến, cứng rắn cương quyết lôi cô đi vào.
“Tuyết, khoan đã…” Tô Tiểu Thiến rõ ràng cảm thấy cái mùi này căn bản không phải là của
động vật, đây là mùi gì? Suy nghĩ một lúc, đúng, là người, là mùi thi
thể người!
“Tuyết, tôi muốn trở về.” Tô Tiểu Thiến mơ hồ cẩm thấy đây giống như là một cái bẫy.
Huyết đột nhiễn mỉm cười quay lại nhìn, “Trở về? Hứ, bây giờ không phải do ngươi nữa rồi.” Nói xong, ả ta vỗ tay, nam nhân ngũ quan nguyên vẹn bỗng từ phía sau hậu sơn đi ra.
Nhìn thấy
hắn ta, Tô Tiểu Thiến trong lòng khiếp đảm, tiêu rồi, cô mắc bẫy rồi!
Nhưng vẫn còn chưa kịp hô hoán, cô liền bị hắn ta lôi vào trong phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT