*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Phàm không phải là một tên đệ tử tốt, điểm này Hoàng Tử Trừng sớm đã nhận ra. Lúc trước còn chưa gặp mắt hắn, đã nghe Chu Doãn Văn hào hứng đề cập qua. Nói rằng hắn là một tên thú vị, đáng làm bằng hữu, Tiêu Phàm còn kể cho hắn nghe chuyện hầu tử đại náo thiên cung
Hoàng Tử Trừng đọc đủ loại sách thánh hiền nào là “Quân quân. Thần thần, phụ phụ”. Làm sao có thể tiếp nhận được cái chuyện hầu tử đại náo thiên cung này được chứ. Đây không phải rõ ràng là làm làm hư Hoàng Thái tôn điện hạ chất phác hay sao?
Điều Hoàng Tử Trừng lo lắng rốt cuộc cũng trở thành sự thật. Sau khi Tiêu Phàm trở thành bạn đọc sách của Thái Tôn, thì so với trước kia Thái Tôn vui vẻ hơn nhiều nhưng mà nghịch ngợm cũng nhiều hơn. Trước kia, Hoàng Thái Tôn ngồi đọc sách ở Xuân Phường thì lúc nào cũng đoan chính, trang nghiêm. Hoàng Tử Trừng cũng vì thế mà cảm thấy vui mừng, mừng cho tương lại Đại Minh sẽ có một vị minh quân, nhưng từ khi Tiêu Phàm đến thì đã dập tắt kỳ vọng của hắn, đang tại lớp học mà vị minh quân tương lai này của Đại Minh lại cả nhiên dám đánh bài.
Dưới sự dạy bảo của hắn. minh quân đã chuyển hướng phát triển thành hôn quân hoang dâm vô đạo. Điều này không khác gì giết hắn cả, e là tương lai sách sử sẽ ghi rằng “Vua thuở nhỏ thông minh, nhân hậu hiếu nghĩa. Khi còn bé đã có tướng của minh quân. Tiếc là thầy dạy là Hoàng Tử Trừng không chú tâm dạy dỗ, buông lỏng khiến vua dần kiêu căng, hoang dâm, không có đức hạnh. Trở thành một đấng ngu quân âu cũng là do tội của Hoàng Tử Trừng! Ô hô, đau xót khôn cùng, người người lệ đổ”.
Nghĩ đến đây, da đầu Hoàng Tử Trừng không khỏi tê rần lên, cả người đầm đìa mồ hôi. Việc hôm nay nếu không được xử lý thỏa đáng thì hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ a. Thân hình Hoảng Tử Trừng bắt đầu phát run. Văn nhân hảo danh, thanh danh so với mạng sống của hắn còn quan trọng hơn. Nếu trên lưng gánh cái tội này thì hắn tình nguyện đâm đầu vào mông mà chết.
Hoàng Tử Trừng có giới hạn của Hoàng Tử Trừng, hắn với Tiêu Phàm ngày nào cũng ngấm ngầm phân cao thấp, dù Tiêu Phàm gây sự, nghịch ngợm như thế nào hắn cũng dễ dàng tha thứ. Ở trong lòng hắn chỉ có thể xem Tiêu Phàm là một người xa lạ thôi. Nhưng mà Tiêu Phàm lại có ảnh hưởng đến vị Thái Tôn điện hạ này, điều đó đã chạm đến giới hạn của Hoàng Tử Trừng. Tương lai Thái Tôn điện là vua của một nước, hắn thân là đế sư nên hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ hành vi hay tư tưởng làm xấu đến Thái Tôn điện hạ, nếu không hắn quả thực là tội phạm của vương triều Đại Minh.
Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn sắc mặt xấu hổ liếc mắt nhìn lẫn nhau. Sau đó cả hai rất ăn ý đồng thời cúi đầu xuống.
Hoàng Tử Trừng sắc mặt tái nhợt, chòm râu khẽ run. Hít sâu, lại hít sâu
-Tiên sinh đang làm gì vậy?
Chu Doãn Văn nhìn bộ dạng bình tĩnh nhưng lại run rẫy của Hoàng Tử Trừng mà không khỏi có chút sợ hãi. Đệ tử ngoan ngoãn gây ra họa dù sao cũng không thể bảo trì được bộ dạng bình tĩnh.
Tiêu Phàm trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói:
- Đừng lên tiếng, tiên sinh đang vận nội công, chuẩn bị dùng tuyệt chiêu kamejoko đó (muốn giết tên DG quá
).
Lời nói vừa xong thì Hoàng Tử Trừng hét to một tiếng:
-Tiêu Phàm! Ngươi, ngươi, giỏi lắm!
Tiêu Phàm ngẩn người, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn xem Hoàng Tử Trừng. Thân thể Hoàng Tử Trừng run rẩy trong chốc lát rồi chỉ vào Tiêu Phàm run lẩy bẩy, nói cà lăm:
- Ngươi,…. Ngươi hãy chờ lão phu.
Nói xong Hoàng Tử Trừng hung hăng phất tay áo, lảo đảo bước nhanh đi ra ngoài.
Trong Xuân Phường, Tiêu Phàm cùng Chu Doãn Văn bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không nói gì
Một lúc sau, Tiêu Phàm ngạc nhiên chỉ tay vào mũi của mình nói:
- Hoàng tiên sinh hắn không hồ đồ chứ? Hắn rõ ràng thấy người chơi bài, vì sao lại trách ta? Đâu có liên quan gì đến ta đâu.
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Có lẽ tiên sinh trách ngươi vì làm hư ta a.
Tiêu Phàm mất hứng nói:
- Nói gì lạ thế? Ngươi hư hỏng, chuyện này có liên hệ gì đến ta? Trên đời này còn có thiên lý hay không..
Chu Doãn Văn vẻ mặt đưa đám nói:
- Chẳng lẽ bản tính của ta thật sự rất xấu? Trước kia chỉ là không có biểu lộ ra mà thôi? Tiêu thị độc, Tiêu huynh.
Tiêu Phàm trả lời rất qua loa:
- Tốt lắm tốt lắm, có ta ở đây ta sẽ làm cho ngươi quay đầu trở lại. Mà đúng rồi vừa nãy Hoàng tiên sinh nói muốn ta chờ, chờ cái gì? Không lẽ lão ấy kêu người đến đập ta một trận à?
- Ân, hơn phân nửa là hắn tìm Hoàng tổ phụ tố cáo ngươi rồi đấy.
Tiêu Phàm cả kinh:
- Vậy làm sao bây giờ? Bình thường thì bị tố cáo thì có kết cục gì?
Chu Doãn Văn không xác định mà nói:
- Đối với sự tình này nặng thì chém đầu, nhẹ thì trách phạt vài câu
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức biến tái mét, hôm nay chính mình phạm vào chuyện này rốt cục là nhẹ hay là trọng tội đây? Hành vi chơi mạt chược này nhiều lắm cũng chỉ là đánh bạc mà thôi. Sờ lên cổ của mình, Tiêu Phàm phảng phất có thể nghe thấy khớp xương của mình truyền đến vài tiếng rắc rắc. Vừa nghe đến luật pháp Đại Minh rất nghiêm khắc, không biết đánh bạc có phải là tử tội không đây?
************************************************** ************************************************** *********
Bên trong điện Võ Anh.
Hoàng Tử Trừng đang quỳ gối ở bên ngoài cầu kiến Chu Nguyên Chương, nội thị lĩnh chỉ liền dẫn hắn vào Đông Noãn các. Hoàng Tử Trừng liền quỳ xuống trong chốc lát nước mắt nước mũi hắn ròng ròng chảy dài trên tấm thảm màu đỏ như máu. Chu Nguyên Chương ngồi sau long án, tấu sớ trong tay buông xuống nhìn Hoàng Tử Trừng đang quỳ gối khóc đến nước mắt giàn giụa, không khỏi nhíu mày nói:
- Hoàng ái khanh như thế nào mà lại bi thống như thế ? Nói rõ cho ta nghe một chút.
Hoàng Tử Trừng đợi đúng là những lời này nghe vậy liền dập đầu hai cái, sau đó khóc rống lên nói:
- Bệ ha, Bệ hạ! Thần đây có tội, thần đây có tội! Thần đã phụ sự kỳ vọng của bệ hạ, thần cảm thấy thẹn với giang sơn xã tắc Đại Minh ta, không còn mặt mũi để gặp mọi người nữa.
Lông mày Chu Nguyên Chương nhíu lại không kiên nhẫn gõ gõ vào long án, trầm giọng nói:
- Hoàng ái khanh, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng, Thân là đại thần trong triều nên chú ý dáng vẻ đi.
Hoàng Tử Trừng lập tức dừng lại tiếng khóc, thút tha thút thít đem chuyện hôm nay kể lại một lần.
- Bệ hạ, Thái Tôn điện hạ vốn là một người hiếu kính, cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Nếu để mặc cho tên Tiêu Phàm phẩm hạnh thấp kém kia cùng người ở một chỗ thì chỉ sợ không được bao lâu thì điện hạ sẽ trở nên giống như tên Tiêu Phàm kia. Bề ngoài thì nhã nhặn nhưng kì thực thì giả dối. Đây chính là hủy hoại phúc của Đại Minh ta. Kính mong bệ hạ lấy giang sơn xã tắc Đại Minh đem tên Tiêu Phàm này nghiêm trị, đem Thái Tôn về bên cạnh người.Nếu không thần sợ sau này gánh vác muôn đời bêu danh, tuyệt đối không dám sẽ dạy thái tôn điện hạ. Nếu không xin bệ hạ ban cho thần tội chết !
Hoàng Tử Trừng nước mắt, nước mũi chảy dài đọc một bản tổng kết dài dằng dặc.
Chu Nguyên Chương lẳng lặng ngồi trên ghế, sau một hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Hoàng Tử Trừng, đơn giản chỉ có thể tổng kết thành hai câu. Một là, Thái Tôn bị điện hạ làm cho hư người rồi, dám đến nơi học nghịch ngợm gây sự, đã vậy còn đánh bạc nữa. Đối với lời dạy của thánh nhân thì như vậy là không hề nghiêm túc, đó còn là dấu hiệu của mất nước. Hai là tất cả đều ảnh hưởng bởi Tiêu Phàm, nên hoặc là đuổi Tiêu Phàm đi, hoặc là Hoàng Tử Trừng cũng không dạy Thái Tôn nữa, hai người phải chọn một.
Hiểu được, Chu Nguyên Chương không khỏi cười khổ lắc đầu, trong nội tâm có chút không cho là đúng.
Chu Nguyên Chương khởi nghĩa từ thảo mãng, bản thân hắn không có học thức, trước kia hắn đối với người đọc sách hết sức tôn kính. Hắn cho rằng người đọc sách tầm mắt khoáng đạt, kiến thức cao xa, thường thường chỉ cần một câu nói hay một lời nhắc nhở là có thể chống lại vạn quân. Khi đó người đầu tiên tìm hắn nương tựa là Lý Thiện Trường, hắn đối với Lý Thiện Trường có thể nói là tôn kính đến cực điểm chỉ thiếu có việc không đem hắn thờ như tổ tông thôi. Về sau chính hắn cũng ý thức được không có văn hóa rất đáng sợ, vì vậy trong chiến tranh hắn liền một bên lo việc chiến tranh một bên lại vừa đọc sách. Người xưa thường nói chưa biết thì chưa sợ nhưng một khi đã bắt đầu tiếp xúc, bắt đầu hiểu thì cũng là lúc dần dần mất đi lòng kính sợ. Chu Nguyên Chương cảm thấy thì ra cái gọi là đọc sách cũng bất quá cũng chỉ có bổn sự như thế, chỉ dựa vài câu nói cổ hủ của thánh nhân mà cũng có thể cai trị thiên hạ thì điều này Chu Nguyên Chương tuyệt đối không cho là đúng, cho nên thái độ của hắn đối người kẻ đọc sách cũng trở nên cương quyết lên.
Trong quá khứ những kẻ đọc sách đi ra làm quan thì Chu Nguyên Chương đều ăn nói khép nép, chiêu hiền đãi sĩ. Nhưng từ sau khi lập quốc, hắn liền dùng đến đồ đao, như thúc phụ Hạ Bá Khải ở Giang Tây , Diêu Nhuận ở Tô Châu, Vương Mô vân...vân, không muốn vì Đại Minh ra ra sức, đều chém đầu treo cây, tru tộc, không lưu tình chút nào.
Tuy rằng ngoài miệng nói phải tôn trọng Khổng Mạnh, phải đề xướng học thuật nho gia, đề xướng nền chính trị nhân từ. Thật ra là Chu Nguyên Chương nói cho người trong thiên hạ nghe mà thôi, trên thực tế đối với những gì Nho gia nói, trong lòng hắn không cho là đúng. Trước kia con trai trưởng của hắn Ý Văn Thái tử chỉ biết nói chuyện nhân nghĩa làm hắn rất bất mãn. Hiện tại, Hoàng Tử Trừng cũng nước mắt nước mũi tràn lan nói Thái tôn điện hạ nghịch ngợm như thế nào, Tiêu Phàm lại ảnh hưởng đến Thái tôn điện hạ ra sao, không cho hắn học tập v.v và v.v. Nói thật, Chu Nguyên Chương cảm thấy chuyện này không có gì nghiêm trọng cả, nói đến chuyện mất nước đã giật gân rồi. Chẳng lẽ học tập và làm việc theo tấm gương của thánh nhân lại không mất nước sao? Từ xưa đến nay bao nhiêu kẻ hoàng đế tôn sùng Khổng Mạnh, làm theo lời ngu ngốc ấy đến cuối cùng cũng vứt đi giang sơn. Bất quá Hoàng Tử Trừng lại là rường cột của triều đình, là phụ tá mà Chu Nguyên Chương lưu lại cho Thái Tôn. Hoàng Tử Trừng bị ủy khuất Chu Nguyên Chương hắn không thể không ra mặt chiếu cố một chút.
Ngón tay tiều tụy gõ nhẹ vào long án, lông mày Chu Nguyên Chương nhíu lại.
- Tiêu Phàm này...
- Mong bệ hạ trừng trị!
Nước mắt Hoàng Tử Trừng lại tuôn ra, cân nhắc một phen rốt cuộc Chu Nguyên Chương cũng hạ chỉ.
“Đông cung thị độc Tiêu phàm bất hảo bất kính, kiêu căng vô lễ, chịu phạt mười trượng, ngọ môn hành hình, lấy đó làm cảnh cáo”
Sau thời gian một nén hương, cẩm y quân liền tiến vào Xuân Phường bắt được Tiêu Phàm, tuyên đọc ý chỉ của Chu Nguyên Chương.
Sắc mặt Tiêu Phàm trở nên trắng bệch, quay đầu lại hỏi Chu Doãn Văn:
- Nếu bị hành hình mười trượng thì sẽ trở nên bộ dạng gì?
Chu Doãn Văn cũng nóng ruột. Trên trán cũng ra một tầng mồ hôi, run giọng nói:
- Mỗi người mỗi khác.Có vị đại thần kia không có trở ngại gì chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại rồi. Nhưng có hai vị đại thần lại bị đánh chết tươi, cần phải xem ý tứ của Hoàng tổ phụ thôi.
Giọng điệu của Tiêu Phàm cũng thay đổi:
- Ta sẽ không phải là bị đánh chết tươi như hai vị kia chứ?
Chu Doãn Văn vẻ mặt cầu xin nói:
- Khó nói, cũng không biết Hoàng tổ phụ hạ đạo thánh chỉ này có ý đồ gì, có hay không tức giận.
- Xong rồi, xong rồi! mệnh ta hoàn toàn xong rồi
Tiêu Phàm ai oán nhìn vào Chu Doãn Văn, bùi ngủi thở dài : “đánh bạc hại chết người a”
Chu Doãn Văn nghiến răng nghiến lợi dậm chân, quay lại nói với tên thân quân kia:
- Các ngươi chậm một chút hãy hành hình. Ta liền tiến cung gặp Hoàng tổ phụ, trước khi ta trở lại thì các ngươi không được phép động thủ, đã nghe chưa?
Nói xong cũng mặc kệ tên thân quân có đáp ứng hay không. Chu Doãn Văn vén vạt áo liền nhắm hướng hoàng cung mà chạy.
- Điện hạ! Ngài chạy nhanh lên một chút ah, chậm một lát chỉ sợ mạng này của ta đi gặp ông bà luôn rồi!
Tiêu Phàm đáng thương nhìn về bóng lưng của Chu Doãn Phàm hô.