Tĩnh Nghi mang quái thai đến cái tổ nhỏ của cô, vừa mới bước vào, Minh Diệm liền tặc lưỡi “Không thể ngờ, nơi của ngươi lại bừa bộn đến như vậy!” Nói xong, nó đặt mông ngồi xuống sô-pha đang để đầy một đống giấy báo.

Tĩnh Nghi bị nó nói như vậy, liền xấu hổ muốn chết, vội vàng lượm rác trên đất và vỏ trái cây trên bàn toàn bộ ném vào sọt rác, “ Mày… mày hiểu gì chứ, tao… tao ở công ty chức vụ còn cao hơn cả của mẹ mày, cho nên… cho nên… cho nên công việc thì nhiều, công việc nhiều thì tao lấy thời gian đâu mà dọn dẹp”

Tĩnh Nghi nói ra rất là chột dạ, không sai, chức của cô đích thực cao hơn Tô Tiểu Thiến, nhưng cô và Tô Tiểu Thiến căn bản không làm cùng một bộ phận, tuy là cùng chung cấp trên, nhưng công việc của cô vẫn luôn ít hơn rất nhiều so với Tô Tiểu Thiến, thật ra quy ra tội cuối cùng vẫn là một chữ lười.

Mười phút sau.

“Cộp cộp cộp cộp, sạch sẽ rồi” Tĩnh Nghi làm tư thế giơ hai tay lên để cho biết công trình vĩ đại của cô đã kết thúc.

Minh Diệm lại uể oải nằm trên sô-pha, hé mắt xem bộ phim nhàm chán trên ti-vi, “Nè, ta đói rồi, ngươi đi nấu cơm”

“Hả?” Tĩnh Nghi ngớ ra một lát, nó bắt cô đi đâu? Nấu cơm?

“Nè, cái thằng quái thai, tao không phải là mẹ của mày, mày đừng có dùng cái loại khẩu khí đó mà mệnh lệnh cho tao” Tinh Nghi nghe được rất không hài lòng.

Bụng Minh Diệm không nể tình kêu lên ‘rột rột’, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt (*), được rồi, nhịn, “Vậy… xin tiểu thư Tĩnh Nghi xinh đẹp hiền thục có thể nấu cơm cho ta ăn có được không?”

( (*) Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: Ý chỉ là người thông minh có tài năng, nhận biết rõ ràng về tiềm năng, xu thế của thời đại, để trở thành nhân vật xuất sắc. Tóm lại là kẻ biết nắm bắt thời cơ, cơ hội.)

Tĩnh Nghi bị nó gọi như vậy, hai gò má giựt giựt, kinh tởm, quá kinh tởm đi…

“Mày chờ một chút” Tĩnh Nghi thoả hiệp đến trước cửa tủ lạnh, mở ra, tất cả thao tác đều khéo léo.

“Nè, ăn đi” Tĩnh Nghi mang mì gói đã nấu xong đẩy trước mặt nó.

Minh Diệm không thể tin được ngước đầu nhìn lên rồi lại nhìn xuống, hồi lâu, nó mở miệng chất vấn: “Ngươi… để ta ăn cái này?”

“Đúng vậy”

Im lặng mấy giây, nó đứng dậy, đi thẳng đến tủ lạnh, mở ra nhìn ngó, tiếp theo ‘rầm’ một tiếng đóng cửa tủ lạnh lại, rồi sau đó vẫn không quên chạy vào nhà bếp nhìn ngó.

“Ta biết rồi, thì ra… ngươi không biết nấu ăn?”

“Tao… tao sao lại không biết nấu ăn chứ?” Sắc mặt Tĩnh Nghi ngượng ngùng trả lời.

“Trong nhà của ngươi chỗ nào cũng bừa bộn, chỉ có duy nhất nhà bếp là gọn gàng sạch sẽ, trong tủ lạnh của ngươi chỉ có sữa chua, nước trái cây, mì gói, thứ duy nhất không có là rau cải, như vậy không phải ngươi không biết nấu ăn thì là cái gì?”

Tĩnh Nghi bị nó phân tích như vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Cái đó… mày qua đó coi đi” Cô kéo tay nó không chịu nhận thua đi về phía nhà bếp, “Nè, trong này có dầu muối tương giấm, nếu như tao không biết nấu ăn, tao mua mấy thứ này làm gì?” Thật ra cô mua những thứ này đều là vì mỗi lần Tô Tiểu Thiến đến đều mang theo đồ để nấu ăn.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi”

“Vậy chúng ta đi siêu thị mua đồ về nấu ăn đi”

“Đi… thì đi”

Một tiếng sau.

“Cái… cái này là bỏ thịt vào trước, hay là bỏ rau vào trước?” Tĩnh Nghi rốt cuộc cũng cúi đầu chạy vào phòng khách hỏi han đại thiếu gia đang xem ti-vi.

“Ngươi không biết nấu ăn?” Trong mắt nó chứa đầy sự khinh thường.

“Không biết nấu ăn thì đã sao? Lẽ nào mày biết chắc?” Tĩnh Nghi tức giận đem thịt trong tay ném thật mạnh xuống bàn uống trà, sau đó liền ngồi xuống sô-pha trừng mắt nhìn nó.

“Ta là con nít, ngươi là người lớn, cho nên… ngươi không ngại để ta nấu cơm cho ngươi ăn à?” Hai chân Minh Diệm bắt chéo lên nhau, liếc mắt nhìn cô.

“Ha – ha – ha” Tĩnh Nghi giống như nghe được chuyện gì mắc cười vậy, cười lớn ba tiếng.

“Cười cái gì mà cười?” Đối với cái cười nhạt của cô, Minh Diệm nghe thấy rất khó chịu.

“Mày là con nít? Ha, lần trước mày không phải nói là mày đã 200 tuổi rồi sao? Tao còn phải gọi mày là tổ sư gia gia nữa đó, mày với tư cách là trưởng bối, lẽ nào không nên chăm sóc cho tao thiếu nữ xinh đẹp chỉ mới có 25 tuổi này thôi?” Cô cũng hiếp mắt nhìn nó.

“Oh!! Hay là mày cũng không biết nấu ăn, mà chỉ biết ăn thôi?” Tĩnh Nghi khinh thường tiếp.

Minh Diệm không chịu nhận thua đứng bật dậy, nhặt miếng thịt trên bàn trà, nói một cách danh dự, “Ta không biết nấu ăn? Ta nói cho ngươi cái đồ ngu ngốc, ta sẽ nấu khiến cho ngươi suốt đời không quên, hứ” Nói xong mang miếng thịt vào nhà bếp, ‘rầm’ cửa nhà bếp bị đóng lại một cách mạnh bạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play