- Vương gia, đại sự đang chuẩn bị, quân sĩ của chúng ta hôm nay đã mở rộng đến mười lăm vạn, ngoại trừ phương Bắc Tuyên Phủ, Kế Châu, Sơn Hải Quan đóng quân hơn tám vạn tướng sĩ để ngừa Thát xuôi nam, còn lại chia ra đóng quanh Bắc Bình ngày đêm thao luyện chờ khởi sự...

Đạo Diễn trong mắt lấp lóe vẻ hưng phấn, lý tưởng bao năm đang trên đường thành hiện thực, rửa sạch sỉ nhục thi rớt kỳ thi hội.

Nghĩ đến đây, Đạo Diễn vẻ mặt kích động, "Khởi sự" "Nghiệp lớn" những chữ này mắt ở trong lòng hắn sôi trào, cái loại cảm giác này còn phê pha hơn hút chích.

Chu Lệ lẳng lặng nhìn vào Đạo Diễn đầy hưng phấn, Chu Lệ cũng hừng hực bốc lửa.

- Nghiệp lớn sẽ thành, tiên sinh là đệ nhất công thần, đứng hàng tam công, vang danh thiên cổ.

Chu Lệ trong mắt lấp lóe hào quang kích động.

Đạo Diễn chợt tỉnh táo lại, nói:

- Vương gia, quân sĩ thao luyện không đủ, lúc này cũng không thể cao hứng quá sớm, chúng ta còn chưa có thực lực đánh một trận với đại quân triều đình...

Chu Lệ nghe vậy cũng tĩnh táo lại, nói:

- Quân sĩ bao giờ mới đủ lực đánh một trận?

- Một năm, bọn họ hiện tại chỉ mạnh hơn dân chúng một chút, lên chiến trường chưa chiến tất bại...

- Một năm? Quá dài... Bổn vương lo lắng triều đình sẽ không chờ lâu được vậy, nhìn động tác của triều đình thì Chu Doãn Văn đang rất nóng lòng, hắn sẽ không cho bổn vương thời gian...

Chu Lệ nhíu mày nói.

Đạo Diễn trầm giọng nói:

- Nhưng mà, chúng ta nhất định phải kéo một năm, hôm nay đại quân triều đình phân bố trong Đại Minh gần ngàn, quân hộ trăm vạn, võ lực khổng lồ như vậy chỉ bằng mười lăm vạn tướng sĩ mà phân nửa mới chiêu mộ của chúng ta thì không có khả năng chiến thắng.

Chu Lệ cười khổ nói:

- Tiến không thể tiến, lui không thể lui, chẳng lẽ bổn vương sẽ bị Chu Doãn Văn lột bỏ phiên hiệu, đơn độc về kinh làm tiêu dao hoàng thúc sao?

Đạo Diễn cười nói:

- Vương gia sao ủ rũ vậy? Đại quân triều đình tùy đông nhưng ít trải qua chiến sự, quân già ngựa yếu đao rỉ, vương gia vẫn có cơ hội rất lớn, đấy mới chỉ tính đến lực của một mình vương gia, nếu khuyên bảo được thêm một vị vương gia nữa, thì sẽ có cơ hội đánh một trận.

Chu Lệ nhíu mày nói:

- Một vị Vương gia khác? Ai sẽ giúp ta?

Đạo Diễn cười nói:

- Ninh vương, Chu Quyền.

Chu Lệ nghe vậy cả kinh, tiếp theo nhíu mày, nói:

- Thập thất đệ cùng bổn vương tình cảm rất tốt, địa bàn gần nhau, lúc trước hai quân thường hợp kích cũng phối hợp ăn ý, nhưng mà... Đây là mưu phản, thập thất đệ tuy tuổi nhỏ nóng tính nhưng không ngốc, chỉ sợ hắn không đồng ý...

Đạo Diễn cười nói:

- Hắn không đồng ý, Vương gia ngài có thể nghĩ biện pháp buộc hắn đồng ý... Thật sự không được, chỉ cần mượn một chi tinh nhuệ dưới trướng hắn dùng là được.

Chu Lệ rùng mình, trầm giọng nói:

- Ý của tiên sinh, là... Đóa Nhan Tam Vệ?

Đạo Diễn cười nói:

- Chính xác, Đóa Nhan Tam Vệ là kỵ binh Mông Cổ, dũng mãnh thiện chiến, đối phó với bộ binh triều đình rất tốt, chi tinh nhuệ như thế sao có thể lãng phí trong tay Ninh vương? Ninh vương không đồng ý hỗ trợ vương gia, đấy là chuyện nhỏ, nhưng Đóa Nhan Tam Vệ vương gia nhất định phải thu vào tay, có sư này đủ địch trăm vạn đại quân rồi.

Chu Lệ thần sắc do dự không chừng, trên mặt biểu tình biến ảo vạn đoan, thật lâu, hắn rốt cục hung hăng cắn răng một cái:

- Những kỵ binh Mông Cổ kia không trung nghĩa, tiền tài là đủ động kỳ tâm, được, bổn vương sẽ tìm cách thu Đóa Nhan Tam Vệ.

Đạo Diễn mỉm cười nhìn Chu Lệ, Đóa Nhan Tam Vệ nếu thu được, Vương gia có lẽ thật sự có tư bản đánh một trận với triều đình, chiếc long ỷ trên điện Kim Loan kia không xa vời nữa...

Chính sự nói qua, Chu Lệ đột nhiên chần chờ nói:

- Tiên sinh, Tiêu Phàm kia...

Đạo Diễn cười nói:

- Trấn an hắn vài ngày đã, bần tăng đã mở lưới, chỉ chờ hắn chui vào tử kì sẽ đến, hơn nữa hắn chết không ai nói gì vương gia được...

Chu Lệ nghe vậy rốt cục hài lòng, cười nói:

- Như thế, tiên sinh phí tâm."

Tiêu Phàm vào Bắc Bình ngày thứ tư, Yến Vương Chu Lệ bệnh điên không thuốc mà khỏi, dân chúng đương nhiên không biết Chu Lệ giả điên, nghe thấy Yến Vương lành bệnh, dân chúng cao hứng phấn chấn, sôi nổi bôn tẩu bẩm báo, mọi người đều nói Yến Vương lành bệnh, triều đình sẽ không đổi phiên vương, Yến Vương từ nay về sau có thể vĩnh trấn Bắc Bình.

Vì thế Bắc Bình đều vui mừng, Tiêu Phàm nhìn thấy, trong lòng trầm trọng, xem ra Chu Lệ kinh doanh Bắc Bình thật tốt, địa vị trong dân gian cao không tưởng tưởng, đây không phải chuyện tốt.

Tiêu Phàm trong lòng trầm trọng, nhưng cũng sẽ không bạc đãi mình.

Rời Yến Vương phủ chuyện thứ nhất là lệnh thân quân rải tin, Yến vương điên đã lâu, khâm sai Tiêu Phàm nghe tin liền không để ý bản thân tự thân vào vương phủ trị lành bệnh cho Yến vương.

Đồn đãi một truyền mười, mười truyền một trăm, dân chúng vốn rất tin lời đồn nghe thế liền thêm vài phần kính trọng khâm sai lão gia, vì thế chuyện thân quân quá quán không so đo nữa, thanh danh Tiêu Phàm trong một đêm từ địa ngục leo đến thiên đường.

Chu Lệ biết tin Tiêu Phàm vô sỉ như thế tức giận đánh vỡ không biết bao nhiêu bình sứ, bất đắc dĩ không thể làm gì được, Chu Lệ đành cắn răng chịu.

Chẳng những ngậm bồ hòn, Chu Lệ còn không thể không tươi cười chào đón Tiêu Phàm, Chu Lệ cũng thấy dù mình là vương gia khí độ hơn người nhưng cũng bị người ta làm cho vặn vẹo...

Tối hôm Tiêu Phàm rời vương phủ, Chu Lệ phái người đưa thiếp, mời khâm sai đại nhân và đám Phương Hiếu Nhụ, Thái Hư ở Bách hoa lâu thành tây dự tiệc tẩy trần.

Tiêu Phàm dẫn Phương Hiếu Nhụ, Thái Hư vui vẻ dự tiệc, khâm sai hành dinh để Tào Nghị lĩnh thân quân giới thủ, để phòng bất trắc.

Tiêu Phàm một thân đồ trắng như tuyết, tái hiện hình ảnh Phan An đến Bách hoa lâu dự tiệc.

Ngẩng đầu thấy Bách hoa lầu lầu cao hơn mười trượng, hòa hoa xa xỉ, thị vệ đứng hầu thấy đoàn người Tiêu Phàm đến vội cung kính mời vào.

Tiểu viện bốn phía là rừng trúc xanh tươi, giữa hè mà vẫn mát mẻ.

Phương Hiếu Nhụ đi sau Tiêu Phàm say mê ngâm:

- Thùy chủng tiêu tiêu sổ bách can, bạn ngâm thiên xưng tác nhàn quan. Bất tùy yêu diễm tranh ******, độc thủ cô trinh đãi tuế hàn...

Thái Hư cùng Tiêu Phàm song song đi ở phía trước, nghe được Phương Hiếu Nhụ ngâm thơ, Thái Hư thấp giọng thầm nói:

- Lão Phương nhắc tới cái gì vậy? Chẳng lẽ dùng thơ mắng ta đi? Không phải lừa hắn tám lượng bạc thôi mà, mịa mấy lão văn nhân cổ hủ keo kiệt...

Tiêu Phàm liếc xéo hắn, hừ nói:

- Không học vấn không nghề nghiệp đi? Người ta ca ngợi rừng trúc, quan hệ rắm gì với ngươi.

Thái Hư vui vẻ:

- Trúc? Giỏ tre dùng trúc?

Tiêu Phàm thở dài, lẩm bẩm nói:

- Cài gì qua miệng người sẽ đổi vị, sao trước kia ta ngu vậy, lại bái ngươi làm sư phụ...

- Trúc không phải dùng làm rổ rá sao?

Thái Hư nghi hoặc.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói:

- Ngoại trừ làm rổ rá, trúc còn nhiều cách dùng phong nhã, như làm sáo, làm tiêu, các thứ...

Thái Hư lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt nói:

- Trúc làm tiêu?

- Chứ ngươi nghĩ làm từ gì?

- Bần đạo tưởng là làm từ thịt...

Tiêu Phàm: "......"

Đi đến tiền viện, Chu Lệ mặc thường phục nhưng lại mang khí thế mang giáp, giống như không phải mở tiệc tiếp khách mà là lĩnh quân xuất trận, làm không khí thêm phần sát phạt.

Thấy Tiêu Phàm đã đến, Chu Lệ cười ha ha một tiếng, chuyện hôm qua giống như đã quên, hắn tiến nhanh tới, cười vang nói:

- Khâm sai đến Bắc Bình nhiều ngày, bổn vương bệnh trong người, thật quá chậm trễ, Tiêu đại nhân, kinh sư từ biệt đã hơn một năm, đã lâu không gặp...

Tiêu Phàm giống như cũng đã quên chuyện ngày hôm qua, cũng ha ha cười, chắp tay thi lễ:

- Vương gia khách khí, Vương gia bệnh nặng khỏi hẳn, thật sự là thật đáng mừng, Vương gia lâu nay trấn Bắc Cương, uy danh truyền xa, là trọng khí quốc gia, hôm nay nhìn thấy Vương gia không việc gì, hạ quan trong lòng vui sướng vạn phần, đây là may mắn của xã tắc a...

Hai người ngoài cười nhưng trong không cười cho nhau khen tặng thổi phồng một phen, giả bộ như thật.

Chu Lệ thấy Phương Hiếu Nhụ sau lưng Tiêu Phàm, Chu Lệ thần sắc nghi hoặc nói:

- Vị này chính là...

Phương Hiếu Nhụ vuốt râu, cười nhạt nói:

- Hạ quan Phương Hiếu Nhụ, hàn lâm học sĩ.

Chu Lệ nụ cười chợt tắt, hỏi:

- Là Thục Vương đệ tôn sùng Chính Học tiên sinh?

Phương Hiếu Nhụ lạnh nhạt nói:

- Chỉ có hư danh, không đề cập tới cũng được.

Chu Lệ biến sắc, nghiêm nghị nói:

- Tiên sinh đại học sĩ đương thời, bổn vương hôm nay nhìn thấy tiên sinh, quả thật tam sinh hữu hạnh, tiên sinh xin nhận bổn vương thi lễ.

Dứt lời Chu Lệ vội vàng sửa sang lại y quan, chính thức hướng Phương Hiếu Nhụ vái chào tới đất.

Phương Hiếu Nhụ vội vàng tránh đi, liền nói không dám.

Chu Lệ xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Thái Hư, không khỏi nghi hoặc nói:

- Vị này chính là...

Thái Hư vội vàng chỉnh thần sắc, ra vẻ tiên phong đạo cốt, hư vô mờ mịt cười, cao thâm khó lường...

Tiêu Phàm vội vàng giới thiệu:

- Vị này chính là sư phụ hạ quan, địa vị khó lường a...

Chu Lệ tức khắc mặt mang kính ý nói:

- A? Không biết lão thần tiên nguyện chỉ giáo đại danh?

Tiêu Phàm đắc ý nói:

- Hắn chính là tiên đế ngự phong thông vi hiển hóa chân nhân...

Chu Lệ chấn động, vội vàng vái chào tới đất:

- A thì ra là Trương lão thần tiên, xin nhận bổn vương cúi đầu...

- ... Sư đệ.

Tiêu Phàm từ từ bổ sung nói.

Bùm

Chu Lệ không khống chế được thân hình, lảo đảo một phen.

Vài tên thị vệ cực kỳ hoảng sợ nâng hắn dậy:

- Vương gia ngài không sao chứ?

Chu Lệ bỏ tay thị vệ đỡ, hơi chật vật hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, lạnh lùng nói:

- Tiêu đại nhân, bổn vương đã thiết yến ở trong phòng, mời vào chỗ.

Nói xong Chu Lệ hừ một cái, cũng không quay đầu lại liền một mình đi vào trong phòng.

Thái Hư sắc mặt lộ vẻ tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Lệ thấp giọng mắng:

- Mặt chó.

- Sư phụ, ngươi cũng chớ để ý, sư bá khẳng định sống không qua ngươi, khi đó ngươi thì không cần sống ở dưới bóng hắn...

Tiêu Phàm an ủi nói.

Nhìn Phương Hiếu Nhụ đang nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Lệ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Tiêu Phàm vội vàng nói:

- Phương đại nhân, ngài chớ để bộ dạng chiêu hiền đãi sĩ này lừa, hắn đối với người nào cũng bộ dáng kia, mấy người đọc sách các ngươi đều vì tri kỉ mà chết, ngươi cũng đừng ngớ ngẩn thế nhá, đừng quên, ngươi và hắn có huyết hải thâm cừu...

Phương Hiếu Nhụ nhíu mày nói:

- Ngươi nói hươu nói vượn gì? Lão phu ngu như vậy sao? Nói lại, ta và hắn lần đầu gặp mặt, huyết hải thâm cừu ở đâu?

Tiêu Phàm vội la lên:

- Hắn tru sát ngươi mười tộc hơn tám trăm người a, ngươi quên rồi?

Phương Hiếu Nhụ cả giận nói:

- Ngươi thúi lắm, nào có việc này?

- Bây giờ không có, tương lai khẳng định có, già trẻ Phương gia toàn bộ chết trong tay hắn...

"......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play