Ngoài cửa Túy Tiên lâu có một đám người vây quanh, tất cả mọi người đều là dân chúng tới xem náo nhiệt, trong đó không thiếu người đồng tình, đương nhiên cũng không thể thiếu những kẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhân sinh trăm mối, chỉ cần nhìn liếc qua đám người xem náo nhiệt này, có thể nhận ra những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Hoàng Duy Thiện dẫn đám lưu manh đi rồi, dân chúng đến xem náo nhiệt cũng nối gót nhau tốp năm, tốp ba tản ra.

Tên con quan này hống hách nổi giận đập Túy Tiên lâu, như một con chó hung hăng cắn càn, không hiểu sao lại thành một trò khôi hài. Trong nội tâm Tiêu Phàm thực cảm kích tên Hoàng công tử khẳng khái, điều này chẳng những giúp hắn tiết kiệm mà còn bớt đi phiền toái.

Đương nhiên nguyên nhân gây ra chuyện này là thiên kim nhà họ Trần. Nói thật, Tiêu Phàm có chút không nghĩ ra, Trần Oanh Nhi rốt cuộc có điểm nào tốt? Đáng giá để cho tên Hoàng Duy Thiện này mang anh em đến “hỏi thăm” mình? Trần Oanh Nhi ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp ra thì Tiêu Phàm căn bản không thấy nàng còn có ưu điểm nào khác nữa, ưu điểm là ưu điểm ở khuê phòng, ở tính cách đạm bạc, cổ quái, nữ nhân như vậy lấy về nhà, ít nói mà chỉ nhìn, một khi mở miệng ra có thể làm một người chết. Tiêu Phàm quan tâm là cái bên trong của một con người, nếu tính tình không hợp thì cho dù có đẹp đến mấy hắn cũng không muốn lấy nàng ta.

Bất quá Tiêu Phàm biết, lần này trải qua sự kiện ở Túy Tiên lâu, không, chính xác là sự kiện của Trần gia này, Trần gia ở huyện Giang Phổ này cùng Tào huyện thừa công khai ở cùng một con thuyền. Có lẽ, rất nhanh cả thị trấn sẽ biết được tin tức này. Đương nhiên trong chốn quan trường huyện Giang Phổ mà nói, thương nhân đứng ở bất kì một bên nào căn bản không có ảnh hưởng tới đại cục. Tại thời điểm này, tác dụng của thương nhân xác thực là rất nhỏ, Trần gia nhiều lắm thì chỉ tạo cho Tào tri huyện mới nhậm chức thanh thế mà thôi.

Từ xưa đến nay, sự chia phe phái đích xác là một vấn đề lớn trong chốn quan trường, nhưng mà Tiêu Phàm tin tưởng rằng sự lựa chọn của mình là chính xác.

Người đứng sau Hoàng tri huyện là ai hắn không cần biết, hắn chỉ biết người đứng sau Tào Nghị là Yến Vương Chu Lệ. Chu Lệ là ai? Mấy năm sau, chính là kẻ thống trị thứ ba của Đại Minh vương triều, Minh Thành Tổ Vĩnh Lạc hoàng đế hùng tài đại lược, đây chính là ưu thế của một người xuyên việt. Hắn vĩnh viễn không biết mình làm sai chuyện gì, lịch sử đã cho hắn một sự lựa chọn đúng đắn, hắn chỉ cần làm theo quỹ tích lịch sử là mọi việc đều được thuận lợi.

Hoàng công tử đi rồi, Túy Tiên lâu trở thành một đống hỗn độn, lão Thái cùng tiểu nhị đem cái bàn ở gần cửa sổ hiện nay đã thành vô số mảnh nhỏ dọn đi, bầu không khí tuy rằng trầm mặc nhưng biểu tình trên mặt tất cả mọi người ai cũng rất bình tĩnh, một điểm cũng không có chút giống bị người ta ăn hiếp dẫn đến nản lòng.

Tiêu Phàm vuốt cằm, suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào để lấy từ Trần Tứ Lục chút bạc, Túy Tiên lâu muốn sửa chữa lại không có bạc đúng là không được.

Tới buổi tối, Tiêu Phàm cùng Thái Hư đạo trưởng lấy chiêu bài xem mệnh lừa dối trở về Túy Tiên lâu. Tiêu Phàm hứa hẹn qua, sau buổi tối có thể ngủ trong này, ghép mấy chiếc bàn lại để ngủ cũng không có chút gì là phiền toái, Thái Hư đạo trưởng rút cục cũng có một nơi để ngủ sau một thời gian dài sống cảnh màn trời chiếc đất tự nhiên là trong lòng tràn đầy vui mừng. Lúc này chính là quay về thời điểm trước khi xuống núi ngày trước.

Bất quá rất hiển nhiên, ngày hôm nay không phải ngày may mắn của Thái Hư.

Mới bước vào trước cửa Túy Tiên lâu, Thái Hư liền bị cảnh tượng tan hoang trước mắt làm sợ ngây người.

Trong bài “Nhạc Dương Lâu Kí” có một câu đại loại là:
“Trèo lên lầu cao
Bỗng nhớ quê xa
Nhìn nơi hoang vắng
Lòng càng xót xa.” (Dịch thơ: Tiểu Bi).

Những lời này rất thích hợp với tâm trạng Thái Hư bây giờ.

Thái Hư tức thì nổi giận:

- Ai? Ai làm ra chuyện này?

Hắn không thể không giận, hắn đã coi Túy Tiên lâu là nhà của hắn, vô luận ai có nhà bị người ta làm cho trở thành như vậy cũng đều tức giận cả, cho dù là người xuất gia cũng không ngoại lệ.

Thái hư cổ thô to, mái tóc lấm tấm hoa râm râu dựng thẳng che kín hết nếp nhăn trên khuân mặt già nua đang co rút lại từng đợt, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.

- Ai? Rốt cuộc là ai làm? Còn có vương pháp không? Có còn luật pháp không?

Thái Hư đạo trưởng nổi giận đùng đùng nói.

Tiêu Phàm vội vàng khuyên giải:

- Đạo trưởng bớt giận, người xuất gia không thể phạm vào sân giới.

Thái Hư cả kinh, vội vàng thu lại lửa giận tĩnh khí, thở dài nói:

- A di đà phật.

Tiếp theo, Thái Hư lại nổi trận lôi đình:

- A di con mẹ nó đà Phật! Đạo sĩ ta tìm một địa phương để ngủ dễ dàng lắm sao? Ra ngoài một ngày khi trở về đã bị người khác hủy đi chỗ ngủ, người xuất gia cũng là con người, như thế nào lại không thể phạm vào sân giới?

Tiêu Phàm vội lau mồ hôi lạnh, lão lừa đảo này cũng là một người nhân nghĩa a.

- Tiêu lão đệ, ngươi nói xem! Rốt cuộc là ai đã làm chuyện thiếu đạo đức này? Đạo gia ta đi đánh chết con mẹ hắn!!!

Tiêu Phàm xoa nhẹ cái mũi, cười khổ nói:

- Tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, một khi đã bị đập tửu điếm rồi, hay là lui một bước biển rộng trời cao đi.

Có điều Tiêu Phàm không nỡ lòng nói, trong kế hoạch của hắn, Túy Tiên lâu vốn là toàn bộ đập để sửa chữa lại,

- Không được! Ngươi nhất định phải nói cho ta chuyện này là ai làm? Bần đạo tu luyện tại hồng trần, giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha, huống chi là chuyện của Tiêu lão đệ ngươi ta nhất định phải xen vào! Không thuận theo Thái Hư ta, ta nhất định không buông tha cho hắn.

Nhất thời Tiêu Phàm cảm thấy kính nể, không thể nào tưởng tượng cái lão lừa đảo này vẫn là hạng người chân tình, ta trước đây đã quá coi thường hắn… Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng hắn là vì hận thù cá nhân, dù sao thì địa phương hắn ngủ cũng bị người ta đập, không có nhà để về hắn trở thành kẻ lưu lạc, tục ngữ nói: “Đầu trọc thì đâu sợ bị nắm tóc” cảm xúc của Thái Hư bây giờ rất chi là phù hợp với câu nói đó.

Nhà cách mạng vĩ đại Các Mác từng nói:

- Xiềng xích của người vô sản chính là bản thân mình, lời này thực sự rất có đạo lí, nếu dịch thành tục ngữ, đó là nếu bỏ qua được bản thân mình thì dám kéo Hoàng đế xuống ngựa. Hai câu này sử dụng trên người xuất gia trong trường hợp này rất thích hợp.

vVì thế một già một trẻ trong đêm lén lút ra khỏi cửa Túy Tiên lâu, tìm Hoàng Duy Thiện chuẩn bị nghiệp lớn báo thù.

*************************************

Đúng như lời Tiêu Phàm nói, tên Hoàng Duy Thiện cũng không khó tìm cho lắm.

Giang Phố chính là một tiểu thị trấn, chỗ ăn chơi buổi tối chỉ có mấy nhà, Tiêu Phàm cùng Thái Hư rất nhanh tìm được Hoàng Duy Thiện.

Hoàng Duy Thiện đang trong một nơi gọi là “Tàng Xuân Các” chính là thanh lâu uống rượu hoa. Hôm nay phát đại uy đập Túy Tiên lâu, hắn cảm thấy mình rất uy phong, rất vui sướng, tâm lí của vị nha dịch này rất là thỏa mản, hả hê. Vì thế hắn dẫn bạn bè đến, tại Tàng Xuân Cát tụ tập một đám người, mỗi người đang ôm một kĩ nữ chơi đùa.

Biểu tình trên mặt của Tiêu Phàm lại một phen kính sợ, một lần nữa hắn lại cảm nhận được sự hữu dụng của quyền lực.

Tại huyện Giang Phố nho nhỏ này, cha hắn Hoàng Duệ Đức chính là trời, hắn Hoàng nha nội đồng dạng là con trời. Cho dù Tào huyện thừa đến đây hắn cũng chẳng sợ thử so cao thấp, cũng không thay đổi được hiện trạng bây giờ của Túy Tiên lâu. Hoàng Duệ Đức đang ở kinh sư tiếp kiến lễ bộ Hoàng thị lang, hắn tin tưởng rằng cha mình sẽ mang về tin tức tốt lành. Yến Vương thì làm sao? Một tên vương gia ở biên thùy, nếu luận ở kinh sư thì sức ảnh hưởng sao có thể so được với người kề cận bên Hoàng thượng Hoàng thị lang được? Đương kim hoàng thượng đã sớm xác định ai là hoàng thái tôn. Yến vương dù vất vả như thế nào đi nữa cũng không đảm đương nổi ngôi vị hoàng đế. Đại hoàn cảnh quyết định tiểu hoàn cảnh. Hoàng Duy Thiện nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy Tào huyện thừa tất nhiên sẽ đấu không lại cha mình, lúc này đây hắn có thể nói bản thân mình vô tư lự.

Còn nếu như công khai đi nhờ vả Tào huyện thừa cùng Trần Tứ Lục, còn có tên cô gia đáng ghét ngoài cười nhưng trong không cười kia nữa. Đợi cho Tào huyện thừa sụp đổ, Trần gia cũng xui xẻo ngay, tin tưởng rằng ngày đó cũng không còn xa lắm.

Trần Oanh Nhi, con gái của tên thương nhân kia, cuối cùng cũng sẽ lọt vào bẫy của của Hoàng sai nha hắn.

Hoàng Duy Thiện đối với chuyện này rất có lòng tin.

Bên ngoài “Tàng Xuân Các”, đầu ngõ của góc đường, Tiêu Phàm nhìn vào cảnh tượng huyên náo khí thế ngất trời, không khỏi lười biếng ngáp một cái, sau đó nhất thời cảm nhận cái lạnh thấu xương của ngày đông, vì thế hắn nhẹ nhàng chà chà chân.

- Nếu không, chúng ta trở về đi, ngày mai lại đến tìm hắn.

Tiêu Phàm khuyên nhủ

Thời gian bây giờ đã khuya, người cổ đại thường có thói quen ngủ sớm dậy sớm. Hiện tại Tiêu Phàm lại nhất thời suy nghĩ, hắn thật sự không đề cao tinh thần đến báo thù, bất luận trong lòng Hoàng Duy Thiện nghĩ thế nào đi nữa thì hành vi đập phá Túy Tiên lâu thực không có làm sai, người ta mệt vã mồ hôi ra đập một lần là ném cho ít tiền. Hiện tại mình đi tìm hắn báo thù, Tiêu Phàm cảm thấy loại hành vi này rất cầm thú…

- Không được! Đạo gia ta hôm nay cùng hắn liều mạng! Ta không có nhà để ngủ thì hắn cũng đừng mong sống dễ chịu!

Ánh mắt Thái Hư sáng quắc nhìn chằm chằm vào cửa Tàng Xuân Các, căm giận nói.

Tiêu Phàm thở dài, hắn cảm thấy Thái Hư quá nóng, so ra chính bản thân mình là người bị hại lại rất bình tĩnh, cư nhiên lại có chút ý tứ bồi tiếp Thái tử đọc sách, thật sự nên tỉnh táo lại một phen.

Hai người ngươi một câu ta một câu đứng ở góc đường đối diện thanh lâu nói chuyện tào lao, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn như không nhìn chằm chằm vào của lớn .

Chẳng biết qua bao lâu, uống rượu thưởng hoa đến mức đỏ mặt tía tai Hoàng Duy Thiện mới vẫy tay lắc lư đi ra cuồng vọng cười lớn cùng đám bạn bè xấu xa của hắn chia tay, sau đó một mình một hướng đông đi đến.

Tức thì Tiêu Phàm mắt sáng lên, chỗ mấu chốt là đây!

Dường như giống một nhà ảo thuật, Tiêu Phàm chẳng biết lấy từ đâu ra hai thứ cùng một lúc, một cái bao tải dài hai thước, trong tay còn có một đoạn mộc côn.

Tiêu Phàm đem hai thứ tới trước mặt Thái Hư, nói:

- Ngươi lấy cái nào? Ta cho ngươi chọn trước.

Thái Hư theo bản năng cầm đoạn mộc côn, sau đó hai mắt trừng lên, nói:

- Ngươi… Ngươi đây là có ý gì?

Tiêu Phàm rất kiên nhẫn giải thích:

- Không phải ngươi nói giúp ta báo thù sao?

Thái Hư theo bản năng gật đầu.

Tiêu Phàm hắc hắc cười, chỉ vào người đang lắc lư đi trên đường đích thị là Hoàng Duy Thiện nói:

- Thấy tên tiểu tử kia không? Chính hắn hôm nay một tay phá hủy Túy Tiên lâu của chúng ta.

Aùnh mắt Thái Hư tức thì bùng cháy, ánh mắt giống như đang phun hỏa tới nơi.

- Ngươi nói thử xem, chúng ta nên làm như thế nào?

Thái Hư xoa xoa tay, chiến ý trong mắt dạt dào.

Tiêu Phàm là một người khiêm tốn, ít nhất là chính hắn tự cho mình là như vậy, kẻ quân tử cho dù đang phạm pháp cũng muốn nói chuyện một cách văn nhã một chút.

Vì thế Tiêu Phàm ngại ngùng giải thích:

- Ta nghĩ là vậy nè, vì mời hắn được một trận giáo huấn, ta dự định tạm thời bịt hai mắt hắn lại sau đó dùng côn tiến hành ẩu đả, lăng nhục , sau đó từ trên người hắn kiếm được chút bồi thường của người bị hại, cuối cùng chạy nhanh rút lui khỏi hiện trường ẩu đả.

Thái Hư xì một tiếng khinh miệt, vạn phần hèn mọn nói:

- Nói nhiều như vậy, không phải là bọc bao tải, đập mộc côn sao?

Tiêu Phàm ngửa mặt suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu nói:

- Không sai, ta cảm thấy ngươi khái quát rất chính xác, về cơ bản thì chính là vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play