Lúc này Tĩnh Nghi đang ngồi một mình cô độc ngắm trăng trong vườn hoa, ngoài cửa sớm đã bị người ta canh giữ, nghĩ đến đây, cô tức đến nghiến răng nghiến
lợi, nghĩ coi cô cũng một đại tiểu thư, thế mà lại bị cái tên xà yêu xấu xí giam giữ, cái này mà truyền ra cô còn mặt mũi gì nữa?
“Ôi…”
“Cô nương sao lại than thở như vậy chứ?” Đột nhiên sau lưng cô truyền đến giọng nam nhân quyến rũ, cô kinh ngạc
quay đầu lại, chờ sau khi nhìn rõ khuôn mặt của y, cô bất giác hít một
ngụm khí.
Y… khuôn mặt tuấn mỹ của y tản ra chút ánh sáng nhàn nhạt, trong mắt như vô tình
phát ra tinh quang khiến người ta không dám xem thường, mái tóc đen
nhánh dày mượt, phía bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt đào hoa hẹp
dài, vô cùng đa tình, khiến người ta không cẩn thận sẽ bị trầm luân đắm
chìm vào, cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ có độ dày mỏng thích hợp lúc này nở ra một nụ cười khiến người ta chói mắt.
Tĩnh Nghi từ sửng sốt rồi đến ngơ ngẩn, cô không ngờ rằng ngoại trừ Minh Vương ra còn có người nam nhân đẹp như vậy?
“Cô nương, cô không khoẻ sao?” Duệ Uyên mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng y lại thầm khinh bỉ, mê trai chính là mê trai!
Tĩnh Nghi
biết bản thân thất thố, vội cúi đầu che giấu khuôn mặt đỏ của mình, tim
của cô lại đập thình thịch một lần nữa, cũng hết cách, cô thích trai đẹp mà, cứ tưởng rằng ngoài Minh Vương ra cô sẽ không thể rung động được
nữa, không ngờ, không ngờ lại gặp được một nam nhân khiến trái tim cô
đập liên hồi.
Tĩnh Nghi bình tĩnh lại đột nhiên trong đầu loé lên ý tưởng, sau môt lúc, cô thẹn thùng hỏi: “Huynh… huynh là ai?”
“Cô nương chưa từng gặp ta sao?” Y cười nói.
Tĩnh Nghi vội vã lắc đầu, lúc nào mà cô gặp được nam nhân đẹp như vậy chứ?
“Ta là viễn phòng biểu đệ (= em họ họ hàng xa) của Xà Vương.” Y bịa ra một thân phận mới.
“Huynh là biểu đệ của hắn ta? Nhưng… nhưng… nhưng sao các người không giống nhau một chút nào?” Tĩnh Nghi buồn bực hỏi, sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ y cũng là rắn? Chỉ là, chỉ là y cùng hắn ta khác biệt nhiều quá nha?
“Cô nương không cần kinh ngạc, từ nhỏ ta đã thích tu luyện, chân thân này là vào
lúc ta được một ngàn năm đã tu luyện thành, còn về biểu ca của ta, y đó
hả, chính là lười biếng, không muốn biến thành hình người, mục đích ta
biến thành hình người là để thuận tiện thôi.” Y thong thả giải thích.
Tĩnh Nghi
gật đầu, trong lòng bi ai nghĩ, cái tên xấu xí kia nếu như được một nửa
đẹp trai như y, vậy thì cô cũng không đến nỗi bi thảm như vậy.
“Mạn phép xin hỏi cô nương là?” Nhìn bộ dáng lưỡng lự của cô, y liền biết trong lòng cô đang nghĩ cái
gì, khẳng định đại khái ý là nói y cùng ‘hắn ta’ khác biệt quá lớn.
“Ta… ta là… nữ tử bị ép phải gả cho biểu ca huynh” Tĩnh Nghi buồn bực nói.
“Bị ép?” Duệ Uyên hỏi một cách châm biếm.
Tĩnh Nghi không nói chỉ gật đầu, cô cũng không có nói dối, cô vốn là bị ép phải gả cho hắn ta.
Duệ Uyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cô không thích biểu ca của ta đến như vậy sao? Nghe nói, biểu ca của ta trước kia rất thích cô.” Lúc này y hy vọng cô có thể có một chút xíu lương tâm cũng được.
“Thích ta? Ha ha, nhưng, nhưng ta không có cảm giác với hắn ta.” Trong lòng cô đang nghĩ, cô cũng không phải là đồ xấu xí, nam nhân
không rung động sao được? Chỉ là cái đồ cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên
nga quả thật là mơ mộng hão huyền.
“Cô nương tên gọi là chi? Cô thích dạng nam nhân thế nào?”
“Ta… ta
tên Tĩnh Nghi, ta chỉ muốn tìm một nam nhân thích mình, ta không để ý
đến dung mạo cùng thân thế của đối phương, ta chỉ cầu vừa gặp đã có cảm
tình.” Lời lẽ như vầy không thô tục chứ, hứ, muốn biết Tĩnh Nghi cô là loại người gì, há có thể để trai đẹp biết rõ cho được chứ?
“Ồ, thì ra là vậy à? Vậy, cô nương cô có cảm giác đối với ta không?” Duệ Uyên cười tươi hỏi, Phàm Gian không phải nói đàn ông không xấu phụ
nữ không yêu sao? Vậy thì y sẽ lưu manh ngả ngớn cho hợp khẩu vị của ả.
“Hả? Huynh… huynh sao lại hỏi như vậy?” Bị y hỏi thẳng như vậy, cho dù cô vẫn luôn phóng khoáng cởi mở cũng nhất thời giật mình hoảng hốt.
Duệ Uyên mỉm cười, “Cô nương không cần giật mình, ta chỉ là đột nhiên có hảo cảm với cô một
cách kỳ lạ, mới thốt ra những lời đường đột như vậy, mong cô nương rộng
lòng tha thứ, được rồi, cô cũng chớ thở dài bi thương nữa, ta đi thăm
biểu ca của ta đây.” Nếu đã nhìn thấu suy nghĩ cùng như bộ mặt ả, y cũng đã biết tiếp theo nên làm gì rồi.
Tĩnh Nghi thấy y xoay người muốn rời khỏi, không nhịn được vội gọi: “Nè, đợi đã.”
Duệ Uyên cười khẩy một tiếng, sau đó tao nhã xoay người lại đem nụ cười khẩy vừa nãy biến thành nụ cười ấm áp: “Cô nương vẫn còn chuyện gì sao?”
“Ta… ta còn có thể gặp lại huynh không?” Cô xấu hổ cụp mắt xuống, sau đó ai oán nói: “Ta bị cấm túc cho nên không có yêu cầu gì khác, chỉ là muốn tìm một người
ban tri âm có thể nói chuyện, nếu như huynh… không ghét bỏ, Tĩnh Nghi hy vọng có thể được gặp lại huynh.” Sau đó đôi mắt khẽ híp phát ra cái nhìn dụ dỗ.
Ả đây là
đang làm cái gì? Dụ dỗ một cách trần trụi sao? Nghĩ đến Duệ Uyên y cũng
là kẻ đã từng trải sự đời, chỉ là y không ngờ ả lại có thể giả bộ ‘chân
thật’ đến vậy, Tĩnh Nghi ơi là Tĩnh Nghi, ngươi nguỵ trang cũng tài quá
đi, ngươi quả thật đã khiến ta mở rộng tầm mắt đó!
“Nếu như
cô đã muốn gặp ta, vậy ta sẽ đến gặp cô, chỉ là sợ sẽ mang đến phiền
phức cho cô thôi, tuy rằng ta đối với cô có chút cảm giác, nhưng, dù sao đi nữa… cô cũng là thê tử chưa qua cửa của biểu ca ta, ta sợ ảnh hưởng
không tốt cho cô.” Duệ Uyên lấy trinh tiết ra để nói, xem ả trả lời ra sao.
“Ý của huynh là ta… chúng ta không thể gặp nhau nữa?” Tĩnh Nghi ưu thương hỏi.
“Ta chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đối với cô.” Y đã nói đến như vậy mà còn chưa đủ rõ ràng nữa sao?
“Ta không sợ.” Tĩnh Nghi nói một cách trảm đinh chặt sắt (= kiên quyết, không do dự), nếu như có thể có được tình yêu của y, vậy thì cho dù y là rắn, cô cũng sẽ không để ý, vả lại cô vốn dĩ không thích Xà Vương, đối với cái tên
xấu xí kia, đến cuối cùng dù sau cô cũng không có ở cùng y.
Duệ Uyên ngây ra một lát, trong lòng cười khinh bỉ, quả thật là nữ nhân không biết liêm sỉ.
“Cô nghỉ ngơi trước đi, ta nhất định sẽ đến thăm cô.” Nói xong y mỉm cười, không một chút lưu luyến rời khỏi.
Trong phòng.
“Xà Vương, chuyện của Tĩnh Nghi tiểu thư xử lý thế nào?” Thị vệ thân tín của y hỏi.
Duệ Uyên cười cười, “Ả ta cao ngạo quá mức rồi, cái ta muốn làm chính là, đả kích sự cao ngạo của ả, để ả biết rằng, cái gì mới gọi là ‘xấu xí’”, ả không phải tự cho rằng mình rất mê người sao? Y chính là muốn đả kích lòng tự tôn lẫn cao ngạo của ả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT