Buổi tối, trăng đã lên, bầu trời giăng đầy sương mù cùng với ánh trăng yên tĩnh một mãnh.

Tô Tiểu Thiến đứng ở phía trước cửa sổ thật lâu nhìn ra ngoài cửa, mà nơi đó vẫn như cũ không có xuất hiện người mà cô chờ, từ lần hắn tức giận trước đến nay, cô đã liên tục ba ngày không nhìn thấy hắn .

Cô cúi đầu nhìn bụng đã to của mình, không khỏi lo lắng."Cục cưng, con nói xem ba ba sao lại thế?" Cô khẽ vuốt bụng ưu thương nói một tiếng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, mà trong bụng cục cưng đúng lúc này đột nhiên giật mình.

"... ?" Tô Tiểu Thiến vội cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, sau đó cái bụng lại nhẹ nhàng động.

"Cục cưng, con có thể nghe được mẹ nói chuyện đúng không?" Cảm giác của máy thai làm cho cô cảm động, "Cục cưng, chúng ta đi tìm ba ba có được không?" Dứt lời, cô xoay người cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài, cô muốn cho hắn nhìn thấy cục cưng động đậy.

Đi khỏi tẩm cung, liền nhìn thấy Hoa Hồn ngồi gác chân trên cây, cả người đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tô Tiểu Thiến cẩn thận từng li từng tí đi tới, cô đã nói với hắn rất nhiều lần, muốn hắn buổi tối trở lại nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn như trước chấp nhất không muốn rời đi, hắn nói, phải bảo vệ cô, dùng tính mạng mình!

"Nàng muốn đi đâu?" Tô Tiểu Thiến một chân vừa mới bước qua, Hoa Hồn đã lên tiếng kèm theo việc nhảy từ trên cây xuống, một giây saumột tư thế ưu nhã liền lọt vào mắt cô.

Tô Tiểu Thiến nhìn anh chàng đẹp trai như mỹ nam trong tranh này, vội ngượng ngùng cười, "Ta... Ta tìm hắn" Hoa Hồn nghe vậy chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, trầm mặc vài giây, nói: "Nàng trở về đi, ta đi tìm hắn "

"Không, ta muốn tự mình đi" cô không biết hắn vì sao mà giận dỗi, nhưng cô muốn cho hắn biết tình trạng của cục cưng, cô muốn hắn cũng có thể cảm giác được vui sướng.

Hoa Hồn thấy cô kiên trì như vậy cũng không muốn ngăn trở, mà đem áo khoác khoác lên cho cô, liền cùng cô đi tìm Lê Ngạo.

"Cái gì? Hắn không muốn gặp ta?" Tô Tiểu Thiến bị Tiểu Hắc nói làm ngây ngẩn cả người, hắn rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao không muốn gặp cô?

Tiểu Hắc sắc mặt khó coi trả lời: "Vương hậu, Minh vương không biết xảy ra chuyện gì, gần đây tính tình không tốt, hắn chỉ định nói không muốn thấy người, nếu như ta cho người đi vào, hắn nói muốn đem ta băm thành thịt băm cho chó ăn" Tiểu Hắc dứt lời vẻ mặt xấu hổ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy!

Tô Tiểu Thiến nhìn về phía ngọn đèn dầu giữa đại điện, mà cô chỉ cách nơi đó chừng mười mấy bước, mà hắn lại đem mình chặn ở ngoài cửa?

"Kỳ thực cũng không chỉ mình người, tất cả phụng dưỡng còn có Cầm phi cùng Ma giới công chúa hắn cũng không gặp" Tiểu Hắc thấy sắc mặt cô không tốt vội chen vào một câu.

Hoa Hồn nghe vậy, sắc mặt cũng bắt đầu không tốt, "Ta đi tìm hắn" giọng nói trầm thấp, kiên trì từ trong miệng hắn nói ra.

Tô Tiểu Thiến nhìn hắn muốn đi vào bên trong, liền bước lên phía trước kéo hắn "Hoa Hồn không nên "

Hoa Hồn ngoái đầu lại nhìn cô một cái, chân mày như trước không có thả ra, "Hắn không thể đối với nàng như vậy "

"Hoa Hồn, chúng ta trở về đi" Tô Tiểu Thiến kéo cánh tay hắn kéo đi, hắn không muốn gặp cô, nhất định là có nguyên nhân gì đó, vậy chờ chính hắn nghĩ thông suốt đi.

Hoa Hồn lần thứ hai nhìn nhìn ngọn đèn dầu giữa cung điện, trong lòng có nhiều cảm giác, mà cô cũng đã tự mình đi trở về.

"Ta nghĩ hắn nhất định là bề bộn nhiều việc, Minh giới đều phải dựa vào hắn xử lý, muội đừng lo lắng, có lẽ ngày mai hắn sẽ đến gặp muội, muội phải chiếu cố cục cưng thật tốt" Hoa Hồn đuổi theo cô vội nhẹ giọng an ủi nói.

Tô Tiểu Thiến ngoái đầu nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi khó chịu vạn phần, cô biết Hoa Hồn không thích hắn, hiện tại hắn (HH) lại vì cô nguyện ý thay hắn (LN) nói tốt, cô có tài đức gì có mà được hắn che chở như thế? Lại còn được hắn quan tâm?

Hoa Hồn không để ý sự khác lạ của cô, còn tưởng rằng cô khổ sở, không khỏi cười nhạt, "Nàng tại sao lại không tự tin, xà vương còn phải thích nàng, nàng là một bảo vậy, hắn nhất định sẽ thương yêu nàng thật tốt "

"Khúc khích" bị hắn nói như vậy,cô không khỏi nở nụ cười.

Hoa Hồn thấy cô cười, tim của hắn cũng thật thoải mái .

"Muội phát hiện huynh cùng Vũ thật giống nhau, huynh biết không, Vũ lúc trước cũng nói muội cực kỳ tốt, kỳ thực muội bị tốt đến không dậy nỗi cũng vì huynh ấy" Tô Tiểu Thiến vừa đi một bên giải thích .

"Huynh biết không? Ta thấy huynh ấy đầu tiên trong lúc t còn đơn thuần huynh ấy chỉ là một con bồ câu trắng, thế nhưng không nghĩ tới huynh ấy là đại tế tư ăn thịt người, lúc đó a, khiến ta bị dọa chết khiếp" Tô Tiểu Thiến nhớ lại chuyện cũ không khỏi tươi cười, mà cô căn bản không phát hiện Hoa Hồn phía sau sắc mặt từ từ đổi xanh.

"Ai, ta thực sự rất nhớ huynh ấy, nếu như có thể nhìn thấy huynh ấy thì tốt rồi" Tô Tiểu Thiến đi cen sông nhỏ trong hậu hoa viên vừa đi vừa cảm thán nói.

"Ách..." Hoa Hồn trong lúc bất chợt té xuống mặt đất sắc mặt bắt đầu tím bầm.

Tô Tiểu Thiến nghe tiếng vội quay người lại, mà Hoa Hồn lại cuộn thân thể lại trên mặt đất.

"Hoa Hồn... Hoa Hồn huynh làm sao vậy?" Tô Tiểu Thiến hoảng sợ vội đi lên phía trước muốn kéo hắn.

"Đừng... Qua đây..." Hoa Hồn thống khổ nói. Muốn đứng lênmồ hôi to chừng hạt đậu đang không ngừng rơi xuống mặt hắn.

"Hoa Hồn huynh làm sao?" Tô Tiểu Thiến không để ý ngăn cản của hắn vẫn quỳ ở trên mặt đất kéo cánh tay hắn sốt ruột hỏi.

"Bỏ đi... Ta khống chế... Không được... Chính mình... A..." Hoa Hồn lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống, "Muội mau ...Giết ta... Nhanh giết ta..." Hoa Hồn thống khổ cầu xin, trong nháy mắt trái tim của hắn như mất khống chế , đau đớn hết toàn thân.

"Không... Ta đi tìm người cứu huynh" Tô Tiểu Thiến lệ trong nháy mắt chảy xuống, Hoa Hồn chưa từng rơi lệ , bây giờ lệ lại rơi , cũng đủ để chứng minh loại đau đớn này là trí mạng , cô cuống quít đứng dậy muốn đi, lại bị Hoa Hồn bắt được mắt cá chân.

"Giết ta đi... Tim... Đau quá... Ta... Không chịu nổi" hắn gian nan phun ra mấy chữ này, cả người giống như bị độc phát tác trông thật kinh khủng.

Tô Tiểu Thiến nghe vậy ôm lấy thân thể hắn bắt đầu khóc, "Không nên, không nên đau đớn, van cầu ngươi không nên lại làm cho huynh ấy đau đớn, van cầu ngươi..." Tô Tiểu Thiến không ngừng cầu khẩn.

Lời của cô vừa nói, đau đớn của Hoa Hồn bắt đầu giảm, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt, trong miệng không ngừng nói nhỏ: "Không nên... Không nên vứt bỏ ta... Mẫu hậu không nên vứt bỏ ta... Không nên..."

"Hoa Hồn?" Tô Tiểu Thiến vươn tay lau đi mồ hôi trên đầu của hắn, vứt bỏ? Hoa Hồn bị vứt bỏ sao? Ánh mắt của hắn trống rỗng , thể hiện sự bi thương , trong khoảnh khắc đó lòng của cô đau đớn vạn phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play