Tần Ương vốn vẫn cho rằng sau khi lên tiểu học rồi sẽ không phải gặp lại thằng nhóc Thẩm Tấn đáng ghét kia nữa. Đáng tiếc, ông trời đúng là không toại lòng người. Trường tiểu học của địa phương vừa mới xây xong không bao lâu, phòng lớp tinh tươm gọn gàng ngăn nắp, hai bên cửa vào mùi sơn mới hãy còn chưa phai, chính tại một nơi như thế, hai tiểu oan gia của chúng ta một lần nữa lại gặp lại nhau.

Sau khi đồng loạt ném cho đối phương một cái trừng mắt hung dữ xem như màn chào hỏi đầu tiên, hai cu cậu đều nhất trí quay đi, trưng ra một bộ mặt lạnh như tiền. Ngược lại, ở bên cạnh hai bà mẹ trẻ lại hỉ hả nói cười với nhau. Chuyện cũng rất dễ hiểu, hai nhà Thẩm Tần có cách nhau là bao, mẹ Tần Ương và mẹ Thẩm Tấn xưa nay lại là chỗ quen biết có giao tình qua lại, lần này ngẫu nhiên sao con trai của cả hai không những cùng trường mà còn chung lớp, khiến cho tâm tình của hai bà mẹ trẻ cũng tự nhiên phấn khởi hơn hẳn.

“Trùng hợp quá nhỉ, Tần Tần nhà bồ và Tấn Tấn nhà mình cùng học chung một lớp này!” Mẹ Thẩm Tấn là một phụ nữ rất đẹp, mắt phượng, mặt trái xoan, sống mũi dọc dừa, mái tóc xoã ra ở sau lưng vừa đen lại vừa dài.

Tần Ương khi đó còn chưa hiểu được những điều này, chỉ đơn giản cảm thấy dì này thật là đẹp, sau đó lại len lén nhìn qua Thẩm Tấn một lúc. Cuối cùng thì tự mình âm thầm rút ra kết luận, Thẩm Tấn giống má nó ghê.

“Đúng đó, xem ra hai thằng bé này rất có duyên với nhau, nếu ngồi chung bàn nữa thì không còn gì hay bằng!” Sẵn dịp, mẹ Tần Ương cũng mau mắn đưa ra lời đề nghị.

“Bồ nói phải, như thế là nhất rồi còn gì… Tần Tần rất là ngoan, sau này hãy giúp đỡ thêm cho Tấn Tấn nhà dì với nha!”

Tần Ương nghe thế ném ngay cho Thẩm Tấn một cái nhìn đầy đắc ý.

“Ai da, xem bồ nói kìa, Tấn Tấn của nhà bồ mới hay chứ, thiệt là thông minh lanh lợi, đâu có giống như thằng bé Tần Tần nhà mình, xem vậy chứ nó còn khờ lắm, cũng không biết có theo kịp mấy đứa trong lớp hay không…”

Ngay tức khắc, Thẩm Tấn phía bên kia cũng hãnh diện bừng bừng mà nghinh mặt nhìn về phía Tần Ương.

Nói rồi hai bà mẹ đến gặp ngay giáo viên đứng lớp để nài qua về việc xếp chỗ cho con mình. Trước khi ra về, còn chưa yên tâm mà đến chỗ bọn nhỏ cẩn thận dặn dò thêm một lần nữa.

“Tấn Tấn, sau này phải học theo tính tốt của Tần Tần, không được ức hiếp các bạn nữa, chịu khó theo Tần Tần chăm chỉ học hành, biết không?”

Thẩm Tấn cứng đầu cứng cổ nhất định không chịu trả lời. Trên mặt còn bày ra một vẻ nhăn nhó cực kỳ miễn cưỡng.

“Con…Thằng bé này!” Thái độ ương bướng của Thẩm Tấn khiến cho mẹ cậu vừa giận vừa ngượng. Dù sao vẫn là đang ở trường, có giận đến mấy cũng không thể tuỳ ý dạy con theo cách của mình, mẹ Thẩm Tấn chẳng còn cách nào khác, đành quay sang cười gượng với hai mẹ con Tần Ương bên cạnh.

Mẹ Tần Ương lúc này cũng dịu dàng nói với cậu nhóc: “Tần Tần, sau này phải hoà thuận với Tấn Tấn biết không, có gì không hiểu thì cứ hỏi Tấn Tấn, mỗi ngày đi học hai đứa phải chờ nhau đi cùng, có như vậy ba mẹ với dì Thẩm đây mới yên tâm. Còn đến trường rồi, ở trong lớp phải ngoan, chăm chỉ nghe thầy cô giảng bài, siêng năng học hành, hiểu chưa?”

“Con biết rồi.” Tần Ương rất ngoan ngoãn đáp lại ngay.

Ở bên cạnh, mẹ Thẩm Tấn trông người mà ngẫm đến ta, trong một lúc vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ với bạn, không cầm lòng được mà buột tiếng khen: “Tần Tần nhà bồ thiệt biết nghe lời, thật ngoan a…”

Cảnh tượng đó Thẩm Tấn càng nhìn càng thấy ngứa mắt, không nói không rằng xoay người bỏ chạy một mạch vào lớp, trước quăng cặp sách đánh rầm lên bàn, sau nhảy lên ghế nằm úp mặt xuống, một hồi lâu vẫn im lìm không động đậy. Đến khi Tần Ương vào đến nơi thì hơn phân nửa bàn học đã bị tiểu bá vương kia chiếm mất rồi..

…….

Mỗi ngày sau đó, Thẩm Tấn đều chờ Tần Ương đi học cùng. Lần nào cũng ngồi ở băng ghế gỗ bên cạnh cổng nhà, nhìn thấy ba Tần Ương mỗi sáng dù bận cách mấy cũng sẽ mang ra cho con trai mình một phần sữa bò đã được hâm nóng.

Chai đựng sữa có hình tròn tròn, làm bằng thuỷ tinh trong suốt. Miệng chai rất rộng, trên được dán kín bởi một lớp giấy trắng dày, xung quanh lại còn dùng một lớp dây đai chắc chắn buộc lại. Phía bên trong, sóng sánh một thứ chất lỏng màu trắng đục, tuy màu sắc không được đẹp cho lắm nhưng hương vị thì thật sự rất thơm ngon.

Mỗi lần uống sữa, Tần Ương luôn rất cẩn thận gỡ ra từng vòng dây đai buộc ở bên ngoài, sau đó lại bóc đi lớp giấy kiếng trên bề mặt. Trong lúc mắt còn mải mê quan sát lớp bột sữa béo ngậy bám lại trên lớp giấy, bên trong miệng chai từ lúc nào đã nổi lên một tầng bọt bơ màu vàng nhạt thật dày. Tần Ương theo thói quen sẽ vươn lưỡi ra liếm sạch tầng bọt bơ ấy, sau mới “ừng ực” một hơi uống sạch hết sữa bên trong. Lúc buông bình ra thì nét mặt đầy vẻ thoả mãn, bên khoé môi vẫn còn vương lại một vệt sữa trắng tinh.

Thẩm Tấn ngồi ở một bên chờ đợi, trong lúc nhàm chán không có việc gì làm, đôi lúc lại lơ đãng nhìn về phía Tần Ương, khoé miệng cũng bất tri bất giác câu lên đầy vẻ thèm thuồng.

Đến lúc ra khỏi cửa thì ba mẹ Tần Ương sẽ dặn với theo vài câu đại loại như: “Đi đường nhớ cẩn thận, coi chừng xe cộ nha con!”

Tần Ương quay đầu lại dạ to một tiếng, Thẩm Tấn đứng bên sẽ mượn cớ càu nhàu một câu: “Lâu lắc quá đi!”. Câu đó lọt vào tai Tần Ương, lẽ tự nhiên Thẩm Tấn lại nhận được ngay một cái trừng mắt đầy ý nghĩa.

Hai đứa vai sóng vai đi được một đoạn, đến khi chắc rằng đã ra khỏi tầm nhìn của người lớn thì lập tức cách nhau ra một quãng thật xa, ngay cả một tiếng ừ hử cũng không thèm lên tiếng, làm ra vẻ trước giờ đằng này chả quen biết gì với đằng kia.

Cứ thế mà đi thêm một lúc, bọn học trò sẽ từ hai bên đường ùa ra, cả trong những góc phố và ngõ hẻm. Con đường phút trước chỉ lơ thơ vài bóng áo trắng, phút sau đã nườm nượp không ngừng. Trong số đó, có không ít bạn bè của Thẩm Tấn và Tần Ương. Thế là vẫy tay í ới gọi nhau, vừa đi vừa rôm rả chuyện trò. Có biết bao nhiêu chuyện để nói, chuyện hay ho hôm kia vừa mới xảy ra trong trường, đêm qua nằm mộng thấy cái gì thật hay, còn cả bộ phim chiếu trên ti vi mỗi tối,…Dọc theo con đường đến trường, tiếng nói cười ríu ra ríu rít cứ không ngừng vang lên.

Thời ấy, cuộc sống hãy còn khó khăn nhiều lắm, cơm ăn áo mặc bấp bênh đã đành, đời sống tinh thần cũng vô cùng thiếu thốn. Một bộ phim truyền hình be bé thôi đã có thể lan ra khắp cùng đường ngõ xóm, người người đều biết, bọn trẻ con cũng lấy đó làm đề tài mà bàn tán say mê.

Ở bên này Thẩm Tấn vừa hưng phấn nói: “Phim ‘Bảng Phong Thần’ tối qua tụi bây có coi không? Khương Tử Nha xuống núi rồi nha!”

Phía bên kia đã nghe tiếng Tần Ương tiếp lời: “Tập phim ‘Bảng Phong Thần’ tối qua Khương Tử Nha xuống núi rồi, ông ta chính là đồ đệ của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đó.”

Thi thoảng, Tần Ương sẽ nghiêng đầu nhìn qua, Thẩm Tấn thấy thế liền quay mặt đi, tầm nhìn hai bên trước sau vẫn cách nhau một dòng người lao xao đông đúc, thoắt thấy đó thoắt lại không, dù có chướng mắt đối phương đến mấy cũng chỉ đành âm thầm ở trong lòng mà hậm hực một phen.

Trong lớp học, trên mỗi bàn học đều có một đường “vĩ tuyến 38” [1] – phân chia rất rõ ràng phần chỗ ngồi của hai bên. Đồ đạc, dụng cụ học tập của mình phải cẩn thận cất kỹ, sơ ý mà để vượt sang đường ranh giới, phạm sang phần đất bên kia của đối phương thì xem như một đi không trở về. Cái này là luật bất thành văn bọn học sinh đứa nào cũng biết và đứa nào cũng nhất nhất tuân theo. Mà cũng nhờ thế mới có chuyện lần kia Thẩm Tấn tịch thu được cục tẩy và cây thước kẻ có hoa văn biết phép biến hình hay hay của Tần Ương, nhướng mày đầy đắc ý. Đáp lại, lần khác Tần Ương cũng vừa mim mím cười vừa ung dung bỏ cây bút máy mới toanh của Thẩm Tấn vào trong hộp đựng viết của mình.

Những việc đó ngày nay mà nói thì đã trở nên buồn cười lắm rồi, nhưng thời đó “vĩ tuyến 38” chính là một phần linh hồn của lớp học. Nó không chỉ đơn thuần là một đường thẳng vô tri vô giác chia đôi giang sơn của một bàn học nho nhỏ, mà còn tượng trưng cho sự tôn nghiêm đầu tiên của một nhóc tì sáu, bảy tuổi đầu.

Có một lần, khuỷu tay của Thẩm Tấn để sát rạt ngay bên đường ranh giới, Tần Ương thấy thế bèn chỉ tay vào đó la lớn: “Nè, lấn sang rồi!”

Thẩm Tấn nhướng mắt nhìn qua, chỉ cười cười: “Chắc không?”

Vừa nói vừa quay qua cầm lấy thước kẻ đo đo: “Nhìn cho kỹ, ai lấn sang hả?”

Tần Ương cũng lấy thước kẻ của mình ra đo, khuỷu tay của Thẩm Tấn nằm ngay trên đường phân tuyến, đúng là chưa lấn sang thật. Thẩm Tấn lách được luật, nở ra một nụ cười đầy đắc ý. Tần Ương thiếu lý bắt bẻ, tức tối vứt mạnh thước kẻ xuống bàn. “Bang—”, thật không may, thước lại bay ngay sang phần đất bên kia.

Thẩm Tấn càng hớn hở ra mặt, một bên vẫn tiếp tục để tay sao cho vừa khéo không phạm luật, tay kia nhẩn nha nhón lấy cây thước kẻ đi lạc kéo về phía mình, động tác thực hiện còn cố tình thật chậm thật chậm, chọc cho Tần Ương tức điên lên mới thôi.

Tần Ương trông thấy cảnh ấy, quả là ức đến mức không nói nên lời. Thẩm Tấn còn chưa chịu thôi, đem dầu đổ thêm vào lửa: “Ai da, lớp trưởng tức giận rồi, mau đi mách cô a, mau tìm cô mà thưa kiện a…”

Hai mắt Tần Ương bốc hoả, nghiến răng một cái, cũng đem khuỷu tay mình để ngay đường phân tuyến, cố sức đẩy tay Thẩm Tấn ra. Cuộc chiến khuỷu tay giữa hai đứa con trai diễn ra trong âm thầm mà dằng dai, quyết liệt kéo dài suốt hơn một tiết học, thầy ở trên bảng nói cái gì cũng chẳng thèm nghe. Hết giờ học, rốt cuộc bị gọi lên phòng giáo viên giáo huấn cho một chập.

Hai đứa ngoài mặt thì ngoan ngoãn nhận sai, trong lòng lại đem tất cả tội lỗi trút hết lên đầu đối phương.

Tần Ương lầm bầm trong miệng: ‘đều là do Thẩm Tấn gây ra!’

Thẩm Tấn cũng không ngớt lời nguyền rủa trong lòng: ‘thằng nhãi Tần Ương này, làm tới chức lớp trưởng rồi mà còn nhỏ nhen kinh khủng!’

Hai bên trừng mắt ra mà oán mà hận, lúc ra khỏi phòng giáo viên vẫn còn cố sống cố chết chen vai huých tay nhau giành đường.

Tần Ương thật sự cảm thấy, bản thân mình và Thẩm Tấn sẽ chẳng bao giờ có cơ may trở thành bạn tốt của nhau.

……

Hàng năm, người của bộ giáo dục vẫn thường đến thanh tra các trường, chọn ra mỗi khối lớp một giáo viên đại diện để dự thính giờ lên lớp. Ở khối lớp hai khi đó, ngẫu nhiên sao lại chọn đúng ngay giờ dạy của giáo viên đứng lớp lớp Tần Ương.

Lão thái thái tính tình vô cùng nghiêm khắc, vì tuổi đã cao nên mắt không còn được tinh cho lắm, lúc chấm điểm bài tập cho học sinh thường mang một đôi kính lão dày cộp, tỉ mỉ xem đi xem lại từng con chữ một, lỗi nhỏ nào cũng đừng mong được cho qua. Ngày thường đã như thế, lần dự giờ này dĩ nhiên mọi thứ càng phải được chăm chút kỹ lưỡng hơn. Từ trước đó hai tuần đã bắt tay vào việc chuẩn bị, thái độ nhiệt tình và kiên quyết vô kể, khiến cho đám học trò nhỏ hết thảy đều lấy làm kinh ngạc.

Nội dung của tiết học được dự thính nói về sự thú vị của toán học, cũng qua đó muốn thể hiện tư tưởng giáo dục của nhà trường: giúp cho học sinh tìm được niềm vui trong học tập, từ đấy phát huy tinh thần ham học cũng như nảy sinh sự yêu thích đến lớp, tạo nên hình ảnh đầy khả quan cho nền giáo dục cấp tiểu học của chúng ta.

Lão thái thái kiên nhẫn bỏ ra hẳn một tiết học, cầm tay bọn trẻ dạy cho từng đứa biết cách chế tạo và sử dụng giáo cụ tự chế. Dùng bút chì vẽ ra giấy một hình chữ nhật, trong hình chữ nhật lại kẻ ra chín ô vuông nhỏ hơn – gọi là một cửu cung cách[2], sau đó cắt thêm một số mảnh giấy hình tròn, dùng bút bi mực màu xanh lam nắn nót viết vào đó các con số từ một đến chín…Dụng cụ tự chế sau khi làm xong phải cất cẩn thận vào trong túi giấy, bên ngoài ghi rõ họ tên và mã số của mỗi trò. Lúc lên lớp dự giờ sẽ được dùng đến, đừng thấy đó chỉ là vài ba mảnh giấy được cắt dán thủ công mà coi thường, ngược lại nhé, nói vai trò của giáo cụ mang tính quyết định thành bại của tiết học cũng không ngoa tí nào.

Lão thái thái bảo: “Đến lúc đó, nếu ai quên đem theo thì…”

Phía sau cặp kính lão, đôi mắt già nua đục màu dần nhướng lên, chậm rãi lướt qua từng đứa học trò một. Lớp học mới phút trước còn ồn ào huyên náo giờ đã như ve sầu mùa đông một tiếng râm ran cũng không có. Bọn trẻ tránh ánh mắt cô giáo, len lén lấy vật dụng từ trong cặp sách ra, đặt ở trên bàn tỉ mỉ làm đi làm lại.

Suốt hai tiết học, lão thái thái tận tình ra sức dạy bảo, xem cửu cung cách như thế nào cho đúng, làm sao để tính ra con số thích hợp điền vào ô trống của cửu cung cách, làm sao để vận dụng phép tính toán ở bậc tiểu học… Sau đó lại còn cẩn thận phân phó nhiệm vụ cho vài trò trong lớp, đến lúc đó ai sẽ trả lời câu hỏi, ai sẽ đọc thuộc lòng khái niệm, ai lên bảng làm bài, ngay cả như trò nào đó đáp sai, trò khác đỡ lời cũng đều được sắp xếp đâu ra đó. Tần Ương thành tích học tập tốt, Thẩm Tấn khi học cứ hay lo ra, cả hai đều cùng được chọn vào trong đội ngũ tiên phong phát biểu của lão thái thái.

Suốt hai tuần liền, đi học thật khác hẳn ngày thường, thỉnh thoảng còn được lấy giấy ra ngồi cắt thủ công, về nhà thì không cần phải làm bài tập. Bọn nhóc sướng ngẩn sướng ngơ, chân đi đến lớp mà người cứ lâng lâng như ở trên mây, trong lòng cứ mong sao mỗi ngày mỗi ngày đều có giáo viên ở trường khác đến dự thính như thế.



Sáng sớm ngày hôm ấy, hai phe của Thẩm Tấn và Tần Ương không hẹn mà gặp lại đụng độ nhau ngay tại cổng trường.

Tức thì, bên dưới cổng trường cao cao, bốn bề khói lửa mịt mù, cát bụi tung bay, hai bên mắt gườm mắt, mặt đối mặt… Nghe có quen không? Thì chính là cảnh đối đầu kinh điển giữa lão đại của hai phe hắc bạch trong một bộ phim xã hội đen cũng kinh điển nào đó đây mà. Oan gia ngõ hẹp, địch ta đường cùng, chỉ còn thiếu mỗi cái nhạc nền thiệt dồn dập thiệt thót tim kiểu như “tèn tén ten~” hay “tằng tắng tăng~” nữa mà thôi. Phía xa xa kia cảnh làm nền cũng đã có sẵn, một bồn hoa lớn bên trong có cây bông hồng vừa ra hoa, còn có dăm bảy đứa học trò lớp ba và lớp bốn đang vội vội vàng vàng vừa đi vừa chạy… Mà dàn diễn viên phụ nhân vật lôm côm tôm tép ấy, so ra, còn cao hơn hai lão đại của chúng ta đây hẳn một cái đầu.

Thẩm Tấn hỉnh mặt lên trời, oang oang giọng nói: “Hôm nay cô Trương lên lớp tiết dự giờ, ai là học trò ngoan thì cũng phải cố mà biểu hiện cho tốt vào, kẻo lúc trả lời sai, lại liên luỵ bọn này phải cùng chịu phạt a~”

Bọn nhóc xung quanh lập tức nhao nhao đồng tình, vài đứa nhân cơ hội nói xấu sau lưng: “Cô Trương dữ chết đi được!”

Bên phía Tần Ương có đứa nghe không chịu được liền cãi lại: “Đứa nào đó làm bài điểm có cao bằng Tần Ương đâu, tao là tao thấy đứa đó phải nên cẩn thận mới đúng!”

Biết thừa ‘đứa nào đó’ ý ám chỉ ‘đứa nào’ song Thẩm Tấn vẫn một mực vờ như mắt nhắm tai ngơ, chỉ cười cười nhìn Tần Ương suốt, trong lòng từ sớm đã âm thầm chuẩn bị xong vài kế phản kích. Ai bảo nó thân là lớp trưởng lại cứ nghênh ngang ra vẻ, chẳng coi bạn cùng lớp ra gì? Như là chuyện cuộc thi lần trước nó để cho lớp bên cạnh thắng cuộc vì sợ bọn nó doạ đánh chẳng hạn, cứ lôi ra mà hê lên cho bàn dân thiên hạ biết, xem ai sợ ai? Cùng lắm thì cứ ở ngay trước cổng trường này mà đánh nhau một trận cho ra trò thôi. Vừa hay hồi trước ở nhà trẻ, nó vẫn còn nợ mình một cú đấm, Thẩm Tấn ta đây vẫn là nhớ kỹ chưa bao giờ quên!

Phía bên này, Thẩm Tấn nửa đứng nửa tựa ở cổng, dùng lời khiêu khích hơn nửa ngày trời, kết quả vẫn là hao công phí sức. Phía bên kia, Tần Ương từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh trầm mặc, sau mới nhàn nhạt nói ra một câu: “Mau vào lớp thôi.” Nói rồi một đường hướng thẳng phòng học mà đi, từ đầu đến cuối không hề nhìn đến Thẩm Tấn lấy một cái.

Ở phía sau, Thẩm Tấn dựa hẳn người vào cổng trường, trừng trừng nhìn theo Tần Ương càng lúc càng đi xa.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ Thẩm Tấn cảm thấy Tần Ương đáng ghét như lúc này.

……..

Rốt cuộc chuyện cũng để cho Thẩm Tấn miệng mồm quạ đen nói bừa mà đoán đúng, công trình lên lớp hoàn hảo lão thái thái dốc công dốc sức ra chuẩn bị đúng là xảy ra sự cố thật.

Chuông reo vào lớp vừa vang lên, ở phía trên bục giảng đã thấy lão thái thái xuất hiện, trang phục chỉnh tề, dáng vẻ tươi cười thân ái hướng về phía dưới lớp gật gật đầu: “Cô chào các em…” Nửa câu đầu giọng ngân nga vang cao, nửa sau lại bất ngờ êm ái hạ xuống, trên mặt còn điểm thêm một nụ cười chói chang ngời sáng, khổ nỗi mấy vết nhăn bên mép cũng vì thế mà khoe cả ra cho người ta xem.

Cảnh ấy khiến Thẩm Tấn giật mình một phen, tóc gáy rủ nhau dựng hết cả lên, hoảng hồn cúi gằm mặt nhìn chăm chăm xuống đất. Lén nhìn sang Tần Ương bên cạnh thì thấy học sinh trò ngoan đúng là học trò ngoan, hai tay nghiêm nghiêm túc túc đặt bên thân người, dáng ngồi ngay ngắn hết biết, chỉ có khuôn mặt nhỏ là thoáng hiện ra một sắc trắng tái nhợt.

Học sinh gương mẫu đúng là có khác, thật biết cách ra vẻ!

Tiết học y theo giáo án lão thái thái đã soạn ra từ trước mà diễn ra êm xuôi tốt đẹp. Kẻ ngồi bên cạnh Thẩm Tấn suốt buổi cứ không ngừng ghi ghi chép chép, lúc rảnh tay ra thì cũng chăm chăm nhìn lên bảng, say mê nghe giảng như thế muốn đem hết những gì lão thái thái nói nuốt hết vào lòng.

‘Suốt hai tuần qua chỉ học mỗi một bài này, còn chưa hiểu rõ sao?’ Thẩm Tấn liếc mắt nhìn sang, bĩu môi đầy vẻ coi thường.

Còn đang nghĩ ngợi lan man, bỗng nghe lão thái thái hô to tên Thẩm Tấn, gọi cậu trả lời câu hỏi. Nhanh như cắt, Thẩm Tấn hiên ngang đứng lên trả lời thật lớn đáp án của mình.

Cứ theo như tình hình diễn tập suốt hai tuần qua mà nói, chắc chắn lão thái thái sẽ lớn tiếng khen ngợi: “Làm tốt lắm!” Hùa theo đó, cả lớp sẽ rủ nhau vỗ tay rần rần hoan hô, còn Thẩm Tấn thì mặt tươi mày rói, tư thế ngồi xuống cũng hiên ngang hệt như lúc đứng lên.

Thế nhưng, cảnh tượng tốt đẹp kia chờ hoài vẫn không thấy đâu, thay vào đó là một sự im lặng vô cùng khó hiểu, Thẩm Tấn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mặt lão thái thái đờ ra không chút biểu cảm, hồi lâu sau mới nói ra được vài tiếng: “Kết quả đó…Mời trò ngồi xuống.”

Nói rồi quay đi gọi một trò khác trả lời, mà câu trả lời kia lại chẳng giống với Thẩm Tấn chút nào, thế nhưng lại được nhiệt liệt hoan hô, khiến cho cậu nhóc cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Thế nên, lúc lão thái thái đưa ra câu hỏi thứ hai, Thẩm Tấn không chút chậm trễ giơ tay xung phong giành quyền trả lời ngay lập tức.

Vẫn là một sự im lặng chết người, lần này, nhiều đứa trong lớp còn nghếch mặt thò lõ mắt nhìn về phía Thẩm Tấn, vẻ mặt hiện ra chình ình một câu “không thể nào tin nổi”.

“Ừm…trò…trò ngồi xuống,” lúc lão thái thái nói ra câu này dáng vẻ cũng thiệt là khó khăn đi.

Mà lần này Thẩm Tấn còn rõ ràng trông thấy, không những mặt mày lão thái thái đều trơ ra mà khoé miệng của bà còn hơi giật giật. Vẫn không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Tấn sau khi ngồi xuống bèn lén nhìn sang vở của Tần Ương, y như rằng, kết quả nhìn thấy lại là khác hẳn với mình.

Những câu hỏi lão thái thái đưa ra sau đó, kết quả của Thẩm Tấn làm ra đều sai be bét. Đã thế, Tần Ương ở bên cạnh cứ lẳng lặng mà cười cười, càng khiến tâm tình của cậu nhóc như ngồi trên lửa. Sao lại thế này chứ, mấy lần diễn tập trước có khi nào cậu làm sai bài nào đâu, chẳng lẽ đã đổi câu hỏi mới mà cậu không biết?

Thẩm Tấn bắt đầu cảm thấy sợ, từ tận đáy lòng âm thầm thống thiết cầu mong sao cho hãy mau mau tan học đi!

Đến lúc sau của tiết học, lão thái thái yêu cầu bọn trẻ theo thứ tự chỗ ngồi từ trước đến sau mà lần lượt đứng lên đọc to kết quả tính toán của mỗi đứa cho cả lớp cùng nghe.

Đám nhóc ngồi phía trước Thẩm Tấn đều trả lời rất trôi chảy, đến phiên Thẩm Tấn thì mặt mày lão thái thái thoáng cái đổi sắc, thái độ so với Thẩm Tấn còn có phần khẩn trương hơn, khẩn thiết dùng ánh mắt gửi tới đứa học trò của mình một lời động viên thầm lặng.

Thẩm Tấn cúi đầu nhìn xuống kết quả của mình, thật lâu mới từ từ đứng lên, cả người đều là mồ hôi lạnh. Trong đầu thằng con trai sắp lên mười tuổi khi đó nghĩ gì không nghĩ lại bắt đầu tự vẽ ra thảm cảnh tương lai cho bản thân mình. ‘Nếu câu này cũng đáp sai thì sao? Cô giáo nhất định cho rằng mình cố tình phá đám tiết dự giờ của cổ? Xong việc này rồi thế nào mình cũng được mời lên văn phòng uống nước trà, ba cũng bị mời đến luôn, phê bình kiểm điểm gì gì đó? Không, nói không chừng tội này chưa nặng đến mức phải làm kiểm điểm, cùng lắm là chép phạt sau giờ học thôi? Chép bao nhiêu lần đây? Mười lần? Hay một trăm lần? Kêu Tần Ương ở bên cạnh coi chừng? Á! Như thế chẳng phải lại tạo cơ hội cho nó cười khinh mình sao!!!’

“Thẩm Tấn…” Chờ mãi mà cậu học trò nhỏ vẫn không nói lời nào, phía trên bảng lão thái thái đành ướm lời gọi thử, “Nói cho cô biết, kết quả của bài toán này là bao nhiêu?”

“Kết quả…kết quả là…” Thẩm Tấn nhìn chằm chằm vào quyển vở luyện tập đang mở trên bàn, tiếng tim đập “bình bịch” càng lúc càng nổi rõ bên tai, gấp đến mức như muốn phá tung lồng ngực mà lao ra ngoài, “kết quả của bài này là…là…”

Cuối cùng, hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt tràn đầy vẻ thiết tha kỳ vọng của lão thái thái, trong giờ phút đó, nhóc tì lớp hai Thẩm Tấn thấy mình sao mà giống một cảm tử quân chân chính đến lạ. Người chiến sĩ đầu đội trời chân đạp đất ấy, chỉ chốc nữa đây sẽ hy sinh oanh liệt dưới bàn tay sắt của lão thái thái dữ dằn kia, không những thế, còn có màn cười nhạo phụ hoạ của kẻ địch Tần Ương… Cái thằng khó ưa đó nhất định sẽ đứng bên cạnh, vừa cười cợt vừa chứng kiến mọi chuyện cho đến khi chiến sĩ chết thẳng cẳng mới thôi!

Ngay lúc ấy, một bàn tay ai đó từ bên cạnh bỗng đưa sang trước mặt Thẩm Tấn, nhanh nhẹn cầm lấy một góc giấy cửu cung cách dịch đi một góc, khiến cho một hình thoi bỗng nhiên hiện ra rõ rành rành trước mặt Thẩm Tấn, quen thuộc vô cùng. Cậu nhóc cứ thế ngẩn ra mà nhìn. Hoá ra ngay từ đầu là do cậu sơ ý mà đặt sai vị trí của dụng cụ.

“Giỏi lắm!” Thẩm Tấn vừa dứt câu trả lời, nét mặt lão thái thái đã đầy vẻ hân hoan, cao giọng khen ngợi.

Trong tràng pháo tay hoan hô ầm ĩ của cả lớp, Thẩm Tấn chậm chạp ngồi xuống, cả người mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, nghĩ cái gì cũng không ra.

Giờ giải lao hôm đó, như mọi khi Tần Ương vẫn nán lại trong lớp đem bài vở các môn khác ra xem. Có mấy đứa như mọi lần chạy lại gần rủ Thẩm Tấn chơi trò này trò nọ nhưng đều bị từ chối. Sau đó, cũng chẳng làm gì khác ngoài việc cứ im thin thít ngồi đó, bên cạnh Tần Ương.

Mà Tần Ương chăm chỉ học hành, trước sau vẫn chỉ một mực cắm đầu vào bài vở, chẳng thèm bận tâm đến ý tứ khác thường của kẻ kế bên. Một hồi lâu, Thẩm Tấn vẫn chẳng biết phải làm sao, cuối cùng nằm kề mặt xuống bàn mà nhìn ra phía sân trường, xem đám bạn trong lớp đang chơi đùa thế nào. ‘A, nhỏ Bân Bân vô tích sự, bao giờ chơi thua cũng giở trò khóc nhè; Lệ Lệ hôm nay mặc váy màu đỏ chót, y hệt một trái ớt, nhìn nhức mắt quá đi; hai đứa song sinh lại bắt đầu đánh nhau ở đằng kia, mà nhìn hoài cũng không ra đứa đang bị đánh là thằng anh hay thằng em, giống gì mà giống dữ…’

Thật ra ấy, giờ giải lao hôm nào Thẩm Tấn nhà ta cũng là người nhiệt tình nhất trong việc chạy đi chơi. Và cũng vì tinh thần vận động hăng hái là thế mà chức vô địch chạy bộ trong giờ thể dục từ lâu cũng đã được cả lớp nhất trí đồng lòng bầu chọn cho Thẩm Tấn luôn rồi.

Trong lúc đó, cục tẩy mới mua của Tần Ương không biết tại sao lại lăn, mà lăn mãi lăn mãi thì lăn qua đường phân giới, lăn cả vào luôn phần đất bên này của Thẩm Tấn, cũng vừa vặn lọt ngay vào tầm nhìn lơ đãng của khổ chủ. Cậu nhóc dùng tay bắt lấy, không nói không rằng đặt nó lại sang phần bàn bên kia, đụng vào cánh tay Tần Ương một cái: “Nè, đồ của mình thì phải giữ cho kỹ chớ!” Giọng nói vẫn như mọi khi, đầy vẻ ngông nghênh gây hấn.

Tần Ương rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tấn một cái. Nãy giờ khổ sở thế cũng chỉ chờ đợi mỗi việc này thôi. Thế nhưng mặc cho bên này ngó mình, bên kia lại ngoảnh đầu nhìn đâu đó ra ngoài cửa sổ: “Hồi nãy….cảm ơn nha…”

Thẩm Tấn nói xong còn đang ngượng chết được, ngó lại, thấy Tần Ương vẫn còn đang ngây ngây ra đó nhìn mình, mặt mày đầy vẻ không thể nào tin được.

“Phạch!” Vội vội vàng vàng chụp bừa lấy một quyển sách ở bên cạnh, mở ra thiệt nhanh, rồi vùi mặt vào làm ra vẻ say sưa đọc, cho đến lúc vào lớp rồi mà có người vẫn còn chưa cách nào tự nhiên lại được.

Qua việc đó Thẩm Tấn mới phát hiện ra, thằng nhóc Tần Ương này, thật ra cũng không đến mức đáng ghét như cậu nghĩ.

Bên này, Tần Ương cũng lấy làm khó hiểu mà tự hỏi bản thân mình, sao lại nghĩ đến chuyện cứu nguy cho Thẩm Tấn chứ? Là vì nghe theo lời thầy cô trước giờ vẫn dạy, bạn bè cùng lớp phải biết yêu thương, đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, mình thân là trưởng lớp thì càng phải đi đầu làm gương mà.

Với lại, cô Trương mà nổi giận lên thì đáng sợ lắm, sẽ cho một đống bài tập về nhà, nhiều đến mức cả lớp dù có thức khuya đến mấy cũng làm không xong.

Mà lúc đó, bộ dạng của Thẩm Tấn cũng thực đáng thương, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, tay chân thì lẩy ba lẩy bẩy, nói không ra tiếng thở không ra hơi, Tần Ương thấy thế cũng là kiềm lòng không đặng mà đưa tay sang giúp.

Giúp rồi thì thôi đi, Tần Ương không hề nghĩ đến chuyện Thẩm Tấn sẽ vì thế mà nói lời cảm ơn cậu. Thẩm Tấn là đứa nào chứ? Đầu lĩnh của các trò quậy phá, hoạ lớn hoạ nhỏ gì mà chưa từng gây ra, ấy thế lại chẳng biết ăn năn nhận lỗi bao giờ.

Vừa rồi, nhìn gương mặt ngượng ngập của Thẩm Tấn, Tần Ương cảm thấy Thẩm Tấn rất lạ, cảm giác phảng phất giống như đó là một Thẩm Tấn mình chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

………

.

Bất kể chuyện đã xảy ra thế nào, tình hình chiến sự giữa hai bên cũng đã có chút chút tiến triển, ít ra thì cũng không còn như trước: ghét đến mức xúc đất đổ đi, có chết cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau.

Thỉnh thoảng trên đường đến trường, Thẩm Tấn sẽ hỏi Tần Ương thế này: “Bài toán sau cùng ngày hôm qua học ấy, mày có giải ra được không?”

Tần Ương nhíu nhíu mày nhớ lại một lúc, sau đó sẽ thành thật gật đầu: “Giải ra được!”

“Kết quả là bao nhiêu?”

“Tôi làm ra 3.”

“Ha, kết quả của tao cũng là 3 nè.” Thẩm Tấn nói ngay. Nói xong lại tiếp tục đi, vừa đi vừa cố nghĩ ra chuyện gì khác để nói.

Tần Ương cũng nghĩ nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi không ra, lát sau thì đầu hàng.

Thế là lại tiếp tục im lặng mà đi, cho đến khi đám bạn trong lớp xuất hiện, chạy ùa đến chỗ hai đứa. Bên nào thì bên ấy nấy chơi, lôi lôi kéo kéo, chuyện nọ chuyện kia, khoảng cách giữa hai bên cũng vì thế mà càng lúc càng xa.

Lúc tan học thì có hôm sẽ thấy Thẩm Tấn đứng ở cửa lớp gọi Tần Ương: “Bài học ngày hôm nay cô giáo bảo là phải đọc mấy lần?”

“Năm lần.” Tần Ương bước đi được vài bước, sực nhớ ra cái gì, quay đầu lại nói thêm. “Cô còn bảo là người lớn phải ký tên vào hai bên bài học đó.”

Thẩm Tấn và đám bạn đi sượt qua bên người Tần Ương, bá vai cặp cổ, cười đùa ầm ĩ, xem ra đã chẳng nghe được câu sau Tần Ương nói là gì.

…….

Thời gian đó, mì ăn liền vừa mới xuất hiện nhưng đã làm một cuộc đổ bộ ngoạn mục vào trong cuộc sống của người dân. Thoạt đầu, thống lĩnh thị trường chính là loại mì thịt bò vị cay cay mùi thơm thơm, khiến người ta ngửi qua thôi đã thấy bắt thèm, chỉ muốn lập tức ngồi xuống, đũa muỗng sẵn sàng mà thưởng thức ngay một tô mì nóng sốt. Về sau, xuất hiện thêm một loại khác gọi là mì sợi khô gì đấy, bày bán đầy trong các quán quà vặt trước cổng trường học trong khắp cả nước. Ở chỗ Tần Ương, quán đó khá lớn, nằm ngay lối đi bộ phía trên cây cầu vượt vừa mới được hoàn công, mở cửa suốt từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn. Lúc nào trong ngày đi ngang qua đó cũng luôn ngửi thấy một mùi hương rất đặc trưng của mì sợi, lẫn trong vị cay cay thanh nhẹ của tiêu, hấp dẫn đến mức mị người.

Thương nhân kể ra cũng rất biết cách kinh doanh, bên trong mỗi túi mì đều có tặng kèm theo một tấm hình in màu rất sặc sỡ. Hình gì à? Đều là ảnh của các bậc võ tướng mắt to mày rậm bước ra từ những sách sử xa xưa: Tam Quốc Chí – ba nước tranh hùng, Thuỷ Hử – 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, cả Bảng Phong Thần cũng không thiếu,… Những nhân vật này trước đây bọn trẻ chỉ được nghe người lớn nói đến là chính, nghe nhiều đến mức thuộc nằm lòng; nếu được nhìn qua thì cũng chỉ là trong tranh biếm hoạ mà thôi, làm sao bằng được tấm ảnh bên trong túi mì kia, thần thái sống động hệt như người thật, mỗi nhân vật còn có một chỉ số sức mạnh khác nhau, sức mạnh phòng thủ này, sức mạnh tấn công này.[3]

Thế là một cơn sốt sưu tập ảnh bỗng nhiên dấy lên, đám nhỏ hăng say lao vào sự nghiệp thu binh thập tướng. Đứa nào cũng muốn gom đủ một bộ ảnh hình cho riêng mình, rồi đem ra khoe trước mặt nhau. Đôi khi chỉ vì sự lộ diện của một tay võ tướng khó tìm nào đó thôi mà cả lớp trở nên ầm ĩ như có giặc, đứa này giành xem, đứa kia giật ngắm, chẳng mấy chốc đã biến thành một cảnh tượng bát nháo hết chỗ nói.

Mùi vị của mì sợi ngon dở ra sao cũng đã chẳng còn quan trọng nữa. Người qua lại trên lối đi bộ đó giờ đây rất dễ bắt gặp quanh đấy hàng hàng lớp lớp những túi mì mới toanh vẫn còn đầy ắp không ai đụng tới, chỉ là tấm ảnh bên trong đã bị lấy đi mất rồi.

Trong đám trẻ say mê trò thu thập ảnh của các nhân vật võ tướng thời xưa đó, Tần Ương cũng có một chân. Cậu nhóc của chúng ta liên tục mấy lần liền mua mì đều có được ảnh của các nhân vật trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, ngẫm nghĩ một lúc, nảy ra ý muốn sưu tập trọn bộ. Thế nhưng việc đâu có dễ như thế, thương nhân khôn khéo đã tính trước cả rồi, có những nhân vật thì đại trà đến mức tìm đâu cũng thấy, ai ai cũng có trong tay, nhưng cũng có những nhân vật hiếm hoi đến mức thảm thương, chỉ có duyên gặp được chứ không thể cầu có được. Bộ sưu tập của Tần Ương cứ càng lúc càng đầy lên, nhưng trước sau gì vẫn không thể hoàn thành, lúc rảnh rỗi lại tự mình trải ra xem lại, có khi còn vô ý làm lạc mất thêm vài ba mảnh.

Thẩm Tấn cũng tham gia trò thu thập này, số lượng ảnh hình của cậu ta so với Tần Ương chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí nói là người sở hữu gia tài khổng lồ nhất trong khối lớp hai cũng không sai. Nói ra thì, Thẩm Tấn biếng nhác trong chuyện học hành bao nhiêu thì lại hào hứng tích cực trong những trò ganh đua trẻ con như thế này bấy nhiêu, quyết không chịu thua bất cứ ai. Lúc tan học, rất thường thấy cậu ta bày bộ ảnh hình của mình ra bàn, làm dáng khoe mã với đám bạn trong lớp.

Bên này, Tần Ương cúi đầu nhìn mớ ảnh hình của mình, bên kia, Thẩm Tấn chỉ tay vào từng nhân vật của mình mà to mồm bình luận: “Hầy, chỉ số sức mạnh có tám mươi, thấp quá!”

“Quan Vũ [4] này mới mạnh đây!”

“Tiểu Kiều [5] gì mà chẳng đẹp chút nào…”

Tần Ương đứng nghe những câu bình luận không đâu vào đâu ấy, âm thầm ở trong lòng lắc đầu.

“Nè!” Thẩm Tấn tự nhiên nói to lên một tiếng, Tần Ương rời mắt khỏi đám hình ngẩng đầu lên, ngần ngừ nhìn về phía cậu ta.

Dáng vẻ oai phong ngày thường của Thẩm Tấn tự nhiên biến đi đâu mất, hành động tiếp theo còn khó hiểu hơn, mặt thì lúng túng nhìn đi đâu đó, ngón tay lại cong cong búng khẽ một cái, một tấm ảnh hình cũng theo đó trượt trên mặt bàn chạy đến ngay trước mặt Tần Ương.

Là Cam Ninh [6], gã võ tướng mà bấy lâu nay Tần Ương vẫn đang đau khổ tìm kiếm. Không khỏi kinh ngạc hỏi: “Thế này là sao?”

“Cái kia….lần trước, tiết dự giờ…” Thẩm Tấn lại bắt đầu say mê ngó lên bình hoa phía trên bàn giáo viên, ngày thường ở trước mặt thầy cô vẫn nhanh mồm nhanh miệng thanh minh thanh nga này nọ là thế, bây giờ lại chẳng biết phải nói sao cho phải.

“Tôi không lấy nó đâu.” Tần Ương tất nhiên biết rõ, Cam Ninh tướng quân này Thẩm Tấn cũng chỉ có duy nhất một ảnh mà thôi. Nếu muốn tìm được cái thứ hai để bộ sưu tập được trọn vẹn, không biết phải ăn thêm bao nhiêu túi mì sợi nữa đây.

“Cho mày thì mày cứ lấy đi!” Thẩm Tấn rốt cuộc cũng không kiên nhẫn thêm được nữa, nháy mắt đã quay lại bộ dáng hùng hùng hổ hổ của tiểu bá vương hôm nào.

Tần Ương rụt vai lại “ưm” một tiếng. Sau đó y theo mệnh lệnh tiểu bá vương vừa ban ra, cẩn thận nhặt mảnh hình trên bàn bỏ vào trong cặp sách, trong lòng cũng tự nhiên đối với Thẩm Tấn sinh ra chút ít thiện cảm.

“Mày lấy nó thiệt hả?” Thẩm Tấn giật mình trừng to mắt, vẻ tiếc nuối thoáng chốc dâng đầy trong ánh mắt nhìn theo tay của Tần Ương.

Tần Ương khó hiểu đáp ngay một câu: “Chính cậu bảo tôi lấy còn gì.”

“Tại… tao tưởng mày sẽ không thèm lấy chứ bộ…” Giọng nói nhỏ tới mức khó nghe, chẳng qua là muốn một lần đóng vai bạn tốt có tinh thần chia thân sẻ ái, ngờ đâu tính sai rồi a, mất cả chì lẫn chài~

“Thế tôi trả lại cho cậu là được chứ gì.” Vừa nói Tần Ương vừa làm ra vẻ muốn lấy ra trả lại.

“Thôi đi thôi đi, lỡ nói ra rồi.” Thẩm Tấn lắc đầu nguầy nguậy, sau còn dõng dạc triết lý thêm một câu, “Đồ cho đi rồi mà đòi trở lại, người ta cười cho thúi mặt.” Nói thì nói vậy nhưng hai mắt cứ luyến tiếc mà nhìn nơi cặp sách của Tần Ương

Tần Ương đứng im ngó Thẩm Tấn một lúc, sau bỗng nhiên loay hoay lục tìm gì đó trong cặp mình. “Tôi với cậu đổi cho nhau là được rồi.”

Nói xong, đưa một mảnh hình ra trước mặt Thẩm Tấn, giống như Cam Ninh khi nãy, là một võ tướng Thẩm Tấn tìm hoài không thấy và Tần Ương tìm mãi mới được. Thẩm Tấn nhận ngay lấy, cũng hết sức cẩn thận mà cho vào bên trong cặp sách của mình.

Hai bên len lén nhìn trộm cặp sách của nhau, ngoài mặt không nói, trong lòng lại âm ỉ một trận buồn thương.

Ngày hôm đó, đem hai mảnh hình quý giá tặng cho nhau, nhờ thế mà về sau, cuộc trò chuyện giữa đôi bên không còn chỉ quanh đi quẩn lại một hai đề tài nhàm chán như bài tập toán hay bài đọc ngữ văn nữa.

………

Thỉnh thoảng, Tần Ương lại rủ Thẩm Tấn đến nhà cùng làm bài tập chung, đôi khi cũng ngược lại, Tần Ương sẽ sang nhà Thẩm Tấn. Ba mẹ Thẩm Tấn vô cùng bận rộn, phần lớn thời gian đều không có ở nhà, nhờ thế mà đến chơi cũng tự nhiên hơn. Tấm thảm đỏ trải trong phòng ngủ nhà Thẩm Tấn và bộ dụng cụ dao nĩa làm bằng bạc theo kiểu Châu Âu là hai thứ Tần Ương rất thích, lần nào đến cũng phải chạy đi ngắm qua một lúc. Vật dụng ở nhà Tần Ương toàn làm bằng gỗ thôi, vì các anh em của ba đều là thợ mộc cả, lúc ba mẹ Tần Ương lấy nhau, mọi người đã cùng trổ tài đóng tất cả vật dụng trong nhà để làm quà tặng. Tần Ương không phải không thích đồ gỗ, nhưng thỉnh thoảng sờ tay vào tấm thảm đỏ mềm mại hay nghe tiếng lanh canh phát ra từ đám dao nĩa bằng bạc đó thì cũng hay hay. Nhưng mà, Thẩm Tấn hình như lại rất thích gia đình của Tần Ương, cậu ta khen ba Tần Ương nấu ăn ngon, nói ông ấy còn giỏi hơn con trai mình trong việc làm cho má Tần Ương vui lòng.

Mỗi lần đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, sáng tinh mơ đã thấy Thẩm Tấn có mặt ở trước cửa nhà Tần Ương, cầm trên tay cái máy chơi game yêu thích của mình. Sau đó, mỗi đứa một cây kem đá, ngồi trên cái bục bên dưới quạt máy đang chạy ro ro mà ăn. Không thì ngồi trước ti vi hì hục đánh nhau với nhân vật trong game, từ sáng sớm cho đến chạng vạng tối chơi đùa không biết mệt, ngay cả cơm nước bà nội Tần Ương mang cho cũng bị bỏ lơ một cách đáng thương.

………

Về sau này, mẹ Tần Ương vẫn hay nhìn theo dáng hai đứa nhỏ sóng vai đi học mà cảm thán thốt lên: “Con nít đúng là con nít mà, trước đây ghét nhau như chó với mèo vậy, bây giờ đã trở thành anh em tốt của nhau, thân thiết đến như thế rồi.”

Những lúc cả nhà đang cùng ngồi quây quần ăn cơm, người lớn lại bắt đầu vừa cười vừa nhắc lại chuyện năm xưa, lúc mẹ Tần Ương và mẹ Thẩm Tấn còn giường sát giường, cùng nằm chung một gian phòng sinh. Tần Ương sinh ra trước, “trắng trẻo bụ bẫm, giống hệt một khối bột mì” [7], mẹ Thẩm Tấn thấy thế thì thích vô cùng, hay nói đùa rằng nếu đứa bé trong bụng mình sinh ra là con gái thì hai nhà sau này hãy kết làm thông gia đi. Ai ngờ đâu, vài ngày sau sinh ra Thẩm Tấn, cũng là bé trai, chuyện vui đùa cũng chỉ đành nói cho vui miệng mà thôi.

Nghe đến đây, hai đứa con trai đang mải mê gắp hết món nọ đến món kia đều đồng loạt ngẩng mặt lên, sau ít giây ngẩn tò te ra ngó nhau thì buông chén bỏ đũa, lật đật quay lưng đi, vờ nôn lên nôn xuống.

Rất lâu về sau này, có lần Thẩm Tấn nhớ lại quãng thời gian đó mà buông lời cảm khái: “Khi ấy, thiệt tình là con nít ngây ngô đến mức cái gì cũng không nhớ rõ.”

Thật vậy, trong cuộc đời này, cũng chỉ những năm tháng ấy là vô lo vô nghĩ, mỗi sáng thức dậy và mỗi tối chui vào chăn, có khi còn cười khanh khách trong mơ…

………..

Mọi lần, bà nội và mẹ Tần Ương vẫn có thói quen vừa ngồi ở bàn gói hoành thánh vừa chuyện phiếm với nhau, còn Tần Ương thì ngồi làm bài tập ở gian phòng khách phía ngoài. Nghe thấy hai người lớn nói với nhau đủ thứ chuyện, từ chuyện con dâu nhà kia ngược đãi mẹ chồng, đứa cháu gái nhà nọ vừa đỗ đại học điểm cao, cho đến cả chuyện đứa con trai bất hiếu của nhà xấu số nào đó đêm qua vừa đem nướng cả gia tài vào sòng bạc.

Một lần, bỗng nghe thấy nội hạ giọng nói khẽ với mẹ: “Má Tần Tần có nghe nói chuyện này chưa? Thằng ba nhà họ Thẩm nhà chúng ta có tiền sinh tật rồi…Nghe đâu bên ngoài có đàn bà khác…”

Mẹ Tần Ương cũng nói: “Con có nghe nói, bữa trước đi đường con còn nhìn thấy anh ba mà, cặp kè với một cô thư ký trẻ tuổi nào đó…Ăn diện phấn son lắm, chứ không đẹp như Lệ Bình.”

“Lệ Bình hở? Ài, nó cũng không hiền gì đâu…” Vừa nói nội Tần Ương vừa vớt mấy chiếc hoành thành đã nấu xong xếp ngay ngắn ra bàn, “Ông ăn chả bà ăn nem ấy mà. Hai chiếc này để cho Tần Tần ăn thử xem thế nào, hôm nay má lỡ tay bỏ hơi nhiều muối, chắc là hơi mặn.”

Từ nhà bếp thoang thoảng bay ra mùi hương hấp dẫn của nước hầm xương, rồi tiếng má Tần Ương gọi to: “Tần Tần làm bài xong chưa con? Ăn cơm thôi.”

Nghe thế, cậu nhóc đang chăm chú làm bài bèn gấp lại quyển sách trước mặt, buông bút, dạ to một tiếng.

Người lớn cứ cho rằng con trẻ tuổi nhỏ tâm tư đơn thuần nghe không hiểu chuyện, nào đâu biết rằng, có những thân cây chỉ trong một đêm đã lặng lẽ vươn mình, chỉ là lặng im không nói.

Ngày thường nghe những người xung quanh chuyện ra chuyện vào, Tần Ương vốn biết rất rõ, trong nhà họ Thẩm, ba Thẩm Tấn chính là đứng hàng thứ ba, còn Lệ Bình cũng chính là tên thật của mẹ Thẩm Tấn.

Bộ phim trên ti vi chiếu mãi rồi cũng đến hồi kết, từ màn ảnh vang vang giọng hát trong trẻo buồn buồn của trẻ nhỏ.

“Ba đi về nhà nọ

Má đi về nhà kia

Con một mình ở lại

Thừa ra không ai cần…” [8]

———

-Chú thích-

(1) Vĩ tuyến 38: là đường vĩ tuyến nằm ở độ số 38 trên bán cầu bắc. Vĩ tuyến này có ý nghĩa đặc biệt quan trọng trong lịch sử bán đảo Triều Tiên. Tuy nhiên trong fic này Hoan Hỉ chỉ đơn thuần dùng nó như một cách ví von và hình tượng hoá đường kẻ chia đôi bàn học của đám nhóc mà thôi.

(2) Cửu cung cách: đây là một khái niệm người Trung Quốc dùng để chỉ một hình vẽ

Bản thân cửu cung cách (còn được gọi là cửu phương cách) lúc đầu được biết đến như là một trong những bức hoạ đồ hướng dẫn cách thức viết thư pháp của người TQ. Cụ thể hơn thì các cách thông dụng là Cửu cung cách 九宮格 (khung 9 ô vuông), Mễ tự cách 米字格 (khung theo gạch ngang và chéo theo chữ mễ 米), Hồi tự cách 回字格 (khung hình chữ hồi 回). Điền tự cách 田字格 (khung có 4 ô vuông như chữ điền 田).

Cửu cung cách - Mễ tự các

Hồi tự cách - Điền tự cách

Về sau xã hội phát triển hơn, nó còn được ứng dụng trong bố cục bàn phím điện thoại, và là một trò chơi ô số giúp rèn luyện trí óc được rất nhiều người yêu thích, đặc biệt là những người lớn tuổi và trẻ em. Quy tắc cơ bản của trò chơi là điền số vào chín ô nhỏ ở bên trong sao cho tổng mỗi hàng ngang, dọc và chéo đều bằng 15.

Ở trong truyện này, mình đoán Hoan Hỉ đã dùng “cửu cung cách” với nghĩa thứ ba :”D, cho các bé vừa chơi vừa học, và cách tính toán của cửu cung cách liên quan mật thiết với cái hình thoi ở giữa nên Tấn Tấn ngố vì đặt lệch tờ giấy mà làm ra toàn kết quả sai, cho đến khi được Tần Tần giúp sử

Tiểu Cán Hùng (nghĩa theo mặt chữ là gấu con giặt đồ hay gấu con đi tuần ^^”) là tên một loại mì sợi khô nổi tiếng của Trung Quốc. Đã là học sinh những năm 90 của thế kỷ 20, chắc chắn không thể nào quên được chú gấu con dễ thương này.

Còn nhớ lúc tôi học tiểu học, mỗi lần trống đánh tan trường vang lên, liền vội vàng thu cất tập vở, cùng bạn học chạy đến ngay quầy hàng vặt trước trường. Sau khi đưa giấy bạc cho người bán thì hồi hộp chờ nhận lại một túi mì sợi Tiểu Cán Hùng. Ngay lập tức xé miệng túi ra, bóp vỡ những sợi mì bên trong, rưới đều gói gia vị có mùi thơm hấp dẫn, rồi lại xốc đều lên một lần nữa. Cho đến khi cảm thấy mì đã thấm gia vị thật đều, mới chậm rãi mở miệng túi ra, mê mẩn nhìn ngắm màu sắc mê ly bên trong trước khi ngửa đầu dốc từng bụm to vào miệng. Thật ngon! Nhất là loại mì có vị thịt quay, đến nay tôi vẫn chẳng thể nào quên được.

Tiểu Cán Hùng ngoài việc có một loại hương vị khiến người ta nếm qua một lần khó quên, còn đặc biệt thu hút người ta ở những tấm ảnh về các vị anh hùng võ tướng Thuỷ Hử và Tam Quốc Chí tặng kèm bên trong. Bọn nam sinh thời ấy đã dấy lên cơn sốt sưu tập những tấm ảnh này, bao nhiêu tiền quà vặt đều dành cho Tiểu Cán Hùng cả. Chưa ngừng ở việc mua mì ăn để lấy ảnh, họ còn dùng sách truyện hoặc lấy ảnh này đổi ngang lấy ảnh kia. Giờ ra chơi, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của Tiểu Cán Hùng, còn lớp học thì ngập tràn các loại mùi vị khác nhau của loại mì này. Hỏi rằng nhân vật nào được học sinh yêu mến nhất lúc đó, chắc chắn là Tiểu Cán Hùng chứ chẳng ai!

Mẹ tôi không thích Tiểu Cán Hùng, lúc đi mua đồ ăn vặt bao giờ bà cũng chọn những nhãn hiệu như “Meo meo”, hay “Hương Tam Lão”, nhưng những cái đó không thể nào mê hoặc tôi như Tiểu Cán Hùng. Sau đó một lần ở cửa hàng phát hiện ra có Tiểu Cán Hùng lẫn trong các mặt hàng khác, thiệt tình là vui sướng đến phát điên, như thể làm bài được 100 điểm tuyệt đối. Mẹ thấy thế cũng chìu theo ý tôi, mua về rất nhiều, dù bà vẫn luôn nói rằng thứ mì sợi này ăn nhiều không tốt, gia vị cũng pha nhiều loại tạp chất độc hại. Thế là sáng chiều mỗi ngày sau đó, tôi đều có Tiểu Cán Hùng để ăn, ăn nhiều đến mức đổ bệnh, có lần còn sốt cao. Tuy là vậy, nhưng cái vị mằn mặn ngòn ngọt ấy, quả thật khiến người ta lưu luyến khó rời.

Nhưng về sau khi tôi lên trung học, Tiểu Cán Hùng cũng dần dần biến mất. Bất kể là trong siêu thị lớn hay các tiệm tạp hoá nhỏ, đều tìm chẳng thấy. Thỉnh thoảng đem những mảnh hình Thuỷ Hử lúc xưa đã ra sức tích góp ra xem lại, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất buồn, giống như đã vĩnh viễn mất đi một người bạn từng mang đến cho ta những giờ phút vui vẻ trong những năm học đầu đời…

"Hề nhố, xin tự giới thiệu, ta đây chính là Tiểu Cán Hùng

(4) Quan Vũ (關羽, 162? – 220), cũng được gọi là Quan công (關公), tự là Vân Trường, Trường Sinh (長生) là một vị tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, với vị hoàng đế đầu tiên là Lưu Bị. Ông cũng là người đứng đầu trong số ngũ hổ tướng của nhà Thục Hán, bao gồm: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Hoàng Trung và Mã Siêu. Ông là anh em kết nghĩa với Lưu Bị và Trương Phi.

Là một trong những nhân vật lịch sử của Trung Quốc được biết đến nhiều nhất ở khu vực Đông Á, hình tượng của ông đã được tiểu thuyết hóa trong Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung và sau này được khắc họa trong các dạng hình nghệ thuật như kịch, chèo, tuồng, phim ảnh v.v với những chiến tích và phẩm chất đạo đức được đề cao cũng như được thần thánh hóa trong các câu chuyện dân gian, bắt đầu từ thời kỳ nhà Tùy (581-618). Ông cũng được thờ cúng ở nhiều nơi với tượng mặt đỏ, râu dài, tay cầm cây thanh long yển nguyệt và/hoặc cưỡi ngựa xích thố, đặc biệt là ở Hồng Kông. Tương truyền thanh long đao của ông nặng 82 cân (khoảng 40 kg ngày nay). Trong khi dân gian xem ông như một biểu tượng của tính hào hiệp, trượng nghĩa thì các nhà sử học cũng phê phán ông về các tính kiêu căng, ngạo mạn.

(5) Tiểu Kiều: cùng với người chị ruột là Đại Kiều, đây là hai người con gái của Kiều quốc công, xinh đẹp có tiếng ở đất Giang Đông thời Tam Quốc. Đại Kiều là vợ Tôn Sách, người được gọi là Tiểu Bá Vương- con trai cả của Tôn Kiên. Còn Tiểu Kiều là vợ Chu Du – người được tả là “tướng mạo phong lưu, nghi dung đẹp đẽ”. Ông là bạn thuở nhỏ của Tôn Sách và cũng là vị đại đô đốc cơ mưu số một của đất Đông Ngô. Năm xưa Khổng Minh vì muốn mượn binh lực của Chu Du để đối kháng với quân của Tào Tháo mà từng tung ra tin Tào Tháo tiến đánh Giang Đông vì muốn có được hai Kiều.

Lần đầu tiên Chu Du và Tôn Sách đến thăm Kiều gia, nhìn thấy hai nàng nơi vườn hoa, Chu Du đã xuất khẩu thành thơ một bài bốn câu như sau:

“Hai đoá hoa Kiều gia

Lấp lánh trong mùa xuân

Có hai cành trúc cứng

Muốn sống mãi bên hoa”.

(6) Cam Ninh (175-218) tự Hưng Bá là vị tướng quân đội của phe Đông Ngô sống vào cuối đời Hán, đầu đời Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông nổi tiếng là 1 vị tướng gan dạ và dũng mãnh qua nhiều trận đánh nhưng nổi tiếng nhất là trận Hợp Phì năm 215 giữa Đông Ngô và Đại Ngụy.

(7) Chỗ này mình muốn đổi lại là “ổ bánh mì” ghê gớm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play