Dịch: Mã Tộc

Toàn bộ xung quanh đều bao phủ trong màn sương, bốn bề yên tĩnh giống như thế giới sẽ không còn tiếng động nữa.

Tô Tiểu Thiến chỉ cảm thấy bản thân bị một cổ lực lớn ập đến như bị đánh tan ra, chờ đến lúc cô có thể hô hấp lại được thì đã ở trên không cao vút đang trực tiếp rơi xuống.

“Á…” Tiếng kêu thảm thiết của cô theo đà rơi xuống không ngừng vang lên, trời ơi, cô cứ như vầy mà rơi xuống khẳng định sẽ biến thành đống thịt nát bét.

“Á…” Tô Tiểu Thiến từ trên trời rơi xuống được cành cây cản đỡ một chút, rồi cô mới xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống đất, lập tức ngất xỉu.

Duệ Uyên đang ngâm mình trong ôn tuyền bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ này, y huơ cánh tay một cái y phục hoa lệ liền đã ở trên người y rồi, y đi về phía bên cạnh, liền bắt gặp Tô Tiểu Thiến đang hôn mê bất tỉnh.

Kẻ này là ai? Duệ Uyên buồn bực không thôi, ngồi xuồng dò thử hơi thở cô, vẫn còn sống, thấy tình cảnh này y lấy từ trên người ra một hạt linh châu nhỏ cho cô nuốt xuống.

“Xấu xí tỉnh lại, xấu xí tỉnh lại đi”

Tô Tiểu Thiến mơ mơ hồ hồ cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh như băng lướt qua mặt cô, sau một hồi, cô mở đôi mắt ra, đập vào mắt cô là một đại mãng xà đầu người thân rắn, trên mặt y có một vết sẹo rất lớn, một lúc sau, cô vẫn hỏi một cách yếu ớt: “Anh… anh là mỹ nam xà?” Cô kinh ngạc kêu lên.

Duệ Uyên chau mày, mỹ nam xà? Cái cách xưng hô này quả thật là y lần đâu nghe thấy, đối với kẻ xa lạ, y vẫn dùng bộ dáng xấu xí để lộ diện.

Bất quá trong nháy mắt, có một ý niệm tà ác chiếm cứ đầu óc y, “Đồ xấu xí, hôm nay ngươi may mắn được làm thức ăn của ta đó?” Nói xong, y há mở cái miệng cực lớn ra.

Tô Tiểu Thiến ngây người ra một lát, vội bổ nhào lên người y, sờ mò thân rắn của y nói một cách hưng phấn: “Oa, anh thật lợi hại nha, anh còn biết nói chuyện nữa? Ôi, da của anh thật là trơn bóng” Nói xong, cô giơ hai tay ra bắt đầu sờ mó người y.

Duệ Uyên bị phản ứng như thế của cô giật cả mình, cô ta… đầu cô ta có vấn đề sao? Nghĩ đến đây, y vội hất cô xuống đất sau đó thu người lại.

“Ui da, đau quá đi, anh anh làm gì vậy hả?” Tô Tiểu Thiến bị động tác bất thình lình của y làm cho sững sờ.

Duệ Uyên cảm thấy cô kỳ quái hỏi: “Ngươi không sợ ta?”

Tô Tiểu Thiến phủi mông đứng lên, làu bàu nói: “Sao tôi phải sợ anh chứ, nè, tôi nói cho anh biết, tôi thích rắn lắm luôn đó, hi hi” Nói xong, cô chạy đến trước mặt y sờ chiếc đuôi của y cười hì hì.

“Lấy cái tay ngươi ra” Duệ Uyên bị cô sờ mó rất không được tự nhiên, cô thật sự là một kẻ kỳ quái, bởi vì y có khứu giác nhạy có thể ngửi ra được cô không phải là dị loại (= ý chỉ một giống loài vật khác) mà là người.

Tô Tiểu Thiến bĩu môi nói: “Keo kiệt, sờ có chút cũng không được nữa”

“Ngươi là ai?” Duệ Uyên cảnh giác hỏi, người phàm này sao lại ở đây? Rồi làm sao cô ta lại đến được Xà Giới? Một chuỗi vấn đề nhanh chóng xoay chuyển trong đầu y.

Tô Tiểu Thiến gãi đầu không hiểu, cô chỉ mình hỏi ngược lại “Tôi là ai? Tôi là ai vậy?” Cô trợn trừng đôi mắt ép sát khuôn mặt y nghiêng đầu hỏi.

“Ngươi không lẽ không biết mình là ai sao?” Đối với phản ứng của cô, y có chút giật mình.

Tô Tiểu Thiến vội vã lắc đầu, cô là ai? “Tôi là ai? Đây là đâu?”

“Xà Giới” Y nhíu mày nói, xem ra đây là một ả khờ.

“Xà Giới?” Tô Tiểu Thiến nghe xong đôi mắt mở to sáng lấp lánh khác thường, oa, cô lại đến được Xà Giới, trời ơi, cô thích rắn lắm, vậy là nguyện vọng bao ước lâu nay đã thành rồi.

“Biểu tình như thế của ngươi là sao?” Đối với biểu tình vui mừng sung sướng như vậy của cô, y hoàn toàn không thể tiếp nhận.

“Mỹ nam xà, tôi muốn ở lại đây có được hay không?” Cô chấp hai tay lại nói, đôi mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

“Ngươi ở lại đây làm cái gì?” Ý của y ngược lại chính là ngươi có tài cán gì mà đòi ở lại?

Tô Tiểu Thiến ngớ ra vội cười nói: “Tôi thích rắn, tôi có thể giúp anh chăm sóc rắn, đúng rồi, ở Xà Giới anh làm gì vậy?”

“Vua” Dứt lời, y lắc lư thân thể đi về phía trước.

“Vua?” Tô Tiểu Thiến ngây ra một lát lập tức phản ứng lại, cô vội đuổi theo y kêu lên: “Anh là Xà Vương đúng chứ?”

Nhưng y không thèm ngó ngàng đến cô, cứ ‘lắc lư’ về phía động phủ.

**************** Đường phân cách linh dị ****************

Trên bầu trời đỏ rực, ánh trăng như ẩn như hiện, thị vệ bên ngoài giống như u linh.

Trên chiếc giường rộng lớn, Lê Ngạo đang hôn mê không động đậy.

“Trưởng lão, Minh Vương không có chuyện gì chứ?” Tiểu Bạch không yên tâm hỏi.

Minh Huyền trưởng lão dẫn bọn họ ra khỏi phòng, “Minh Vương chỉ tạm thời hôn mê mà thôi, cùng lắm thì vài canh giờ nữa ngài sẽ tỉnh lại.”

“Trưởng lão, Minh Vương đã trở về sau kiếp nạn, nhưng còn Vương Hậu đâu?” Tiểu Hắc nóng vội nói.

“Minh Diệm vẫn ổn chứ?” Minh Huyền trưởng lão thay đổi chủ đề.

Tiểu Bạch vội gật đầu, “Cậu bé đã hoá thành anh linh nữa rồi, hiện giờ được Ma Tôn phong bế lại để trị liệu, thuộc hạ thấy lần này cậu bé đã bị thương nặng”

Minh Huyền trưởng lão gật đầu, ông không nên đồng ý để cho Minh Diệm đi Phàm Gian, lần này suýt chút nữa là hại nó rồi!

“Trưởng lão, Minh Vương tỉnh lại hỏi Vương Hậu thì phải làm sao?” Tiểu Bạch hỏi, y tin chắc ngài khẳng định sẽ hỏi.

“Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta, cứ nói ta đã dẫn trở lại Phàm Gian rồi” Ông dặn dò.

Hai ngươi nhìn nhau một cái không hiểu lắc đầu, chuyện này sao lại lừa gạt Minh Vương chứ? Lừa gạt chính là tội khi quân đó!

Minh Huyền trưởng lão khẽ than một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Kiếp nạn trong kiếp này của Vương Hậu sẽ rất nhiều, mấy chuyện như vầy chỉ mới là màn mở đầu thôi, ta nghĩ, nàng về sau sẽ càng lúc càng gian nan, ôi, các ngươi có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu, bọn họ còn có rất nhiều chuyện chờ cùng nhau giải quyết đó.”

Cả hai thấy trưởng lão nói như vậy, bọn họ cũng chỉ đành gật đầu, chỉ cần có thể giúp Minh Vương cùng Vương Hậu, cho dù có chết, bọn họ cũng sẽ không nói ra từ không.

“Ưm…” Chân mày Lê Ngạo khẽ động đậy một chút, Minh Huyền trưởng lão vội đi qua.

“Minh Vương ngài tỉnh rồi?”

Lê Ngạo nhíu mày mở đôi mắt ra, lão hồ ly? Sao y lại ở đây? Y xoay đầu nhìn ngó bốn phía, căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, người quen thuộc, y trở về rồi!

“Bọn họ đâu?” Bỗng dưng, y chợt nhớ ra y trở về rồi, vậy bọn họ thì sao?

“Bẩm Minh Vương, Minh Diệm đã giao cho Ma Tôn trị liệu sẽ không có chuyện gì, còn về Tô cô nương tất nhiên nàng cũng đã trở lại Phàm Gian của nàng rồi, ngài không cần phải lo lắng” Tiểu Bạch vội nói.

“Nàng ta trở về rồi?” Y chau mày hỏi.

“Dạ phải, dương thọ của nàng chưa tận tất nhiên không thể lưu lại Âm Gian (= âm phủ).” Minh Huyền trưởng lão mỉm cười nói.

Không có chuyện gì rồi? Không có chuyện gì thì tốt, nghe thấy bọn họ đều an toàn vô sự, y liền khép mắt lại ngủ tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play